Copy từ web VietWriter
Dương An Ni bơi vài vòng rồi bơi tới chỗ dưới chân Vương Hán, căn bản không nhận ra thân phận thật sự của anh.
Thuật dịch dung hàng xịn cũng không phải là hạng xoàng, đường nét cả gương mặt gần như hoàn toàn thay đổi, gương mặt lộ vẻ tươi cười niềm nở, khác một trời một vực so với dung nhan ban đầu. Cộng thêm Vương Hán còn cố tình kiềm chế thanh âm, giọng nói phát ra cũng vô cùng trầm khàn, khác hoàn toàn với trạng thái bình thường.
"Thưa cô, đây là nước chanh ướp lạnh mà cô gọi", Vương Hán đưa một chiếc ly chân dài cho Dương An Ni, rồi nhìn về phía Vệ Uyển Nhi hỏi: "Cho hỏi cô có muốn uống gì không?"
Đọc tiếp tại TАмliπh247 .com nhé !
Vệ Uyển Nhi bơi tới, ngẩng đầu nhìn Vương Hán, trong lòng đột nhiên trào lên chút kỳ lạ.
Cứ luôn cảm thấy hình như đã gặp nhân viên phục vụ này ở đâu đó rồi, mơ hồ có chút thân quen, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, trong ấn tượng dường như hoàn toàn không có gương mặt nào thế này.
"Cho tôi một ly sô-đa, nhiệt độ bình thường nhé", Vệ Uyển Nhi vuốt mái tóc, một bàn tay vô ý như cố ý che trước ngực.
Dù sao cũng đang mặc đồ bơi, để lộ cảnh xuân trước ngực, cách xa thì không sao, giờ lại gần nên cô không muốn bị nhân viên phục vụ này nhìn thấy, có chút ngại ngùng.
Vương Hán đợi bọn họ uống xong, thu dọn cốc rồi trở về khu vực của nhân viên phục vụ.
"He he, Trương Phong, anh đúng là may mắn thật", mấy nam nhân viên phục vụ nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ nói: "Chúng ta bao nhiêu người thế này mà hai người đẹp đó lại chỉ đích danh anh phục vụ, chúng tôi chẳng được may mắn như vậy".
Vương Hán cười lớn nói: "Đừng vội, mọi người đều có cơ hội".
Nhân viên phục vụ lũ lượt gật đầu, vẻ mặt tràn đầy hy vọng.
"Ha ha, cô ấy là nữ thần trong mộng của anh nhỉ, nói tốt cho cô ấy như vậy", một đám nhân viên phục vụ lũ lượt cười ồ lên, nhưng đều không có ác ý gì.
Mọi người đều là con cóc, ở đây để chờ ăn thịt được thiên nga, chẳng ai cười cợt ai, rất hòa thuận đoàn kết.