- Ghi chép để lại kể rất rõ ràng, năm đó tộc trưởng cấu kết người ngoài, một tay tiếp ứng cho ngoại lai xâm nhập, không ngờ trong lúc tẩu thoát lại bị thân cận bên mình giết chết, xác vùi dập dưới thành trì vỡ nát, chôn thây cùng máu mủ do chính mình.
- Haha, nực cười.
Thiếu niên trước mặt đột nhiên cười lớn, vừa vẹn cắt đứt đi câu nói của Thường Ân.
Y lấy hai tay ôm trước mặt, nước mắt không kiềm chế được mạnh mẽ tuôn ra, cả thân thể nhỏ bé, yếu ớt bỗng nhiên run rẩy, đẩy các đoạn xích sắt va vào nhau, tạo nên những âm thanh nặng lòng, ám ảnh.
- Không ngờ, không ngờ trong chớp nhoáng ta lại thì kẻ phản chính tộc của mình.
Haha.
thật không thể ngờ!
- Ngươi nói phản tộc.
Không lẽ ngươi chính là tộc trưởng cuối cùng của Vong, tên Tiêu Nghiên.
Thiếu niên buông đôi tay đã đầm đìa nước mắt, lộ ra nụ cười sớm đã chìm trong tuyệt vọng, y chắp tay, bày một tư thế nghiêm chỉnh, cúi đầu chào Thường Ân.
- Phải, ta chính là Tiêu Nghiên.
- Nhưng ngươi không phải đã.
những thứ ghi chép lại đều ra không đúng à?
- Vong tộc bị diệt là thật, tộc trưởng chết cũng là thật, chỉ có điều bảo Tiêu Nghiên ta nội ứng bán đứng tộc mình là giả, hoàn toàn là giả.
Tiêu Nghiên nắm chặt hai tay, không tự chủ hét lên, bao nhiêu cảm xúc tủi hờn đều gần như trút ra hết, sau đó dường như đã nhận thấy mình thất thố, y cúi đầu nhẹ nhàng nói câu xin lỗi.
Thấy vậy Thường Ân thở dài, ra dáng anh cả xoa đầu người phía trước, hắn hạ giọng:
- Kể ta nghe mọi chuyện ta mới có thể giúp ngươi.
Được không!
Tiêu Nghiên nhắm chặt đôi mắt, sau đó mới chậm rãi mở ra, phút chốc đắm chìm thân thể vào hoài niệm.
Vong tộc vốn là một bộ lạc thần bí, từ lâu đã sống ẩn dật, tránh đi nhân thế đầy rẫy nguy hiểm ngoài kia.
Nghe thiên hạ đồn trong Vong tộc này có cất giấu bí mật về một trong ba Hung - bảo vật trấn thiên đàn địa, chỉ cần thu thập đủ chúng, bất kể dù ngươi có là kẻ bất tài vô dụng thì cũng có thể trở thành chủ tôn ba giới, sai thần khiển quỷ.
Mỗi một người trong Vong tộc từ lâu đã thề rằng vĩnh viễn cũng không bước chân ra ngoài, không màn đến đấu đá tranh quyền, lo chuyện bao đồng ở nơi không cần thiết.
Ấy thế mà Tiêu Nghiên phản lời thề.
Phải rồi, y phản lời thề của tộc, có lẽ đây chính là kết cục cho một kẻ như y.
Nhớ khi đó, trước hai năm nhận chức tộc trưởng, trong một lần đi chơi gần kết giới chắn giữa tộc và nhân gian, y đã gặp anh - người thay đổi cả vận mệnh của Tiêu Nghiên.
Lúc này, Anh bị thương rất nặng, cơ thể chèn chịt toàn vết đao kiếm, máu tuôn ra ướt đẫm của một vùng xung quanh, anh khó khăn mở mắt, con ngươi mờ mờ ảo ảo mất đi tiêu cực vẫn không thể làm nhoè đi ý chí kiên cường của chính chủ nhân nó.
Anh mở miệng, giọng khàn khàn, môi đã chuyển dần sang màu trắng đục "Cứu.
"
Tiêu Nghiên mềm lòng, mặc kệ quy định, không kịp suy nghĩ đã đem anh đến một hang động, âm thầm chăm sóc.
Thế rồi anh tỉnh lại, bảo mình đã quên đi mọi chuyện, ôm đầu đau khổ vì không nhớ được bản thân.
Y khi ấy ấy vậy mà tin tưởng không chút nghi ngờ.
Hai người dần trở nên thân thiết, y cũng bắt đầu cảm thấy nhịp tim mình trở nên kì lạ khi đối diện anh.
Tiêu Nghiên yêu rồi, yêu một người ngoại lai được mình cứu, yêu chính tên Ngốc do mình đặt ra.
