• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày sau khi trở thành bạn trai bạn gái cũng không thay đổi quá nhiều, ở trường hai người vẫn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau giải đề, nắm tay nhau ở nơi không ai nhìn thấy. Nếu nói là có chỗ nào đó thay đổi, thì có lẽ là bầu không khí giữa hai người. Mập mờ, màu hồng nhạt, dường như hai mắt nhìn nhau cũng có thể bắn ra viên kẹo mật đường.

Người trong cuộc không phát hiện, nhưng các học sinh lớp Hai ở gần, vô cùng bị tổn thương. Nhưng bọn họ cũng ăn ý lựa chọn không mở miệng, không đi quấy rầy Nguyễn Nhuyễn và Thẩm Ân.

Phó Trạch bị Thẩm Ân vạch trần những chuyện mất mặt kia thì không hề nghĩ như vậy. Cậu ta biết được có lẽ hai người đã thẳng thắn ở bên nhau, ghen tị, căm hận tràn ngập trong lòng cậu ta, cậu ta muốn tố cáo với giáo viên là có người yêu sớm.

Ý nghĩ này của cậu ta vừa được nảy ra nhưng chưa kịp hành động thì đã xảy ra một chuyện khiến câu ta trở tay không kịp. Người phụ trách chính thức của cuộc thi Thanh thiếu niên sáng tác đã liên lạc với cậu ta, nói bài văn mà cậu ta nộp lên đã xảy ra chút vấn đề, cần trao đổi với cậu ta.

Ở trong điện thoại, người phụ trách kia mịt mờ hỏi bài văn này của cậu có phải là bản gốc hay không, có từng cho người khác xem hay không. Phó Trạch có linh cảm không tốt, trong lòng vừa hoảng sợ lại vừa rối loạn, nói úp úp mở mở qua loa mấy câu.

Nhưng người phụ trách có kinh nghiệm nhiều năm trong thị trường việc làm thì sao có thể không nghe ra sự thật giả trong lời nói của một học sinh trung học phổ thông chưa qua đào tạo. Giọng điệu của anh ta vẫn lịch sự và nhã nhặn, nhưng nụ cười trên mặt đã phai nhạt dần. Trực tiếp hẹn thời gian, nói là sẽ gặp nhau offline và trao đổi trò chuyện về vấn đề luận văn.

Nghe tiếng bíp cúp máy, Phó Trạch rùng mình giống như rớt vào hầm băng. Dù thiếu kinh nghiệm không thông minh đến đâu, thì cậu ta cũng cảm nhận được chuyện này không tầm thường. Nghĩ đến luận văn mà mình đã nộp để dự thi, sắc mặt của cậu ta lập tức tái mét.

Bài luận văn đó không thuộc về cậu ta. Chỉ là cậu ta tình cờ nhìn thấy, sau đó nổi lên tâm tư. Nhưng cậu ta không ngu ngốc đi gửi đến cuộc thi Viết bài luận, cậu ta cố gắng sàng lọc ra và viết dàn ý gần giống để gửi bản thảo đến cuộc thi Thanh thiếu niên sáng tác, nhằm tránh tác giả nguyên tác.

Còn một nguyên nhân khác, chính là thời gian hết hạn nộp bản thảo của cuộc thi Thanh thiếu niên sáng tác và kết quả bình chọn cũng sớm hơn cuộc thi Viết bài luận hai ngày. Phó Trạch xem xét chuẩn mực này, nên cậu ta quyết định nền tảng chính thức. Cậu ta nộp bản thảo sớm hơn, việc bình chọn cũng sớm hơn, lỡ như bị lộ ra hai bài luận văn gần giống nhau, thì cũng có lợi đối với cậu ta.

Mà bây giờ Phó Trạch không hề nghĩ như vậy. Cậu ta nộp bài văn này trong giai đoạn bình chọn, sao người phụ trách lại muốn tìm cậu ta nói chuyện? Hiện tại không thể phát hiện ra điều tương tự trong bài luận, cậu ta vẫn không thể nghĩ ra tại sao, nhưng nhịp tim hốt hoảng càng ngày càng mạnh.

Cùng lúc đó, Thẩm Ân cũng nhận được điện thoại từ người phụ trách người đứng ra tổ chức cuộc thi Viết bài luận. Từ vài lời nói, anh đã đoán ra luận văn mình nộp lên đã xảy ra vấn đề, cụ thể là vấn đề gì thì người phụ trách không nói rõ, chỉ nói gặp mặt rồi nói chuyện.

Cúp điện thoại Thẩm Ân hơi nheo mắt, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, vẻ mặt trầm tư. Lục Nhiên thấy vậy thì lại gần hỏi, anh lắc đầu tỏ ý không biết.

Dù sao nhất định không phải là vấn đề viết bài luận không hay. Có thể khiến người phụ trách trực tiếp hẹn gặp, có lẽ là chuyện rất nghiêm trọng. Nhưng anh không sốt ruột chút nào, tóm lại nguyên nhân không phải do anh.

Sau khi người phụ trách cuộc thi Viết bài luận hẹn xong thời gian với Thẩm Ân, anh ta xoay người mua vé xe ở trên mạng, chờ đến ngày gặp mặt. Sau đó anh ta liếc nhìn khí thế hào hùng trong hệ thống tiếp nhận bản thảo, một bài luận có dàn ý sâu sắc, người phụ trách thở dài, không biết được chuyện này nên gọi là chuyện gì.

Cuộc thi bài viết luận và cuộc thi Thanh thiếu niên sáng tác đều là những cơ chế sàng lọc. Điểm khác biệt là, cuộc thi bài viết luận là hướng đến toàn quốc, mà cuộc thi Thanh thiếu niên sáng tác là do tỉnh bọn họ tự tổ chức, đương nhiên đơn vị chịu trách nhiệm cũng khác.

Lẽ ra sẽ không đụng chạm đến nhau, nhưng anh ta người phụ trách ở đó là bạn thân. Nghỉ phép cuối tuần sẽ cùng nhau ăn cơm, bàn chuyện về công việc. Bởi vì bài luận văn đó quá hợp với tâm ý của anh ta, anh ta đã khen ngợi một vài câu trên bàn ăn, còn đề cập đến những nội dung có liên quan.

