Bởi vì đây là đêm 30, Diệp Oanh không muốn ba người Sầm gia đều ở trong bệnh viện với cô, còn Lục Vân Phong lại cô đơn ở nhà một mình lễ mừng năm mới. Nếu như cô là một người vợ chân chính, là người của Sầm gia, là mẹ của con nhà Sầm gia, thì cô có thể tùy hứng, nhưng cô lại không phải. Kết hôn với Sầm Thiếu Hiên là đã làm liên lụy cậu nhiều rồi, hiện tại sao có thể khiến nhị lão Sầm gia lại bị cô liên lụy không thể ăn mừng năm mới chứ?
Sầm Thiếu Hiên biết tâm tình của cô, vẫn luôn nhỏ nhẹ giải thích, nói rằng cậu rất thích trẻ con, cô không hề liên lụy cậu gì cả.
Cậu ngồi bên giường, vừa ôm bé, vừa dùng bình sữa đút cho bé bú, vừa mỉm cười nói:"Tiểu Diệp Tử, em đừng suy nghĩ quá nhiều. Dù sao cả đời này anh cũng không thể kết hôn, trừ khi nào có một ngày quốc gia này sửa đổi luật, chấp nhận hôn nhân đồng tính là hợp pháp. Thế nhưng, bản thân anh là người chấp pháp, tất nhiên biết rõ ngày đó khó mà có được. Nói thật, anh cùng Vân Phong cũng không hy vọng nhiều gì về chuyện kết hôn hợp pháp cả, cũng không quan tâm có phải là hôn nhân chính thức hay không. Em không cần thấy hổ thẹn. Hiện tại, em là vợ của anh, Vân Vân là con gái chúng ta. Anh hy vọng em có thể vui vẻ, sức khỏe cũng dần ổn định, sau này không bệnh gì. Em còn trẻ, còn nhiều thời gian, bé còn cần em phải dạy dỗ. Cho nên, em phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận."
Diệp Oanh không đủ sữa, nên chỉ có thể nhờ vào sữa ngoài. Viên Chi Lan bận rộn trong ngoài, nghĩ mọi biện pháp nấu các món có dinh dưỡng cho cô để giúp cô có sữa, nhưng mùa đông khắc nghiệt, mà còn phải ra ngoài chợ mua các nguyên liệu nấu ăn rồi đem đến bệnh viện cho cô, dùng bếp nhỏ được thiết kế riêng trong khoa phụ sản cẩn thận chế biến, vừa chưng các món vừa chăm sóc cho hai mẹ con. Nhìn lão nhân vô cùng cao hứng, thực sự khiến cô xấu hổ vô cùng.
Sầm Thiếu Hiên ngoại trừ bận rộn công tác ra, còn phải về nhà chăm sóc Lục Vân Phong, sau đó vội vã chạy tới bệnh viện, đổi ca để mẹ mình về nghỉ ngơi, còn bản thân chăm sóc hai mẹ con.
Diệp Oanh nhìn Sầm Thiếu Hiên đang hài lòng ôm bé, đôi tay thành tạo cầm bình cho bé bú, trong lòng ấm áp, cười nhẹ: "Em đã hỏi bác sĩ rồi, em là đẻ thường, lại còn trẻ, lúc mang thai ăn uống đầy đủ, sức khỏe không có vấn đề gì cả, nằm bệnh viện quan sát cả ngày rồi, theo nguyên tắc là có thể xuất viện. Bà ấy khuyên em nằm thêm 2 ngày, cũng là do nhiệt tâm mà thôi, không có nghĩa là em bắt buộc phải như vậy. Hiện tại anh còn phải làm việc, rồi về nhà, rồi chạy tới đây, cả 3 nơi như thế, sao mà chịu nổi? Hơn nữa, hôm nay là đêm 30, em muốn cả nhà cùng nhau quay quần."
Sầm Thiếu Hiên suy nghĩ một hồi, rốt cục gật đầu: "Vậy được rồi, để anh đi làm thủ tục xuất viện."
Bé chưa uống hết bình sữa thì đã ngủ say. Sầm Thiếu Hiên bế bé đặt lên giường, sau đó đi tìm bác sĩ. Hỏi qua kĩ càng, biết sức khỏe Diệp Oanh xác thực không có vấn đề gì, có thể xuất viện, cậu mới yên tâm.