Qua vài tháng, mọi chuyện không thể giữ được nữa, vì để bảo vệ tính mạng anh, cho anh ở lại, Tiêu Nghiên đã quỳ ba ngày ba đêm trong đại điện, chịu vô vàng hình phạt lớn nhỏ, hành đến bản thân ngất liệm vẫn không từ bỏ trong bảy ngày.
Cha y cũng hết cách đành chấp nhận anh.
Anh quang minh chính đại vào sống cùng y, kể cho y những câu chuyện y chưa từng thấy, đôi lúc lại giễu cợt bảo yêu y, đòi lấy y làm vợ.
Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian y hạnh phúc nhất.
Thế mà, cuộc gặp mặt nào cũng phải tan!
Trong lúc nhận chức cũng là thời điểm giao tranh giữa hai thế hệ, kết giới trở nên mỏng nhất, anh nội ứng ngoại hợp, phá nát thành trì, giết chết cha mẹ y, tộc nhân của y, bắt nhốt y vào ngục tối, sử dụng những hình thức tra tấn dã man để ép y nói ra vị trí của Hung
Tiêu Nghiên lúc này mới hiểu, thì ra người đàn ông mà y luôn tâm tâm niệm niệm thế mà một đao đâm sau lưng y, lợi dụng y để cướp đoạt vật bảo.
Ha ha.
Vậy mà y bỏ qua khuyên can của cha mẹ, khù khờ hết mực tin tưởng anh.
Y sai rồi, sai thật rồi!
Bốn bề một mảng tối đen màu mực, ẩm mốc cùng phân chuột bốc lên một mùi đầy khó chịu, anh đến.
Tiêu Nghiên nhìn anh, thân thể đã rã rời vì hình phạt khắc nghiệt.
Y nói.
- Ngốc, ngươi đến rồi!
- Đừng gọi ta bằng cái tên dơ bẩn đó.
- Gọi cũng đã gần hai năm, giờ anh mới chê dơ bẩn sao.
Haha
Da thịt truyền đến cảm giác tê dại, vết thương cũ còn chưa kịp khô máu, vết thương mới đã chất đống lên.
Tiêu Nghiên cắn răng, tránh cho bản thân phát ra tiếng van xin, đau đớn.
Y vô thần nhìn roi da màu đỏ xẫm vì tẩm huyết nhục, lặng lẽ hỏi:
- Ngươi đã bao giờ yêu ta?
- Yêu ngươi, kinh tởm, ngươi xứng sao!
Anh không một chút do dự trả lời, khuôn mặt được thượng đế gọt giũa bình thường vô cùng dịu dàng, thế mà bây giờ lại tràn đầy kinh bỉ.
Y rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi.
Y cắn môi, trong miệng chảy ra một đường máu.
Tiêu Nghiên cười:
- Thì ra là vậy, Ngốc đây là lần cuối ta gọi ngươi là Ngốc, nếu có kiếp sau vĩnh viễn ta cũng không còn muốn gặp ngươi nữa.
Ta hận ngươi.
Tiêu Nghiên tự phá bỏ nội đan, tìm cho mình con đường chết nhanh nhất.
Nào ngờ, ngay cả khi thân thể y đã vỡ nát từng mảnh, anh cũng không chịu buông tha y.
Anh thi triểu Hồn thuật, đem linh hồn Tiêu Nghiên trói lại, sử dụng cấm thuật, nhốt y vào chỗ người không dám ở, ma không dám đi.
Tiêu Nghiên thở dài, trở về thực tại, y lại tiếp tục nói:
- Cuối cùng ta vận dụng chút sức lực còn sót lại, đem một mảnh kí ức của mình vào ngọc bội, lập nên bí cảnh để bảo vệ cho Hung, mọi chuyện tiếp diễn cũng như người đã thấy.
- Vậy đám Nha Tiêu Quỷ ngoài kia vốn là bảo vệ ngươi.
Tiêu Nghiên gật đầu:
- Kể cũng kể xong rồi, ta mong người có thể giúp ta bảo vệ Hung, ngọc bội này chính là chìa khoá để mở nó, đến long nhãn, tự nhiên có cộng hưởng.
- Ngươi vì sao lại tin ta?
- Không phải tin hay không, nếu buộc giao nó cho hắn, ta thà giao nó cho người khác.
Chuyện đã đã hoàn thành, xin vĩnh biệt, mong người có thể bảo vệ Hung khỏi hắn, hắn là con người ngoan độc, phải cẩn thận.
- Tiêu Nghiên.
Nói đoạn, thân thể Tiêu Nghiên dần vỡ ra, như trút bỏ được gánh nặng, nhẹ nhàng biến mất.
Bốn phía rung chuyển mảnh liệt, Thường Ân lại lần nữa mất đi ý thức.