Bạn thân của anh ta đang uống rượu một cách thích thú, khi nghe anh ta nói như vậy, cũng khoa tay múa chân nói về bài luận văn mà bọn họ đã nhận được. Kỹ năng sáng tác rất lão luyện, dùng từ biểu đạt chính xác, tư duy logic rõ ràng, dù nghe thế nào cũng cảm thấy là bọn họ đang nói về cùng một bài luận văn.

Hia ánh mắt nghi ngờ nhìn nhau, nhưng khi so sánh tên tác giả, lại phát hiện không phải cùng một người. Kết quả là, mối nghi ngờ trong lòng ngày càng sâu sắc. Với sự đồng ý của cấp trên, bọn họ trao đổi bài luận văn để xem, quả thật là một bài văn giống nhau.

Nếu là những bài luận văn được sàng lọc thì sẽ không xảy ra chiến trận ồn ào lớn như vậy, điều quan trọng chính là ở chỗ bài luận văn này rất xuất sắc, bọn họ đều định đề cử. Đó là một vấn đề nghiêm trọng mà không biết là việc ăn cắp bản quyền hay là có ẩn tình gì khác đã bị phát hiện.

Lãnh đạo cấp trên rất coi trọng, bảo liên lạc với tác giả hai bên, tốt nhất là nên gặp mặt để hỏi rõ ràng mọi chuyện. Nếu như có ẩn tình gì khác thì có lẽ còn có thể tha thứ, nếu thật sự là ăn cắp bản quyền, thì tính chất sẽ khác nhau.

Người phụ trách của hai bên đều là người rất thông minh tỉ mỉ. Bọn họ nói chuyện lấp lửng ở trong điện thoại, cũng không tiết lộ chuyện muốn đối mặt với nhau, một lòng chỉ muốn tìm kiếm sự thật.

Sau khi nghe điện thoại xong, Thẩm Ân cũng không hề quan tâm, mà mỗi ngày Phó Trạch đều bị giày vò trong dầu sôi lửa bỏng. Bởi vì trong lòng cậu ta có sự mờ ám, cậu ta càng ngày càng phát giác chuyện cậu ta trộm thành quả của người khác đã bị bại lộ. Tinh thần hoảng hốt đích, lúc vào học cũng thất thần.

Giáo viên chủ nhiệm thấy vậy thì lắc đầu, nhưng cũng không nói gì. Với tư cách là một tên giáo viên, sứ mạng làm cho ông ấy không thể dễ dàng bỏ mặc bất kỳ một học sinh nào.

Những thời gian trước kia ông ta cũng tìm Phó Trạch trò chuyện mấy lần, nhưng đối phương hoặc là im lìm không nói, hoặc là giữa hai lông mày lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Có một lần gần đây lại rất quá đáng, cậu ta còn cuồng loạn ầm ĩ hét lên với ông ấy. Nói ông ấy là một người thiên vị, không xứng làm giáo viên.

May là tính tình của Lưu Thông cũng khá tốt, sau khi lòng tốt lại nhiều lần bị ném đi như giẻ rách, ông ấy cũng không muốn đi làm cho người khác chán ghét. Chỉ cần Phó Trạch không ảnh hưởng đến việc học của các học sinh khác của lớp Hai, muốn làm gì thì làm ông ấy cũng lười quan tâm.

Mà các học sinh của lớp Hai đều chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu cho kì thi cao khảo, không ai chú ý tới sự khác thường của Phó Trạch. Cho dù phát hiện, cũng không ai tiến lên hỏi han khuyên nhủ cậu ta. Thứ nhất là do Phó Trạch là một người quá cao ngạo, tính tình lại kém, cậu ta coi thường những người có gia cảnh không bằng mình, đương nhiên không thể chơi chung. Người tình nguyện đi theo sau lưng cậu ta đều là liếm cẩu* của nhà họ Phó, có ý đồ khác.

*Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Thứ hai, nếu những chuyện thất đức mà Phó Thanh Dung đã ngấm ngầm nhằm vào đứa con riêng đã bị lộ ra ngoài, cùng với những hành động của mẹ kế và em ruột khiến người khác buồn nôn, nếu để cho người khác biết nhất định bọn họ sẽ chán ghét cả nhà họ Phó đến tột cùng. Các học sinh lớp Hai đều đau lòng cho cảnh ngộ của Thẩm Ân, ấn tượng của bọn họ đối với Phó Trạch sẽ bị tụt xuống.

Không có bạn thân để tâm sự, ở trong lớp giống như một người trong suốt, cộng thêm trong lòng cậu ta đang che giấu một chuyện, đã mất ngủ mấy ngày. Trước một áp lực tâm lý mạnh mẽ như vậy, Phó Trạch đã sụp đổ trước khi chờ đến lúc hẹn gặp người phụ trách của cuộc thi Thanh thiếu niên sáng tác. Hơn nửa đêm Phó Thanh Dung gõ cửa phòng ngủ, cậu ta nói rõ đầu đuôi gốc ngọn của câu chuyện, mong đợi cha nghĩ cách giúp mình.

Bị con trai khẩn cấp gọi tới, trái tim của Phó Thanh Dung đập thình thịch, cho là Phó Trạch đã làm ra điều phi pháp nghiêm trọng gì đó. Say khi tỉ mỉ lắng nghe, lại chỉ là sao chép một bài luận văn của người khác mà thôi. Học sinh cấp ba viết luận văn, lại không có đủ trình độ phát biểu bài luận văn giống như những người dẫn đầu trong giới giáo dục, cướp thì cũng cướp rồi, còn có thể làm thế nào.

Ông ta chậm rãi ngồi ở trên mép giường hút một điếu thuốc, toàn thân lộ ra vẻ nhàn nhã, ông ta nhả khói và hỏi Phó Trạch đã cướp bài luận văn của ai để đi thi đấu. Nếu như người phụ trách bên kia thật sự phát hiện ra chuyện này, vậy cũng dễ xử lý. Cho người phụ trách nhiều lợi ích, cho thêm học sinh kia một khoản tiền, bảo anh giữ kín như bưng, tạm thời xem như bọn họ bỏ tiền mua bài luận văn kia.

