Phục Dục rũ mi, chặn lại một giọt nước mắt sắp kết đọng rơi xuống.
Y mặc kệ thân thể đã bị bào mòn bởi tà khí, lục phủ ngũ tạng như lửa thiêu đốt, đau nhức đến khó chịu.
Phục Dục khó khăn đẩy một ngụm máu tươi ra khỏi cuống họng, nhẹ nhàng hỏi:
- Vì sao lại cứu ta? Ngươi bảo ngươi hận ta.
Thần hồn trong lòng Phục Dục trầm mặt, một lúc sau mới lên tiếng:
- Ta từng bảo ta hận ngươi nhưng ta cũng từng nói ta yêu ngươi.
Nghe những lời này, con ngươi Phục Dục lập tức chấn động, y run run, từ tốn chạm nhẹ lên khuôn mặt nhạt nhoà của Tiêu Nghiên, một xúc cảm lạnh lẽo truyền đến, phá tan lưới nhện quấn chặt tâm y lúc bấy giờ.
Yêu.
Phục Dục tự hỏi lại giống như đang trả lời chính thắc mắc của mình.
Y chìm đắm trong cơn lũ thù hận, cứ thế bỏ đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Là Phục Dục mới không xứng với Tiêu Nghiên.
Ngày trước hay bây giờ đều như vậy, y vì sức mạnh, chà đạp người yêu thương mình nhất, để rồi từng bước biến Tiêu Nghiên người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Hối hận.
Phục Dục hối hận rồi.
Nếu có thể quay ngược thời gian thì tốt.
Có điều...
Quá khứ chính là thứ mà con người không thể thay đổi được.
Một giọt nước mắt rơi xuống, lại một giọt, Phục Dục cuối cùng cũng không kiềm chế được khóc thành tiếng, cảnh vật xung quanh trở nên nhạt nhoà tựa rừng cây vừa thoát khỏi một trận bão lớn.
Tiêu Nghiên nâng tay, cố gắng gạt đi nước mắt giàn giụa trên gương mặt nam nhân quen thuộc, lại không thể ngờ bàn tay xuyên qua cả đầu người kia.
Y thở dài, luyến tiếc thu lại, chậm rãi hỏi:
- Ngươi...!ngươi có yêu ta không?
- Có.
Phục Dục không chút do dự trả lời lại như sợ Tiêu Nghiên không tin tưởng lời mình nói, y tiếp tục la lớn:
- Ta sai rồi, trước kia là ta không đúng để thù hận dẫn dắt, ngươi tin ta, lần này ta nói là thật, ta không gạt ngươi, ta...
- Ta tin ngươi, ta cũng yêu ngươi nhưng giờ muộn rồi...
Nói đoạn, thần hồn Tiêu Nghiên bỗng nhiên phát sáng, tứ chi vỡ tung hoá thành từng mảnh nhỏ, hoà vào trong không khí buồn chán.
- Không, không thể, ta không thể mất ngươi lần nữa...!Không bao giờ!
Phục Dục nhìn những đốm sáng tan biến, bỗng nhiên trở nên điên loạn, y đứng dậy, rút đao, miệng không ngừng niệm chú, nhắm thẳng ngay tim đâm mạnh một phát.
Máu tươi trào ra như mất lực hấp dẫn, lơ lững trên không khí, kết thành hình chữ thập.
Pháp trận lập nên, toả ra hoà quang mạnh mẽ, sau đó bay thẳng vào đốm sáng cuối cùng rồi lặng lẽ cùng nhau tan biến.
Phục Dục mất đà ngã xuống, đao trong tay văng xa một đoạn.
Y mãn nguyện nhắm mắt, ôm lấy không khí lặng lẽo vào người, thì thầm từng tiếng.
- Ta dùng Hồi chú đánh dấu, dẫn hồn, đưa ngươi về cầu Nại Hà luân hồi chuyển thế.
Ngươi từng nói kiếp sau không muốn gặp Phục Dục, ta liền tìm một thân phận mới ở cạnh ngươi.
Tiêu Nghiên chờ ta, ta sẽ không bao giờ để ngươi rời xa ta nữa...
Mây mù tan ra, bầu trời lại chuyển sáng.
Thiên Phong nhìn Phục Dục, chậm rãi thu lại kiếm.
Y từ tốn đưa Hung cho sư tôn, hỏi:
- Để hắn chết như thế quá nhân từ không?
- Hận sinh yêu, yêu sinh hận.
