Tiếng nước mơ hồ truyền đến, đã hơn 1 tiếng đồng hồ rồi, điều này khiến Lục Vân Phong có chút sầu lo. Anh sợ Sầm Thiếu Hiên còn nặng lòng chuyện này.
Chờ thêm 1 lát, anh nhịn không nổi nữa, đi ra ngoài tới trước cửa phòng tắm, gõ cửa nhẹ giọng nói: "Thiếu Hiên, ra đi, không anh vào đó."
Sầm Thiếu Hiên không ra, nhưng tiếng nước ngừng lại. Dường như cậu mới tắt vòi hoa sen.
Không lâu sau, cậu đi ra, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt buồn bã.
Lục Vân Phong không nói gì, kéo cậu vào trong phòng ngủ, để cậu dựa vào đầu giường, đặt một chén canh nóng vào tay cậu, sau đó bản thân đi tắm sạch, mới trở lại.
Sầm Thiếu Hiên đã ói hết toàn bộ những gì vừa ăn được buổi chiều, sau khi về lại giày vò trong phòng tắm hơn nửa ngày, lúc này an tĩnh lại, cảm thấy đói bụng, nên cầm lấy chén canh uống hết, sau đó cảm thấy thoải mái hơn, sắc mặt cũng đỡ hơn.
Lục Vân Phong thấy cái chén không, cao hứng nở nụ cười, cúi đầu hôn cậu rồi dịu dàng nói: "Ngủ đi. Trời sắp sáng rồi, em nên ngủ nhiều 1 chút. Hôm nay là cuối tuần, khỏi cần đi làm."
Sầm Thiếu Hiên nhìn anh, không chút cảm xúc mà lắc đầu: "Không được, trong đội nhiều việc lắm, em phải đi làm."
"Nhưng mà..." Lục Vân Phong nói được hai chữ, liền ngừng lại.
Sầm Thiếu Hiên biết rõ anh muốn nói gì, không khỏi cười khổ: "Tuy rằng Tôn Khải không còn là đại đội trưởng nữa, nhưng cũng đã được phân làm phó cục trưởng quản lý đội điều tra, thì vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của em. Em không có cách nào trở mặt với hắn được, cũng không thể nói việc này ra được."
Lục Vân Phong nhìn cậu, bỗng nhiên tắt đèn, sau đó đè lên người cậu.
Sầm Thiếu Hiên bất ngờ, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thì đã bị anh đè chặt xuống giường.
Tiếng gió thổi mơ hồ ngoài cửa sổ khiến người ta cảm nhận được sự lạnh giá của mùa đông, nhưng khí tức nóng rực lại bao bọc quay chung quanh thân thể Sầm Thiếu Hiên, lan tỏa ra khắp toàn thân cậu.
Trong bóng đêm Lục Vân Phong ôm lấy cậu, cẩn thận hôn lên khuôn mặt, đôi môi, toàn thân cậu, vừa hôn vừa trầm thấp nói: "Thiếu Hiên, là anh, anh đang ở đây..."
Sầm Thiếu Hiên cứng người một chút, chợt trầm tĩnh lại, đưa tay ôm lấy anh.
Lục Vân Phong mạnh mẽ hôn cậu, đứng trên mặt đất, tách hai chân cậu ra, sau đó từng chút một tiến vào trong thân thể cậu, chậm rãi đẩy mạnh đến chỗ sâu nhất.