Nghe xong lời của cha, Phó Trạch ấp a ấp úng, sắc mặt lộ ra vẻ khó xử nói: “Là Thẩm Ân.”

Bàn tay Phó Thanh Dung đang kẹp đầu mẩu thuốc lá hơi dừng lại, ông ta hơi đau đầu. Đổi thành người khác thì tốt rồi, nhưng nếu là Thẩm Ân thì khó giải quyết. Thằng nhóc này chính là một người xương cốt cứng rắn cố chấp, bây giờ còn dựa thế nhà họ Nguyễn, bây giờ đã thay đổi rất lớn, sợ là thủ đoạn đưa tiền cho qua chuyện sẽ không thể thực hiện được.

Sau khi xác nhận với con trai hết lần này đến lần khác, không ai nhìn thấy cậu ta khi cậu ta lén chụp ảnh bài luận văn, hơn nữa camera giám sát trong lầu phòng học của bọn họ cũng bị hư, nên camera sẽ không quay được hình ảnh, Phó Thanh Dung đã an tâm. Chuyện này không có chứng cứ, ai dám đè ép nói Phó Trạch ăn cắp bản quyền, sẽ bị thư luật sư cảnh cáo.

Sự phân tích của Phó Thanh Dung đã mang lại cho Phó Trạch niềm an ủi lớn lao, nỗi bất an trong lòng cậu ta cũng ngay lập tức được xoa dịu. Đúng vậy, vừa không có chứng cứ có thể chứng minh bài luận văn kia là mình trộm được, vậy cậu ta còn hoảng cái gì. Cho dù hai bài luận văn giống nhau như đúc, lại không thể là Thẩm Ân cướp đồ của mình đi dự thi sao?

Suy nghĩ đến điều này, phiền muộn tích tụ trong lòng Phó Trạch đã tiêu tan, tâm trạng của cậu ta lập tức vui vẻ hẳn lên. Khi cậu ta bước vào phòng ngủ với vẻ mặt ủ rũ, nhưng khi sắp ra ngoài thì là vẻ mặt hớn hở. Lý Lam khoác áo khoác đứng ở ngoài cửa phòng ngủ đợi hai cha con trò chuyện xong mới bước vào, không dám hỏi đã trễ thế này rồi mà Phó Trạch còn tới đây vì chuyện gì.

Từ ngày họp phụ huynh về cho đến nay, bà nhận ra Phó Thanh Dung sinh ra hiềm khích đối với mình. Bất luận là bà nói cái gì cậu ta cũng không lạnh không nóng, nếu có câu nói nào mà bà không cẩn thận khiến cho cậu ta không vui, một cái bạt tai sẽ lập tức rơi xuống.

Ở trên giường cũng không được yên ổn, bởi vì Phó Thanh Dung đã dần dần lộ ra sự ham mê của mình. Khi làm chuyện đó đều thích lấy tay che miệng và mũi của bà, đợi lúc bà giãy giụa không có kết quả sắp nghẹt thở thì ông ta lại đột nhiên buông ra. Mà ông ta thì chống cánh tay ở bên cạnh nhìn dáng vẻ mở to miệng để hít thở của bà, mỉm cười thỏa mãn lại hưng phấn.

Đã cảm nhận được mùi vị của sự ngột ngạt hít thở khó khăn, Lý Lam cũng rất sợ hãi khi làm vợ chồng. Mỗi lần Phó Thanh Dung chạm vào thân thể của bà, bà sẽ không khống chế được mà run rẩy. Cũng may Phó Thanh Dung cũng không quá hứng thú, một tuần chỉ muốn một lần, thỉnh thoảng hai lần, rất có quy luật.

Điều này đã cho Lý Lam có thời gian hòa hoãn. Bà cảm thấy sau khi cưới dường như chồng đã thay đổi thành người khác, dưới lớp vỏ ngoài bá đạo nhiệt tình kia, ẩn giấu một trái tim vặn vẹo. Hoàn toàn không để ý đến cảm nhận theo đuổi kích thích của người khác, nóng nảy dễ giận, dục vọng muốn kiểm soát rất mạnh, khiến bà mơ hồ cảm thấy sợ hãi.

Muốn lùi bước lại không có đường lui. Con trai đã xa rời bà, mười mấy năm trước bà đã cắt đứt liên lạc với người của nhà mẹ. Trừ nhà họ Phó, bà đã không còn chỗ nào có thể đi. Chủ yếu hơn chính là, dễ quen với xa hoa, khó quen với thanh đạm. Bà đã quen với cuộc sống vươn tay ra là có cơm đút tới miệng, bà phụ thuộc vào Phó Thanh Dung gần như đã trở thành bản năng.

Phòng ngủ tắt đèn tối om, Lý Lam lẳng lặng nằm lên giường không dám lộn xộn. Mãi đến khi nghe thấy tiếng ngáy quen thuộc vang lên bên cạnh, bà mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lúc này mới nhắm mắt và yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Qua mấy ngày, địa điểm hẹn gặp được quyết định ở một quán cà phê gần trường trung học Thịnh Phong. Khi Phó Trạch đến cửa của quán cà phê kia, cậu ta hít sâu một hơi đẩy cửa kính ra. Cậu ta nhìn xung quanh, rơi vào chỗ ngồi bên cửa sổ. Trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, cậu ta nhấc chân bước tới.

“Xin hỏi là thầy Vương đúng không?” Chỉ biết là người phụ trách họ Vương, cậu ta dứt khoát gọi đối phương là giáo viên. Bày tỏ tôn kính, cũng lộ ra sự lễ phép của bản thân.

Người phụ trách họ Vương nhướng mi, nụ cười nhàn nhạt: “Là tôi. Cậu là bạn học Phó Trạch đúng không? Mời ngồi.”

Vì nguyên nhân của góc nhìn, cậu ta nhìn thấy một người ngồi đối diện với người phụ trách, nhưng chỉ nhìn thấy sau ót, không nhìn thấy toàn diện. Đợi khi cậu ta đến gần và định ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, đúng lúc người đang nhìn ngoài cửa sổ đó nghiêng người sang nhìn cậu ta.