Hận hận yêu yêu, nếu mọi chuyện không bắt nguồn từ cha Tiêu Nghiên thì có lẽ cũng không đến mức như bây giờ.
Đều do nhân quả thôi.
Thường Ân nhanh chóng tạo kết giới, đem Hung bỏ vào trong, sau đó mới ân cần hỏi han vết thương trên người đồ đệ, lúc này đằng xa không báo trước cũng vang lên tiếng bước chân mệt nhọc.
Đợi đến lúc Lục Hoàng chạy tới tiếp ứng thì Phục Dục đã từ trần, trong tay y vẫn ôm chặt đoá Nhị Đồng khô héo, nhìn có vẻ đã bị dập nát khi còn tươi.
Lục Hoàng ngạc nhiên, chỉ vào thi thể:
- Thường Ân, ở đây đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện dài lắm, trên đường trở về đệ kể cho huynh nghe, bí cảnh mất vật trấn sẽ sụp đổ nhanh chóng, mau rời khỏi đây thôi.
À mà Tuyết Nam đâu rồi?
- Không biết, trên đường tới cũng không gặp.
Lục Hoàng nhún vai, vội vàng đỡ lấy thân thể Thường Ân, y kết ấn tạo giới, thông qua kẽ hở của bí cảnh đang rung chuyển đưa cả ba lao ra ngoài.
Bí cảnh Toàn Phong cũng đã tới lúc ngừng gió.
...
Nhất Hung xuất hiện đã gây ra một trận sóng gió mới trên trần thế, tà khí mạnh mẽ khếch tán tám phương, khiến trăm nghìn nơi liên tục cộng hưởng, ma quỷ lộng hành.
Tu chân giới lại một đợt chấn động, giáo phái khắp nơi phái người trấn yểm, phút chốc thế mà đã trôi qua ba năm.
Ba năm vốn tưởng dài đằng đẳng thế mà nhanh như gió thoáng qua.
Thường Ân đặt bát thuốc đã uống cạn xuống bàn, trong miệng vẫn còn đọng lại mùi tanh nồng như máu, hắn chau mày, vội vàng nhắt nhanh một viên kẹo ngọt vào trong miệng.
- Khó uống chết đi được.
Hạ ảnh đế bực bội cắn răng nuốt xuống, sau đó mới thu dọn lại đống đồ vật bị để bừa bộn trên mặt bàn, hắn phủi vội vài cánh long nhãn tung rơi, chống cằm nhìn tầng tầng lớp lớp mây trắng cuộn tròn dưới thân Tuyệt Nhất sơn vắng vẻ.
Năm đó hắn phát bệnh mặc dù khiến hình xăm triệt để biến mất nhưng cơn đau râm rỉ đôi khi vẫn xuất hiện, cắn nát lục phủ ngũ tạng, dày vò hồn phách đảo điên.
Cũng không biết Thiên Phong làm sao biết được chuyện này, nhân lúc hắn không để ý liền chạy đi cầu xin Như Ngọc, mong nàng có thể cho một ít linh tuyền cứu giúp, từ đó trở đi, căn bệnh khó chịu này của hắn mới dần dần thuyên giảm.
Được giúp đỡ là thế tuy nhiên Hạ cung chủ vẫn không thể buông bỏ được những mối nghi ngờ đối với vị nữ chính đại nhân này.
Theo Thiên Phong kể lại khi đi xin dược, trong một khắc y mơ hồ có thể cảm nhận được một cỗ lệ khí bám xung quanh thân thể Như Ngọc, mờ mờ ảo ảo toả ra khắp cả phòng.
Hệ thống gặp nguy không thông báo, lệ khí vô hình quấn lấy thân điều này đã khiến Thường Ân nghi ngờ món quà được ban tặng của nữ chính có phải là một tà vật gì hay không.
Vì thế cho đến nay hắn một bên nghe lời đệ tử, giữ thiết lập nhân vật trước mặt Như Ngọc, không giao du qua lại một bên không ngừng điều tra thông tin cần thiết chỉ tiếc là không thu được kết quả gì.
Mà nói đi cũng phải nói lại, rõ ràng nguyên tác miêu tả linh tuyền có mùi thơm thoang thoảng, vị ngọt như mật đường thế nào đến lượt hắn dùng tới lại có mùi gỉ sắt như máu, đã thế còn lợ lợ khó uống vô cùng.
Thường Ân không tự chủ thở dài thành tiếng, số phận của hắn ấy mà đúng thật là đãi ngộ hoàn mỹ cho boss phản diện.