Sầm Thiếu Hiên rên rỉ một tiếng, bỗng nhiên cảm giác trống rỗng đáng sợ lúc mới vừa tỉnh dậy đến giờ chợt bị 1 cảm giác kỳ lạ tràn ngập lấy, cảm giác đau đớn lúc tỉnh dậy dần vơi đi, sự ấm áp cùng thoải mái cũng trở về. Cậu chìm nổi vào trong cường thế trước nay chưa có của Lục Vân Phong, dưới sự đưa đẩy của anh mà say sưa, dưới nụ hôn kịch liệt của anh mà trầm mê. Cậu cứ 1 lần lại 1 lần bị người ở trên mình đặt lên cơn gió mạnh nhất, bay lên chỗ cao nhất, nhìn được trời cao đất rộng, bầu trời trong sáng, sau đó theo cơn gió, cùng anh bay lượn. Lục Vân Phong duy trì liên tục đưa đẩy, lực lượng cường đại không hề giảm, dường như muốn đem toàn bộ khuất nhục, phẫn nộ, bi thương, oán hận trong lòng cậu đẩy hết ra ngoài, muốn mang toàn bộ yêu thương dâng đầy trong lòng cậu, để cậu cảm thấy vui sướng, trong bóng đêm dường như thấy pháo hoa rực rỡ loá mắt.
Trong lòng hai người tràn ngập quyến luyến, nhiệt liệt ôm nhau, đến tận khi cảm giác được đối phương đã cạn kiệt tinh lực, mới khoái trá thở hổn hển ôm chặt lấy nhau, ngủ say.
Ngủ 1 giấc đến tận chiều, hai người mới tỉnh lại.
Sầm Thiếu Hiên nhìn đồng hồ trên tường, bất đắc dĩ thở dài. Cuối cùng cậu vẫn nghỉ làm. Chẳng qua, chuyện tối qua như là 1 chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước, hoặc như đã xảy ra trên người khác vậy, tuy rằng cậu tức giận, nhưng không khó chịu nữa.
Biểu tình Lục Vân Phong tương phản với cậu. Anh cười thỏa mãn, lười biếng ngáp một cái, rồi xoay người ôm cậu, không muốn động đậy.
Sầm Thiếu Hiên cũng cười, nhẹ giọng nói: "Đói quá."
Lục Vân Phong cười rên rỉ: "Anh cũng đói, nhưng mệt quá, không muốn cử động."
"Đói cũng đâu có ngủ được, dù sao cũng phải no bụng cái đã." Sầm Thiếu Hiên thở dài.
Lục Vân Phong kêu rên: "Vì sao con người cần phải ăn chứ?"
Sầm Thiếu Hiên nhịn không được cười ra tiếng.
Hai người đưa đẩy nửa ngày, cuối cùng vẫn phải dậy, lấy đồ ăn trong tủ lạnh hâm lại, sau đó ăn qua loa cho no, mới thong thả nằm dài trên sofa, không muốn cử động.
Lục Vân Phong cầm lấy điều khiển từ xa mở TV, lười nhác xem.
Nhưng Sầm Thiếu Hiên thấy trên bàn có nhiều thứ bị vứt lung tung, liền thuận miệng hỏi: "Mấy cái này là gì vậy? Sao lại ném đây?"
Lục Vân Phong đưa mắt nhìn, nhìn 1 hồi, mới nhớ ra: "À, thì là buổi tối đó lúc anh về nhà, liền ném hết toàn bộ quần áo bị dính máu đi, nhưng có lấy đồ từ trong đó ra, thuận tay đặt đây. Gần tuần nay em không về nhà, mà anh cũng không có ngồi đây nên quên mất."
Sầm Thiếu Hiên vừa nghe liền ngồi dậy, lấy mấy thứ đó cẩn thận kiểm tra.
Phần lớn đều là hóa đơn, cậu nhanh chóng đặt qua 1 bên, thuận miệng trách cứ: "Mấy thứ này đều là hóa đơn công ty, sao anh lại để ẩu vậy chứ?"
Lục Vân Phong bật cười, đưa tay xoa tóc cậu, lập tức thừa nhận: "Anh chính là tương đối cẩu thả, lần sau nhất định chú ý." Trên thực tế, mấy ngày nay nhiều thứ lo âu quấn lấy anh, đâu còn tâm trí để tâm mấy thứ này? Ngay cả phòng cũng chưa dọn, cơm cũng ăn tại công ty, trở về chẳng qua ngủ được vài tiếng, nhưng anh cũng không muốn nói cho cậu nghe.
Sầm Thiếu Hiên cũng không phải đang trách anh thật, nghe xong chỉ là cười, rồi tiếp tục xem tiếp.