“Thẩm Ân!”

Dưới sự khiếp sợ, Phó Trạch đột nhiên cao giọng. m lượng chói tai giống như là ném một viên đá xuống hồ, dẫn đến cậu ta ném ra rất nhiều tầm mắt bất mãn. Thấy người phụ trách cau mày, cậu ta hoảng sợ nhận ra mình thất thố, nóng mặt, vội vàng ngồi xuống.

Lúc này, người phụ trách cuộc thi Viết bài luận đã từ phòng vệ sinh trở lại. Thấy vị trí nhiều hơn một người, anh ta thản nhiên quan sát một lúc, sau đó cười híp mắt hỏi: “Đây là bạn học Phó Trạch sao?”

Làm chuyện trái lương tâm lại gặp phải chính chủ, Phó Trạch chột dạ khẽ ừ một tiếng, ngón tay nắm muỗng hơi run run, cậu ta khuấy cốc cà phê vừa được người phục vụ mang đến.

Cậu ta vẫn còn đang suy nghĩ nguyên nhân Thẩm Ân xuất hiện ở đây, nhưng người phụ trách hơi mập ở phía đối diện mở miệng, nói mình là người phụ trách cuộc thi Viết bài luận, cũng là nhân viên làm việc của cục giáo dục thành phố. Nhận được chỉ thị của cấp trên, anh ta tới điều tra sự giống nhau của bài luận văn.

“Cạch” một tiếng, cái muỗng rơi ra khỏi mặt bàn vì dùng lực quá mạnh. Biểu cảm của Phó Trạch cứng ngắc, khom người nhặt lên khỏi mặt đất. Cậu ta không gọi nhân viên phục vụ đổi một cái muỗng sạch sẻ, tùy ý đặt ở trên khay ly cà phê.

Thẩm Ân tới trước Phó Trạch mười phút, sau khi tìm hiểu tình hình, hành động cử chỉ lại không khác thường giống như người đến sau. Ngược lại, anh rất bình tĩnh, đồng thời còn có hơi vui vẻ. Có thể khiến người phụ trách của cuộc thi đích thân tới trao đổi, có thể thấy bài luận văn này của anh có thể được đề cử đến cấp tỉnh là chuyện không thành vấn đề, thậm chí có thể ra khỏi tỉnh.

Khi được coi trọng dĩ nhiên sẽ khiến người khác vui vẻ, nhưng thành quả bị người khác ăn cắp thì không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ. Thẩm Ân hờ hững liếc nhìn Phó Trạch đang giả vờ bình tĩnh, ánh mắt của anh lóe lên, sau đó thu lại tầm mắt.

Đi thẳng vào vấn đề để chỉ ra vấn đề, hai người phụ trách muốn nghe giải thích. Thẩm Ân nói ngắn gọn về quá trình mà bản thân viết bài luận văn này, bao gồm việc đã sửa đổi mấy bản thảo. Mặc dù Phó Trạch đang hoảng sợ, nhưng cũng không đến mức buột miệng nói ra. Cứ nhất quyết cho rằng luận văn này là mình tự viết, ám chỉ Thẩm Ân là người ăn cắp bản quyền đó.

Chỉ sau nửa tiếng trò chuyện ngắn ngủi, hai người phụ trách đều nghiêng về tin tưởng Thẩm Ân. Thiếu niên này có quan niệm nghệ thuật sâu sắc ở trong lòng, mạch suy nghĩ giải thích sáng tác rõ ràng có lý. Không giống như người kia, ánh mắt tránh né. Hỏi những vấn đề có liên quan đến bài luận văn, khi cậu ra không trả lời được thì lập tức từ chối nói mình căng thẳng.

Nhưng chuyện này chú trọng chứng cứ, chỉ riêng bọn họ tin tưởng thì vô dụng, phải báo cáo tình hình với lãnh đạo cấp trên. Vì vậy cho hai người thời gian một ngày để chuẩn bị tư liệu có lợi với mình, nếu không lấy ra được chứng cứ, thì không thể chắc chắn ai là tác giả thật sự, bọn họ chỉ có thể báo cáo sự thật lên cấp trên.

Đến lúc đó chỉ có hai kiểu kết quả. Một kiểu là bài luận văn sẽ bị loại bỏ báo hỏng, bởi vì bọn họ không thể nộp một bài luận văn chưa quyết định được tác giả để đi thi. Một kiểu khác, là dựa theo thời gian nộp bản thảo để quyết định tác giả. Như vậy, rất là bất lợi đối với Thẩm Ân.

Hai vị người phụ trách hơi bất lực. Thật ra muốn chứng minh một bài luận văn là tự viết cũng không dễ dàng, rất nhiều người không có ý thức về việc lưu giữ dấu vết sáng tác. Xảy ra chuyện tác phẩm bị ăn cắp, hầu hết mọi người đều không thể chứng minh thân phận nguyên tác của mình, nên đành phải ngậm đắng nuốt cay âm thầm chịu đựng, chấp nhận bị vu oan.

Tình hình bây giờ cũng gần giống như vậy. Hy vọng thiếu niên có thể may mắn, nếu không bỗng dưng một bài luận văn hay lại bị chôn vùi, rất đáng tiếc.

Không biết người phụ trách đang đặt hy vọng đối với mình, Thẩm Ân bình tĩnh rời khỏi quán cà phê, còn có tâm trạng hẹn Nguyễn Nhuyễn đi ăn cơm tối.

Vào lúc năm sáu giờ chiều thứ bảy, khi anh gọi điện thoại vang lên hai tiếng bíp thì đã được nghe máy, giọng nói nhã nhặn của người phụ nữ ở bên kia, mang theo một nụ cười mơ hồ: “Là Tiểu Thẩm à? Nhuyễn Nhuyễn đang ở trong phòng bếp ăn vụng đấy, dì là mẹ con bé. Có chuyện gì không?”

“Chào dì.” Thẩm Ân kinh ngạc trong chốc lát, lễ phép lên tiếng chào hỏi, sau đó mím môi: “Cũng không có chuyện gì. Quấy rầy dì rồi, cháu cúp máy trước.”