Xong xuôi thủ tục xuất viện, cậu đến phòng bệnh, dùng áo bông bọc kín Diệp Oanh, sau đó bồng cô lên. Các y tá ở đây đều thích người cha tuấn mỹ tuổi trẻ này, tất nhiên cũng giúp cậu ôm bé, mang theo đồ đạc cùng cậu đến bãi đỗ xe.
Diệp Oanh có chút xấu hổ, nhưng vẫn chấp nhận ý tốt của cậu. Nằm trong lòng cậu, trái tim thiếu nữ đã từng bị yêu thương làm tổn thương dần yên ổn trở lại.
Về mặt ái tình, cô tất nhiên không yêu Sầm Thiếu Hiên, nhưng về mặt tình cảm, thì cô và Sầm Thiếu Hiên chính là người thân. Cho tới giờ, cô mới có thể thừa nhận và xem Sầm Thiếu Hiên chính là anh trai ruột của mình, cũng chính là cha của con mình.
Sầm Thiếu Hiên đặt Diệp Oanh bỏ vào trong xe, xoay người lại tiếp nhận bé trong tay y tá giao cho Diệp Oanh ôm, sau đó tiếp nhận hành lý trong tay y tá, liên thanh nói lời cảm tạ.
Dưới ánh nắng nhẹ, dung mạo cậu càng thêm tuấn tú. Hai vị y tá tuổi trẻ khuôn mặt đỏ bừng, hài lòng nói với cậu: "Đừng khách khí". Sau đó còn ân cần căn dặn cậu phải làm sao để chăm sóc thai phụ, thanh âm đặc biệt dịu dàng.
Sầm Thiếu Hiên liên tục gật đầu, liên tục nói rõ, không ngừng nói cám ơn, khiến hai cô y tá càng thêm xấu hổ.
Qua một hồi lâu, bọn họ mới nói: "Hẹn gặp lại" rồi Sầm Thiếu Hiên lên xe, chạy về nhà.
Trên đường, cậu gọi cho Lục Vân Phong, nói mẹ con Diệp Oanh sẽ về nhà lễ mừng năm mới. Lục Vân Phong rất hài lòng, nói muốn đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, làm bữa cơm đoàn viên. Sầm Thiếu Hiên lúc này mới nghiêm giọng, không cho anh ra khỏi cửa.
Lục Vân Phong cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Diệp Oanh nghe thấy, cũng thấy buồn cười, nói:"Thiếu Hiên, lần đầu tiên em thấy có người có thể trấn trụ anh Phong. Trước đây ảnh thần quỷ cũng không sợ, muốn làm gì thì làm, chẳng thèm nghe ai nói cả."
Trong lòng Sầm Thiếu Hiên ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, oán hận nói: "Nếu ảnh dám không nghe lời anh, anh sẽ lột da ảnh ra."
Diệp Oanh cười đến cả người run rẩy, nếu không phải sợ đánh thức bé, thì cô đã cười to rồi.
Sầm Thiếu Hiên sau đó gọi điện cho cha mẹ, nói Diệp Oanh xuất viện rồi. Viên Chi Lan quan tâm sức khỏe của cô, hỏi han, Sầm Thiếu Hiên đơn giản chuyển máy sang cho Diệp Oanh để cô nói vài câu với mẹ.
Bà cứ nói liên miên cằn nhằn, nói thật lâu, Diệp Oanh một mực cười, sau đó mời bọn họ tới chỗ hai người, cùng nhau đón năm mới.
Sầm Thiếu Hiên khen ngợi gật đầu mỉm cười với cô.
Cha mẹ chỉ có một mình cậu là con, năm ngoái do cậu một mình lưu lại bên ngoài, không thể về nhà, năm nay có thể trở về, cùng đón năm mới hẵn phải ở chung với cả nhà. Lần này lại do chính vợ mình là Diệp Oanh chủ động mời bọn họ, càng khiến bọn họ thêm vui vẻ.
Về đến nhà, Sầm Thiếu Hiên vào nhà của mình, đặt Diệp Oanh nằm xuống chiếc giường trong phòng khách, rồi bế bé đặt lên giường, sắp xếp xong, mới mở cánh cửa đặt giữa hai phòng, đi vào trong.
Lục Vân Phong nghe tiếng cửa mở, liền đi ra từ phòng ngủ, ôm chặt lấy cậu.