Bỗng nhiên, có 1 trang giấy nhỏ đầy máu rơi xuống, Lục Vân Phong không chú ý, vẫn lười nhác mà ôm cậu, xem TV.
Sầm Thiếu Hiên nằm ở bên rìa sofa, nghiêng người nhặt tờ giấy đó lên, thấy đó là một pass mở tủ đựng đồ trong siêu thị, liền hỏi anh: "Anh để đồ trong siêu thị chưa lấy à? Sao không đến đó lấy về đi?"
Hiện tại trên cơ bản đều là Lục Vân Phong đi mua sắm, Sầm Thiếu Hiên chỉ lo phá án, hoàn toàn không có thời gian đi siêu thị.
Lúc này Lục Vân Phong mới nhìn tờ giấy trong tay cậu, nghi hoặc mà nói: "Không có, anh đi siêu thị chưa bao giờ để đồ trong tủ cả, có mang theo túi mà, không cần gởi lại."
Sầm Thiếu Hiên trầm ngâm chốc lát, ngồi dậy, cầm lấy tờ giấy đặt lên bàn, rồi cẩn thận xem lại.
Cậu đem hết những biên lai không đáng ngờ đặt qua 1 bên, cuối cùng còn lại 5 cái pass của tủ đựng đồ trong siêu thị, gồm có 3 siêu thị khác nhau.
Lục Vân Phong bị hành động của cậu khiến giật mình, lập tức ngồi dậy.
Thấy nhiều pass như vậy, anh cũng hiểu ra: "Đây chắc do người đó nhét vào túi anh lúc trên xe chăng? Đúng rồi, y tỉnh lại chưa?"
"Chưa." Sầm Thiếu Hiên cau mày, nhìn kỹ lại 5 pass đó, lập tức nói: "Cần phải tìm thử xem 5 tủ đựng đồ đó đang chứa cái gì."
"Nếu em đi rất lộ liễu. Sau khi về em chưa từng đi siêu thị, bỗng nhiên chạy tới đó, rất dễ khiến người khác chú ý." Lục Vân Phong ôn hòa cười. "Người theo dõi em sợ là không ít, anh đi thì hay hơn. Dù sao bình thường anh cũng hay đi siêu thị mua đồ mà, chắc không khiến ai chú ý."
Sầm Thiếu Hiên cũng biết đây là phương pháp tốt nhất, nhưng cũng không muốn lắm: "Phá án là chuyện của em, em không muốn kéo anh vào."
"Lại muốn cắt đứt quan hệ với anh sao, phân gì mà chuyện anh chuyện em chứ?" Lục Vân Phong giả vờ giận, nhẹ nhàng cắn lên cổ cậu 1 cái. "Nếu như công ty anh xảy ra chuyện, em sẽ khoanh tay đứng nhìn à? Có phải anh cũng nên nói đó là chuyện của anh, không có liên quan đến em hay không?"
Sầm Thiếu Hiên buông tờ giấy trong tay xuống, trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên xoay người áp đảo anh, đè lên người anh, đưa tay vói vào trong áo ngủ của anh, vuốt ve da thịt láng mịn của anh, cười nói: "Được rồi, em xin lỗi, em không nên nghĩ như vậy... Hửm,... em xin lỗi vậy được không?" Nói xong, cậu hôn anh.
Lục Vân Phong ném điều khiển từ xa trong tay ra, ôm lấy cậu, vừa hôn cậu vừa nói: "Đây không phải em đang... chơi xấu sao... biết rõ.. anh không chống được... mỹ nhân kế... xin lỗi kiểu này.. dù là chuyện lớn... cũng... tiêu tan thành mây khói..."
Toàn thân Sầm Thiếu Hiên thả lỏng, bao trùm lên người anh, nghe anh nói vậy, lập tức oán hận nói: "Mỹ nhân kế? Ai là mỹ nhân chứ?"
"Chuyện này.. không cần nói... ai cũng biết rõ mà." Lục Vân Phong cười haha, cũng đưa tay vói vào trong áo ngủ của cậu.