“Chờ đã, Tiểu Thẩm. Nếu không còn chuyện gì, thì tới cùng ăn cơm tối đi. Dì cũng chưa được gặp cháu.”

Trái tim của Thẩm Ân đập kịch liệt, anh có cảm giác bắt cóc cục cưng của người khác, lại bị cha mẹ của người ta nhìn thấu. Anh đáp lại một tiếng Dạ, mua vài ký lê và táo tươi ở cửa hàng trái cây, đón xe nửa tiếng là đến cổng khu biệt thự.

Đến tận cổng ngôi biệt thự ba tầng, nhấn chuông cửa. Cửa vừa được mở ra, thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt, nghiêng đầu mỉm cười với anh: “Thẩm Tiểu n, cậu tới rất nhanh.”

Vừa nói vừa đi tới bên cạnh anh, cô lặng lẽ kéo bàn tay trống không kia của anh, xít lại gần bên tai anh và nói: “Tai cậu đỏ rồi, cậu xấu hổ sao?”

Lông mi dài run lên, gương mặt của thiếu niên nhuộm màu mềm mại dịu dàng, anh vuốt tóc của cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đừng ồn ào nữa.”

Giọng nói từ tính giống như có dòng điện chạy qua, khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy ở trong lòng. Ngón tay của Nguyễn Nhuyễn cào lòng bàn tay của thiếu niên, vẻ mặt nghiêm túc: “Không ồn ào, trêu chọc cậu rất vui.”

Hai người kì kèo ở ngoài cửa một lúc lâu cũng chưa bước vào. Đào Mai nghi ngờ, đi ra xem thử. Giống như là bà ấy không nhìn thấy hành động nhanh chóng giấu bàn tay nhỏ bé ra phía sau của con gái, bà ấy mỉm cười, vẻ mặt rất hài lòng: “Quả nhiên là thiếu niên tuấn tú. Chẳng trách Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta lại say mê như vậy, mỗi ngày đều ôm điện thoại cười ngây ngô.”

“Mẹ!” Liếc trộm khóe miệng đang chứa ý cười của thiếu niên, Nguyễn Nhuyễn lập tức đỏ bừng từ mặt đến cổ, bị trêu chọc suýt nữa đã xù lông.

Bà Đào Mai nhìn thấy rồi ném lại ánh mắt ‘mẹ biết hết’, sau đó chuồn vào phòng khách. Còn lại Nguyễn Nhuyễn đứng tại chỗ, khô khan nói: “Mẹ tôi nói lung tung đấy, cậu đừng xem là thật.”

“Ừm, tôi không xem là thật.” Trong mắt Thẩm Ân toát lên ý cười, anh nghiêng người đến trước cô gái, vẻ mặt nghiêm túc: “Là tôi mê Nhuyễn Nhuyễn, không màng cơm khát trà, ngay cả trong mơ cũng muốn ở bên cậu.”

“Ôi, cậu sến quá đấy.” Nguyễn Nhuyễn che lỗ tai nóng bừng của mình lại, mang dép lê chạy vào trong.

Ba Nguyễn không quá vui với việc Đào Mai mời Thẩm Ân đến ăn cơm tối, ông ngồi trước bàn ăn mà mặt mày vẫn sa sầm. Bị vợ ngồi bên cạnh cấu mạnh vào đùi, ông kiềm chế tiếng la thảm thiết sắp bật ra khỏi miệng, mặt nở nụ cười méo mó, lộ vẻ đau khổ.

“Ba, ba ổn chứ?” Nguyễn Nhuyễn vô tình ngẩng đầu, thấy mặt ba mình nhăn nhó, cô lo lắng hỏi.

Cảm nhận được mấy ánh mắt rơi trên người mình, ba Nguyễn thầm khóc, nhưng mặt vẫn là vẻ bình tĩnh. Ông vừa xoa đùi mình vừa cố gắng nói bằng giọng điệu bình thường: “Không sao, bị muỗi đốt thôi.”

Bây giờ đã là tháng mười một tháng mười hai, trời vào đông rồi, nào có muỗi chứ? Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác gật đầu, không gặng hỏi nữa.

Bữa cơm cười nói vui vẻ, sau khi tiếp xúc, Đào Mai càng nhìn càng thấy hài lòng về Thẩm Ân, cảm thấy nếu tương lai Nguyễn Nhuyễn kết hôn với một người như vậy cũng rất tốt. Biết sở thích của cô, lặng lẽ gỡ xương cá giúp, ánh mắt luôn nhìn con gái bà.

Cuộc đời con người, có thể gặp được một người mình thích mà người đó cũng thích mình thật sự không dễ chút nào. Trước đây có rất nhiều người theo đuổi Đào Mai, cuối cùng bà chọn Nguyễn Tần Dực, chính vẻ ngốc nghếch của người này đã làm bà rung động.

Bà bị ốm ông ấy sẽ canh ở bên giường, rõ ràng trong nhà cũng dư giả nhưng vẫn học nấu canh gà cho bà. Không chơi trò mập mờ với người phụ nữ khác, ngay cả tin đồn cũng không có, trong lòng ông ấy chỉ có bà. Đào Mai vô cùng cảm động, đến giờ bà vẫn cảm thấy mình là người may mắn.

Gia đình khá giả, thế nên cũng không yêu cầu con gái quá cao. Bà chỉ mong Nguyễn Nhuyễn khỏe mạnh, hôn nhân tương lai viên mãn, làm một chú sâu gạo vui vẻ là được. Trước nay ánh mắt của bà luôn độc đáo, bà cảm thấy chàng trai này đáng để dựa dẫm, nếu hai người thật sự có thể bên nhau, Đào Mai rất vui khi thấy điều đó.

Nhận được sự công nhận của mẹ bạn gái, Thẩm Ân thầm cong môi, vui như mở cờ trong bụng. Trên đường về, khóe môi anh bất giác cong lên, còn vui hơn cả trúng vé số năm triệu.