Hai người nhiệt tình hôn thật lâu, mới lưu luyến rời ra. Sầm Thiếu Hiên nhẹ giọng nói: "Cha mẹ sắp tới đây, chúng ta cùng nhau lễ mừng năm mới"
Lục Vân Phong cười gật đầu, cùng cậu qua cửa, sau đó đóng cánh cửa thông qua bên phòng này.
Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng vào bếp, bắt đầu nấu ăn, Lục Vân Phong biết cậu sẽ không để anh động tay, nên liền tiến vào phòng ngủ thăm Diệp Oanh cùng bé.
Diệp Oanh nửa nằm, nhìn Lục Vân Phong vô cùng gầy bước vào, không khỏi đến rơi nước mắt: "anh Phong, rốt cục anh có thể an toàn trở về, em thật sự rất vui."
Lục Vân Phong dịu dàng mà nói: "Tiểu Diệp Tử, đừng khóc, ở cữ không được khóc, nếu không con mắt sẽ bị thâm đó."
"Anh thì biết gì chứ?" Diệp Oanh lau nước mắt, trêu chọc nói. "Anh chưa từng cưới vợ, vậy mà làm như cái gì cũng biết."
Lục Vân Phong hài hước mà nói: "Thế giới này có một thứ gọi là tri thức đó, không cần tự mình làm cũng có thể biết được đó."
Diệp Oanh bị anh chọc cười lớn, sau đó thở dài hạnh phúc: "anh Phong, em ước gì mình có thể như anh cùng Thiếu Hiên, tình cảm thâm sâu. Chẳng qua, vận khí em coi như cũng tốt, có thể gặp được các anh, xem là may mắn trong bất hạnh vậy."
"Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Lục Vân Phong ngồi ở bên giường, vừa quan sát đứa bé trắng ngần, rất hài lòng. "Tiểu Diệp Tử, chúng ta có một đứa con xinh đẹp như thế, đó là điều may mắn. Tương lai, rồi em sẽ tìm thấy tình cảm mới, thời gian nhất định sẽ giúp em tìm thấy hạnh phúc. "
Diệp Oanh cười lắc đầu: "Em sẽ không bao giờ muốn yêu ai nữa, quá mệt mỏi rồi."
"Em mới 26 thôi, đừng nói gì mà không bao giờ chứ. Thế giới rộng như thế, em nhất định sẽ tìm thấy người thật lòng yêu em." Lục Vân Phong thành khẩn mà nói, sau đó lại chọc. "Chẳng qua, đến lúc đó tốt nhất là để bé lại, nếu không bọn anh rất luyến tiếc đó."
Diệp Oanh cũng cười: "Em cũng sẽ luyến tiếc, vậy thì cứ ở chung với nhau đi."
Lục Vân Phong biết cô thật sự bị tổn thương rất sâu, hiện tại nói về chuyện này thì còn sớm, nên không nói thêm gì cả. Anh vẫn ngồi bên giường, nhìn bé không chuyển mắt, thật sự là thấy đáng yêu vô cùng.
Sầm Thiếu Hiên làm xong gà, bắt đầu hấp, sau đó vào phòng ngủ, thấy hình dáng đó của Lục Vân Phong, không khỏi bật cười: "Anh nhìn anh đi, hiện tại đã thành bộ dáng đó, sau này sợ sẽ làm hư bé đó, cẩn thận không chịu gả bé luôn đó."
Lục Vân Phong cùng Diệp Oanh nghe xong, cười to, nhưng lại sợ đánh thức bé, chỉ có thể nén cười chịu đựng.
Diệp Oanh nở nụ cười mới nói: "Anh đó, bé mới sinh được một ngày thôi, mà anh đã lo bé tương lại có thể lấy chồng hay không rồi."
Lục Vân Phong cũng cười: "Con của anh mà, lại đẹp đến thế, tương lại chẳng biết có bao thằng đeo đuổi nữa, em lo cái gì chứ?"
Sầm Thiếu Hiên lắc đầu, dịu giọng nói: "Cha hiền có con hư." (Từ phụ đa bại nhi)
Ba người cùng nhau cười ra tiếng. Sầm Diệp Vân rốt cục cũng bị đánh thức. Bé mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, nghe tiếng cười vui vẻ, bỗng nhiên cũng nở nụ cười. Bên ngoài, pháo hoa năm mới được phóng ra, cả thế giới chìm trong màu sắc hạnh phúc.
HẾT Chương 60
TOÀN VĂN HOÀN