“Anh Thẩm, anh về rồi đấy à.” Lục Nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, vội đặt điện thoại trong tay xuống, chạy đến trước Thẩm Ân, gãi đầu như có lời khó nói.

“Sao đấy?” Thẩm Ân thôi cong khóe môi, cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

“Thì…” Lục Nhiên nhặt điện thoại ném trên sofa lên, nhấn vào giao diện vừa xem, đưa sang: “Có phải bài văn anh nộp bị người ta đạo không?”

“Mọi người bàn chuyện ở quán cà phê bị người ta quay video, bây giờ đang lan truyền rất nhanh. Cái tên chó Phó Trạch kia đúng là vô liêm sỉ, đồ của người khác cũng chẳng ngại trộm rồi làm ra vẻ là của mình.”

Bình thường anh ta chẳng tiếp xúc gì với Phó Trạch, nhưng điều đó không ngăn nổi Lục Nhiên ghét người này. Bây giờ liên quan đến chuyện bài văn, tất nhiên anh ta đứng về phía người anh em của mình vô điều kiện, phỉ nhổ hành vi trộm cắp của Phó Trạch.

Liếc mắt nhìn giao diện điện thoại, Thẩm Ân khó mà tưởng tượng nổi. Không biết là ai tuồn chuyện này ra, mã hóa đoạn video quay lén đó rồi bị một tài khoản wechat địa phương đăng lên. Người xem được lần lượt chuyển tiếp, tràn ngập trên vòng bạn bè wechat và QQ.

Điện thoại không ngừng rung lên, Thẩm Ân mở khóa xem, rất nhiều tin nhắn đang hỏi trong video có phải là anh hay không, rốt cuộc là chuyện gì. Anh trả lời đơn giản tin nhắn của vài người, sau đó lại nhận điện thoại, là cô gái nhỏ gọi đến.

“Người còn lại là Phó Trạch phải không? Cậu ta quá đáng quá, không ngờ lại lấy đồ của cậu đi tham gia thi đấu!” Cho dù đã mã hóa, nhưng người quen vẫn có thể nhận ra là ai. Nhìn thấy video đó trên vòng bạn bè, Nguyễn Nhuyễn lập tức nhận ra ngay.

Nghe thấy giọng nói tức giận của cô gái, Thẩm Ân bật cười: “Sao cậu biết cậu ta lấy đồ của tôi? Nói không chừng là tôi lấy cắp của cậu ta.”

“Không thể nào!” Nguyễn Nhuyễn trả lời dứt khoát, chẳng chút do dự.

Thiên vị như vậy chẳng hợp lý chút nào, nhưng Thẩm Ân lại rất vui. Anh bật cười, an ủi: “Đừng lo lắng, không phải vấn đề của tôi, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”

“Anh Thẩm, em có thể giúp anh. Trước đây em từng đọc bản thảo của anh, có thể chứng minh bài văn đó là anh viết.” Thấy Thẩm Ân nghe điện thoại xong quay lại, Lục Nhiên nhảy đến trước mặt anh, đưa ra cách.

“Cảm ơn cậu.” Thẩm Ân vỗ vai Lục Nhiên.

Chỉ có Lục Nhiên làm chứng thì chưa đủ. Riêng việc Lục Nhiên là bạn của anh thôi thì độ tin cậy trong lời nói của anh ta đã giảm đi nhiều. Điều quan trọng là mấy bản thảo, cả chứng cứ Phó Trạch lấy trộm đồ của anh nữa.

Về đến phòng, Thẩm Ân từ từ suy nghĩ. Bản thảo viết tay vẫn còn đây, anh cũng không tiếp xúc riêng với Phó Trạch, vậy thời cơ để Phó Trạch có thể nhìn thấy bản thảo chỉ có thể là trong phòng học trên trường thôi.

Người đông dễ bị chú ý, giờ giải lao mà hành động sẽ dễ bị phát hiện, trừ khi tránh được người của lớp hai. Muốn tránh được tất cả học sinh của lớp hai, vậy chỉ có thể là giờ thể dục.

Nói đến tiết thể dục, Thẩm Ân nhớ ra trước đó có tiết thể dục, Phó Trạch đúng lúc xin nghỉ về phòng học vì không thoải mái.

Ngón tay gõ nhẹ lên ốp điện thoại, anh định liên lạc với giáo viên chủ nhiệm, tìm hiểu sơ qua tình hình.

Phó Trạch lảo đảo ra khỏi quán cà phê, trong đầu đang nghĩ phải làm thế nào. Về đến nhà, vẻ mặt cậu ta mệt mỏi, mùi thơm thức ăn phả vào mũi đến miệng lại mất hết mùi vị. Ăn vội hai miếng cơm, cậu ta quay về phòng ngủ nằm một lúc.

Không lâu sau, điện thoại rung lên, cậu ta một tay chống trán, tay kia vươn ra bên gối cầm điện thoại. Màn hình điện thoại sáng lên, trái tim cậu ta thắt lại, điện thoại rơi xuống đập lên sống mũi, đau đến nỗi cậu ta xuýt xoa.

Sau khi hoàn hồn, Phó Trạch lật người ngồi trên giường. Sau khi đọc lướt qua tin tức đang lan truyền trong vòng bạn bè xong, cậu ta còn mở đoạn video đã mã hóa kia lên.

Khí lạnh xộc lên đầu, răng cậu ta va vào nhau cầm cập, cậu ta đẩy mở cửa phòng ngủ. Trong phòng khác, Phó Trạch thấy Phó Thanh Dung đang đọc báo tài chính, ánh mắt cậu ta vô hồn, lầm bẩm: “Ba, làm thế nào bây giờ? Con nên làm sao bây giờ?”

Ai cũng biết cậu ta với Thẩm Ân có tranh chấp đạo văn rồi, sự việc ngày càng ầm ĩ, phát triển đến mức không thể khống chế được. Muốn âm thầm giải quyết là điều không thể, tác phẩm quả thực là do Thẩm Ân viết, cậu ta tìm đâu ra chứng cứ chứng minh tác phẩm thuộc về cậu ta chứ?

“Hoảng cái gì mà hoảng? Xem con chẳng khá lên được kìa.” Phó Thanh Dung nhìn tin tức do tài khoản wechat đăng lên, hơi cau mày, sau đó gọi điện bảo trợ lý điều tra phương thức liên lạc với chủ tài khoản.

Hiệu suất làm việc của trợ lý rất cao, chưa đến mười phút sau đã gửi kết quả điều tra tới. Nhưng đó lại là một tài khoản của một công ty nhỏ nắm quyền, bình thường hay chia sẻ một vài tin tức của thành phố A.

Phó Thanh Dung nhìn thấy những tài liệu này cũng chẳng để tâm lắm, chỉ lập tức gọi điện thoại. Trước tiên là nói rõ thân phận của mình, sau đó là yêu cầu đối phương xóa tin kia đi.

Ở thành phố A có công ty nào là dám không nể mặt nhà họ Phó? Phó Thanh Dung rất tự tin về điều này, cho rằng có thể nhanh chóng giải quyết mọi chuyện. Không ngờ thái độ của công ty đó rất qua loa, trả lời chắc nịch, không chịu xóa tin. Phó Thanh Dung tức giận, ném vỡ đĩa trái cây trong phòng khách, nói sẽ khiến bọn họ phá sản.

Sếp của công ty đó thầm phỉ nhổ, cười vui vẻ đặt điện thoại xuống. Sếp Nguyễn nói rồi, không cần xóa tin đó, để chuyện tiếp tục lan truyền. Nếu nhà họ Phó bất mãn, ông ấy sẽ giúp. Không tổn thất gì, còn có thể giành được thiện cảm của nhà họ Nguyễn, cớ gì mà không làm?

Phó Thanh Dung bị từ chối nên cực kỳ tức giận, thấy Phó Trạch mặt đầy lo lắng thì lại càng bực bội hơn. Suy cho cùng cũng là con trai mình, ông ta còn có thể mặc kệ mà đứng xem hay sao? Nén lại cơn giận đang tích tụ, ông ta định hẹn hai người phụ trách đó một bữa cơm.

Tuy liên hệ được nhưng người ta chỉ khách sáo trả lời ‘cảm ơn ý tốt, nhưng không tiện lắm’. Sắc mặt Phó Thanh Dung lập tức đen như đít nồi, ông ta đã cố nhẫn nhịn nhưng vẫn rất tức giận, cầm điện thoại ném xuống đất.

Tiếng đập đồ văng vẳng trong phòng khách, Lý Lam sợ hãi rụt cổ lại, không dám thở mạnh. Phó Trạch ở một bên cũng ngẩn ra, còn suy nghĩ xem chuyện nghiêm trọng hơn thì mình nên làm thế nào.

“Ngoài việc sống chết không thừa nhận ra thì còn có thể làm thế nào nữa? Dù sao bên kia cũng không đưa ra được chứng cứ.” Phó Thanh Dung liên tục bị người khác không nể mặt, tự cảm thấy mất mặt nên lạnh lùng hừ một tiếng rồi lên lầu.

“Đúng, camera trong phòng học hỏng rồi, sẽ không để lại chứng cứ.” Chỉ cần cậu ta không thừa nhận, Thẩm Ân có thể làm gì được cậu ta chứ?

Trong lòng lo lắng, Phó Trạch chỉ có thể an ủi mình bằng cách này. Qua nhiều lần ám thị tâm lý, cậu ta cũng bình tĩnh hơn đôi chút.

Lưu Thông ăn xong cơm, đang đi dạo với vợ thì nhận được tin nhắn của Thẩm Ân. Đọc xong nội dung tin nhắn, khuôn mặt vốn đang vui vẻ lập tức trầm xuống, nghĩ ngợi rồi báo báo tình hình với lãnh đạo.

Ông ấy có nghe giáo viên ngữ văn nói đến chuyện cuộc thi viết văn về an toàn quốc phòng, vài học sinh của lớp hai chuẩn bị tham gia còn đến văn phòng nhờ giáo viên ngữ văn trau chuốt lại bài văn đã tải lên. Chỉ là không ngờ Thẩm Ân cũng âm thầm tham gia, bây giờ còn bị cuốn vào sóng gió đạo văn.

Lưu Thông không tin Thẩm Ân trộm tác phẩm của Phó Trạch để tham gia thi đấu. Trong văn phòng, giáo viên ngữ văn thường khen văn Thẩm Ân viết hay, những bài văn phát huy tại chỗ đều có thể xem là văn mẫu để các học sinh truyền đọc. Có thực lực như vậy, trừ khi bị ấm đầu, nếu không sẽ không làm ra chuyện làm ơn mắc oán này.

Về việc trích xuất camera giám sát trong phòng học, Lưu Thông đã xin lãnh đạo và nhanh chóng nhận được câu trả lời. Ông ấy bảo Thẩm Ân chủ nhật đến phòng bảo vệ của trường, lãnh đạo đã thông báo cho nhân viên bên đó rồi. Sau khi nói tin này với Thẩm Ân xong, ông ấy vẫn không yên tâm, định ngày mai đi cùng.

Sáng chủ nhật, nhân viên của phòng bảo vệ đợi hai người đến, trích xuất hình ảnh camera của lớp 12/2. Vì camera ở tầng lầu của lớp hai bị hỏng đã lâu, mới sửa hai ba tháng gần đây nên không khó để tìm.

Nhìn chằm chằm vào máy tính chưa đến nửa tiếng thì video dừng ở hình ảnh Phó Trạch đụng đổ sách giáo khoa trên bàn Thẩm Ân, cậu ta muốn giẫm lên nhưng rồi chợt dừng lại, cầm một tờ giấy nháp mỏng lên, căng thẳng nhìn xung quanh, thấy không có ai bèn lấy điện thoại ra chụp tờ giấy đó lại. Sau khi tạm dừng, phóng to hình ảnh video thì vẫn có thể nhìn thấy một hàng chữ trên cùng của tờ giấy nháp, là tiêu đề của bài văn.

Thấy hình ảnh này, Thẩm Ân không tỏ rõ cảm xúc, nhưng giáo viên chủ nhiệm Lưu Thông thì lại tức giận thay cho anh. Nhìn lại mốc thời gian hiển thị trên màn hình, ông ấy không khỏi cảm thán, âu cũng là cái số.

E là Phó Trạch cũng không ngờ camera hỏng đã lâu nhưng lại được sửa ngay vài hôm trước khi cậu ta chụp lén, còn ghi lại hết hành động của cậu ta, giờ muốn chối cũng không được.

Dưới sự chia sẻ của mọi người, chuyện đạo văn ngày càng được chú ý, cấp lãnh đạo của trường trung học Thịnh Phong cũng để ý đến, đặc biệt là sau khi biết được thân phận của người trong video đều là học sinh của trường họ.

Rất nhiều phụ huynh đang gặng hỏi sẽ giải quyết thế nào, bảo là nếu nhân nhượng cho hành vi xấu đó thì không chỉ tổn hại đến danh tiếng của trường, tạo ra tấm gương xấu cho học sinh, ngoài ra còn tạo ra nếp sống không tốt. Yêu cầu nghiêm khắc trừng phạt nhằm răn đe.

Dưới sự thúc đẩy của các nhân tố, cho dù không muốn thì trường học cũng phải can thiệp vào. Hai học sinh liên quan đến sự việc và hai người phụ trách chuyên môn được mời đến văn phòng trường vì việc này. Mấy vị lãnh đạo của Thịnh Phong, chủ nhiệm của khối mười hai và Lưu Thông cũng đến, ngồi thành một vòng.

Lời khai của Lục Nhiên ghi âm trong điện thoại không đủ để làm bằng chứng, thế nên họ đã ném mấy bản thảo chỉnh sửa đến trước mặt Phó Trạch. Phó Trạch kiên quyết không nhận, biện hộ rằng những thứ này đều do Thẩm Ân tạo ra sau khi việc bại lộ.

Văn phòng im lặng một lúc lâu, Phó Trạch nhìn sắc mặt Thẩm Ân, chàng trai cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Cậu ta cho rằng đây là biểu hiện của việc không đưa ra được chứng cứ nào nữa, thế nên tảng đá đè trong lòng rơi xuống, cậu ta không khỏi bắt đầu đắc ý.

Chưa đến một phút sau, nụ cười của cậu ta cứng lại trên khóe môi, đôi đồng tử mở lớn, không dám tin những gì mình thấy. USB cắm vào máy tính, hình ảnh cậu ta chụp trộm bản thảo được phát ra. Rõ ràng và sắc nét, không một chút tì vết nào.

Sao có thể thế này? Chẳng phải đã nói là camera ở tầng họ học đã hư từ lâu rồi sao, cái này quay lại khi nào? Khóe môi Phó Trạch run rẩy, lẩm bẩm đây không phải thật.

Bị nội dung trong video khiến cho hốt hoảng, lại còn ở trước mặt nhiều lãnh đạo trường như vậy, Phó Trạch không chịu nổi, run giọng nói ra đầu đuôi sự việc. Hai người phụ trách có mặt ở đó lắc đầu, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối.

Làm đến nơi đến chốn thì tốt biết bao, cớ gì phải làm thế này? Đều là thanh thiếu niên, sao lại đi lầm đường. Thở dài hai tiếng, hai người phụ trách mua vé xe quay về cơ quan ngay tối hôm đó.

Bài văn của Thẩm Ân như lẽ đương nhiên được giữ lại để tiến cử lên cấp tỉnh. Về phần Phó Trạch, cậu ta bị loại khỏi cuộc thi sáng tác thanh thiếu niên. Thế này không đáng là gì, điều nghiêm trọng đó là hình phạt trường trung học Thịnh Phong đưa ra cho cậu ta.

Đạo đức kém, ăn cắp tác phẩm của bạn học, theo quy định của trường thì phải đuổi học. Phó Trạch mặt mày trắng bệch quay về nhà, cậu ta như bị rút cạn linh hồn. Mình không nói thì người khác cũng không hiểu. Cậu ta cứ thể ngồi ngẩn ra, trong đầu đều là việc cậu ta sắp bị Thịnh Phong đuổi học.

Đến khi đó, tất cả mọi người đều biết cậu ta trơ trẽn trộm bài văn của Thẩm Ân để tham gia thi đấu. Vừa nghĩ đến ánh mắt khinh bỉ và xem thường của mọi người, trái tim Phó Trạch bí bức không thở được.

Cậu ta là người thừa kế của nhà họ Phó, là cậu ấm giàu có, sau có thể rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan này? Trong lòng đầy hối hận, đau khắp cả người. Làm gì mà đến mức nghĩ quẩn rồi lấy đồ của Thẩm Ân chứ. Dù sao đi nữa cũng chỉ là một bài văn mà thôi, không ngờ lại ép mình đến mức bị đuổi học.

Cậu ta không dám nói với Phó Thanh Dung kết cục sắp đến này, nhưng ông ta vẫn biết. Phó Trạch bị giáng một bạt tai, nhưng cậu ta không thốt ra tiếng. Nhìn người cha chạy đôn chạy đáo tặng quà vì cậu ta, thế nhưng vẫn không thay đổi được số phận bị đuổi học.

Lớp học ngày thứ hai sạch sẽ một cách bất thường, học sinh của lớp hai phát hiện hàng sau trống ra một chỗ ngồi. Có người nói Phó Trạch tự thôi học, ra nước ngoài lấy tiếng. Cũng có người nhận là người trong cuộc, khịt mũi khinh thường cách nói của người trước đó.

Phó Trạch lựa chọn tự thôi học cũng là để giữ thể diện thôi, nếu không, cậu ta vẫn bị trường đuổi học. Ra nước ngoài là vì bất lực, tiếng tăm thối nát cả rồi. Với tính cách kiêu căng của Phó Trạch, có thể chịu được người khác chỉ trỏ sao? Ra nước ngoài không phải để lấy tiếng, chẳng qua là trốn tránh mà thôi.

Trong sự lặng lẽ rời đi của Phó Trạch, rất nhiều chuyện dần bị lãng quên. Trận tuyết đầu rơi cả đêm, kết quả thi cuối kỳ được thông báo vào một buổi sáng nhiệt độ thấp như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK