• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với màn "tự giới thiệu" của Lê Trác Cẩn, Ngu Tử không đưa ra bình luận gì, mà chỉ nắm lấy tay bố mình, chuyển chủ đề:

“Bố, con kể cho bố nghe về tình hình ba năm trước, khi bố gặp chuyện nhé?”

Những chuyện khác không có gì quá gấp, nhưng vụ tai nạn xe của chính mình và những ảnh hưởng sau đó chắc chắn là điều mà Ngu Phong quan tâm nhất.

Ngu Phong chớp mắt một cái, tỏ vẻ đồng ý.

Ngu Tử ngồi xuống bên giường bệnh, giọng nói dịu xuống:

“Bố cứ giữ tâm trạng thoải mái nhé, đừng kích động. Dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa rồi, nhà mình bây giờ cũng ổn lắm.”

Thực ra, Ngu Phong đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, ông chưa từng thấy bất kỳ người cộng sự nào trong công ty đến thăm, điều đó cũng nói lên nhiều điều. Hơn nữa, trước khi gặp nạn, ông đã phát hiện một số vấn đề trong sổ sách của công ty, mà phần đó chủ yếu do đối tác của ông phụ trách...

Thế nhưng, Ngu Phong không ngờ rằng vụ tai nạn xe năm đó lại có liên quan đến chính người cộng sự của mình.

“Hồi đó, sau khi bố gặp chuyện, con nghĩ ít nhất vẫn còn cổ phần của bố trong công ty, nên chi phí điều trị chắc sẽ không phải lo.” Ngu Tử cố gắng giữ giọng chậm rãi, từ tốn nói tiếp:

“Nhưng chưa đầy nửa tháng sau, Hoắc Chí Lễ – người bạn tốt kiêm cộng sự của bố – đột nhiên nói với con rằng công ty không thể cầm cự nổi nữa, đã phá sản rồi, còn vướng vào một đống nợ nần.”

Ngu Phong nhíu mày.

Ngu Tử tiếp tục kể, giọng điềm tĩnh không vội vàng:

“Lúc đó, con hoàn toàn không biết phải làm gì. Công ty của bố, con không rõ nội tình, những điều Hoắc Chí Lễ nói con cũng không biết thật giả thế nào. Nhưng nghĩ đến việc bố từng rất tin tưởng hắn ta, hơn nữa, hắn ta còn tỏ ra vô cùng đau khổ trước tai nạn của bố và sự sụp đổ của công ty, trông không giống đang giả vờ.”

“Rất nhanh sau đó, toàn bộ tài sản đứng tên bố đều bị phong tỏa hoặc bị thu hồi để trả nợ, nhưng vẫn không đủ. Lúc ấy, con chỉ còn số tiền tiết kiệm ít ỏi mà bố để lại và căn hộ nhỏ hai phòng ngủ – cái mà bố đã chuyển nhượng cho con sau khi con đủ tuổi trưởng thành. Khi đó, con thậm chí đã rao bán căn nhà rồi...”

“Nhưng dù có bán đi thì cũng chỉ như muối bỏ biển, không đủ chi trả tiền viện phí hằng ngày của bố lúc đó. Khi ấy, bố vừa mới rơi vào trạng thái người thực vật, tình hình gần như ngày nào cũng bất ổn.”

Ngu Tử vừa nói vừa liếc nhìn Lê Trác Cẩn, tiếp tục giải thích với Ngu Phong, người đang lộ vẻ lo lắng:

“May mắn là khi ấy con gặp được Lê Trác Cẩn, anh ấy đã giúp đỡ gia đình mình rất nhiều.”

“Bố, vụ tai nạn của ba năm đó xảy ra là do tài xế riêng của công ty đột nhiên lên cơn cao huyết áp, mất kiểm soát khi lái xe. Người đó đạp mạnh chân ga mà không buông ra, khiến xe đâm xuyên qua lan can cầu rồi lao thẳng xuống biển. Khi được vớt lên, tài xế đã tử vong, còn bố sau khi cấp cứu thì rơi vào trạng thái người thực vật.”

“Theo như điều tra, tài xế đó vốn dĩ đã có bệnh cao huyết áp nhưng không kiêng kị gì cả, lúc nào cũng phụ thuộc vào thuốc để kiểm soát bệnh. Người đó ăn uống dầu mỡ, rượu bia không kiêng, thuốc lá cũng không bỏ. Hơn nữa, trong khoảng thời gian đó, cuộc sống của ông ta cũng không có biến động gì lớn để dẫn đến ý định tự sát.”

“Bố lại chỉ dùng xe công ty khi đi công tác, hầu như không có qua lại nhiều với tài xế đó, càng không có hiềm khích gì. Gia đình ông ta cũng không có khoản tiền bất thường nào, không phát hiện được dấu hiệu của một vụ ‘thuê người giết hại’. Tổng hợp lại thì không có nghi vấn gì rõ ràng, cuối cùng vụ việc được kết luận là một tai nạn ngoài ý muốn. Nguyên nhân là do tài xế quên uống thuốc, bất ngờ phát bệnh, dẫn đến tai nạn xe.”

Hồi đó, Ngu Tử cũng không nghi ngờ gì về kết luận này.

Mãi đến sau này, khi Lê Trác Cẩn giúp đỡ giải quyết các rắc rối mà nhà họ Ngu đang gặp phải, hắn đã cho người điều tra kỹ lưỡng tình hình tài chính của công ty Ngu Phong. Ban đầu, mục đích chỉ là để làm rõ khoản nợ của công ty, cũng như trách nhiệm mà Ngu Phong cần gánh vác sau khi công ty phá sản.

Nhưng chính cuộc điều tra này đã làm lộ ra những dấu hiệu đáng ngờ của Hoắc Chí Lễ.

Trước khi Ngu Phong gặp nạn, sổ sách tài chính của công ty đã có vấn đề, Hoắc Chí Lễ là kẻ tình nghi lớn nhất. Thậm chí, dường như Ngu Phong đã sớm nhận ra điều này và bắt đầu điều tra từ trước...

Sau khi Ngu Phong gặp chuyện, Hoắc Chí Lễ vội vàng ra tay ở công ty, hành động nhanh gọn, mục tiêu rõ ràng, cứ như đã có kế hoạch từ trước.

Tuy nhiên, vì quá gấp gáp, nên hắn ta vẫn để lộ không ít sơ hở. Nhưng nhờ vào việc Ngu Phong không còn ở công ty, Hoắc Chí Lễ có thể một tay che trời, cộng thêm việc Ngu Tử hoàn toàn không hiểu về chuyện kinh doanh, lại mang ấn tượng tốt về hắn ta từ trước, nên hắn ta mới dễ dàng đạt được mục đích.

Hắn ta nhanh chóng tuyên bố công ty phá sản, lợi dụng một số thủ đoạn hợp pháp kết hợp với giấy tờ giả mạo, đẩy toàn bộ khoản nợ lên đầu Ngu Phong. Sau đó, ngay ngày hôm sau khi hoàn tất thủ tục, hắn ta đã đưa cả nhà xuất ngoại, ôm tiền bỏ trốn.

Có lẽ vì cho rằng đã cao chạy xa bay, không còn gì phải lo lắng nữa, nên lúc rời đi quá vội vàng, Hoắc Chí Lễ đã để lại một số dấu vết chưa kịp xóa sạch.

Về sau, khi Lê Trác Cẩn hỗ trợ điều tra, hắn phát hiện ra rằng trước đây Hoắc Chí Lễ từng tiếp cận người tài xế đã gặp nạn cùng với Ngu Phong, thậm chí còn làm giả một bản báo cáo sức khỏe của ông ta.

Thực tế, tình trạng sức khỏe của tài xế đó không tốt, đặc biệt là bệnh cao huyết áp rất nghiêm trọng, nhưng ông ta không mắc bệnh nan y giai đoạn cuối.

Thế mà Hoắc Chí Lễ lại thao túng kết quả khám sức khỏe tập thể của công ty, sửa đổi báo cáo của tài xế đó, khiến ông ta tin rằng mình chỉ còn sống được hai tháng.

Ngu Tử kể tiếp:

“Sau đó, Lê Trác Cẩn lên kế hoạch, khiến Hoắc Chí Lễ ở nước ngoài tưởng rằng mọi chuyện đã an toàn, rằng những gì hắn ta làm với công ty không bị nghi ngờ. Không chỉ vậy, hắn ta còn bị dụ cho rằng bố– với tư cách là cổ đông công ty – đã giấu hắn ta, bí mật thiết lập một đường dây kinh doanh siêu lợi nhuận, đủ để trả hết nợ và còn mang lại nguồn tiền dồi dào cho đứa con trai ăn chơi chỉ biết sống hưởng thụ là con đây.”

“Vậy là Hoắc Chí Lễ – vừa tham lam vừa đạo đức giả – cảm thấy mình bị bố phản bội. Hắn ta lập tức quay về nước, tìm đến con – một ‘đứa ngốc dễ lừa’ – để đòi phần lợi ích. Và thế là hắn ta sa lưới.”

“Bằng chứng rõ ràng, trợ lý cũ của hắn ta cũng ra làm nhân chứng, nên cuối cùng Hoắc Chí Lễ đã thừa nhận: vụ tai nạn xe của bố là do hắn ta sắp đặt.”

“Hắn ta đã làm giả báo cáo sức khỏe, khiến tài xế tin rằng mình sắp chết, rồi dùng tiền dụ dỗ ông ta. Người tài xế đó bị kích động, cố tình không uống thuốc huyết áp, thậm chí trước khi chở bố còn ăn một đống thịt kho tàu... Con đoán chắc ông ta cũng thật sự muốn ăn một bữa đã đời, như một ‘bữa cơm tuyệt mệnh’ vậy... Sau đó, khi đang lái xe, ông ta lên cơn đột quỵ, đạp ga không buông – có lẽ là cố ý.”

“Hoắc Chí Lễ bảo với tài xế rằng nếu chuyển tiền trước cho ông ta hoặc gia đình, sẽ rất dễ bị điều tra sau này. Nên hắn ta hứa rằng sau khi sự việc hoàn thành, hắn ta sẽ chuyển tiền dưới danh nghĩa một giải thưởng trúng số. Hắn ta thậm chí còn chuẩn bị một ‘vé số’ để tài xế mang về cho gia đình làm bằng chứng.”

“Người tài xế đó thật sự tin, mang tấm vé có ghi số tiền một triệu tệ về nhà, dặn bố mẹ giữ kỹ, chờ đến ngày trên vé thì đi gặp người liên hệ để nhận thưởng.”

“Nhưng bố mẹ ông ta nhìn thấy tấm vé rẻ tiền như hàng bán cho trẻ con, liền nghĩ rằng con trai lại đang nói linh tinh, xem họ như kẻ ngốc mà lừa dối. Đến khi ông ta gặp nạn, họ cũng chẳng nhớ đến tấm vé đó nữa.”

“Dĩ nhiên, Hoắc Chí Lễ chưa từng có ý định ‘trao thưởng’ gì cả, hắn ta chỉ muốn lừa tài xế chết cho yên tâm mà thôi.”

Nghe nói khi ghi lời khai, Hoắc Chí Lễ còn đắc ý khoe rằng hắn ta đã lên kế hoạch từ lúc tuyển tài xế cho công ty. Hắn ta cố tình chọn người có tình trạng sức khỏe kém và tính cách bồng bột, nên hắn ta chưa bao giờ lo lắng về việc thuyết phục tài xế.

Ban đầu, hắn ta chỉ xem đó là phương án dự phòng. Nếu Ngu Phong không phát hiện ra chuyện hắn ta biển thủ trước khi hắn ta kịp trốn, thì hắn ta cũng không nhất thiết phải giết người diệt khẩu. Nhưng Ngu Phong lại phát hiện, nên hắn ta dứt khoát không chừa đường lui, xúi giục tài xế đưa Ngu Phong cùng xuống mồ.

Thế nhưng, có lẽ do tìm được một con mồi quá “ngây thơ” mà vận may lại không theo ý hắn ta, Ngu Phong không chết như hắn ta mong muốn. Nhưng với Hoắc Chí Lễ, việc khiến Ngu Phong trở thành người thực vật đã là kết quả không tồi rồi.

Nếu không phải sau này vì quá tham lam và quá tự tin mà trở về nước, kế hoạch của hắn ta đã thành công trọn vẹn.

Ngu Tử nói với Ngu Phong:

“Cũng may là hắn ta đã quay về. Giờ thì hắn ta vẫn còn ngồi tù, lãnh án chung thân.”

Có điều, chuyện đáng tiếc là khi đó, vì Hoắc Chí Lễ quá khốn nạn, đã gây ra quá nhiều khoản nợ để trục lợi, nên với tư cách là cổ đông công ty, bố cậu vẫn bị liên lụy, hiện tại vẫn còn đang gánh khoản nợ khổng lồ... Nhưng chuyện này, Ngu Tử không nói ra.

Ngày đó, chính Lê Trác Cẩn đã giúp trả nợ thay. Nếu nói tiếp, thể nào cũng phải nhắc đến vụ kết hôn theo thỏa thuận. Nhưng Ngu Tử cảm thấy, chỉ riêng chuyện công ty và Hoắc Chí Lễ đã đủ làm bố cậu choáng váng rồi. Vừa mới tỉnh lại, tốt nhất đừng vội bị “cẩu huyết” đả kích thêm một cú “con trai bị nợ nần liên lụy nên phải gả cho người ta” nữa.

Hơn nữa, hiện tại khả năng nói của Ngu Phong vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, giao tiếp còn khó khăn, nếu nói ra, cậu sợ bố sẽ hiểu lầm Lê Trác Cẩn theo hướng kỳ quặc nào đó.

Nói chung, cứ đợi bố hồi phục tốt hơn, có thể giao tiếp bình thường, chịu được kí.ch th.ích mạnh rồi hẵng kể. Dù sao, Ngu Tử cũng không định giấu giếm hay lừa dối bố mãi.

Bây giờ, chỉ cần để ông biết rằng gia đình không còn gánh nợ, mọi chuyện đều ổn là đủ rồi.

Ngu Tử tiếp tục nói:

“Chuyện nợ nần cũng đã được giải quyết sau khi Hoắc Chí Lễ bị bắt, cộng thêm số tài sản hắn ta chưa kịp chuyển đi được thu hồi lại. Căn hộ hai phòng ngủ của nhà mình vẫn còn nguyên, chưa bị động đến. Đợi bố hồi phục xuất viện, chúng ta về xem lại căn nhà nhé.”

“Con cũng ổn lắm, chỉ là ba năm trước lúc bố gặp chuyện, con bận quá trời. Khi đó còn tranh thủ đi đóng phim, rồi cứ thế phát triển trong giới giải trí luôn. Cũng may là phát triển khá tốt. À đúng rồi, Lê Trác Cẩn cũng trong giới, anh ấy là ảnh đế đó.”

Nghe câu cuối cùng của Ngu Tử, Lê Trác Cẩn không nhịn được mà bật cười.

Ngu Phong thì vừa nghe vừa thấy xót xa—dù Ngu Tử kể lại với vẻ bình tĩnh, thậm chí có phần nhẹ nhàng, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ để ông hiểu cậu đã phải trải qua bao nhiêu lo lắng và khó khăn ngày ấy.

Nhưng nghe đến cuối, Ngu Phong không nhịn được mà cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ—rõ ràng Ngu Tử đang có ý giới thiệu bạn trai với bố ruột đây mà, lại còn sợ bố có ấn tượng không tốt về người ta, nên tranh thủ tìm cơ hội khen một câu đầy ẩn ý.

Thật ra, ấn tượng của Ngu Phong về Lê Trác Cẩn vốn đã rất tốt rồi. Tình thầy trò từ ngày xưa khiến ông khi vừa tỉnh lại, nhìn thấy hắn liền tự nhiên có cảm giác thân thuộc. Bây giờ lại nghe Ngu Tử kể rằng ba năm trước, sau khi ông gặp chuyện, chính Lê Trác Cẩn đã xuất hiện và giúp đỡ không ít, thế nên ông lại càng có thiện cảm với người thanh niên này.

Ngu Phong chỉ là không nhịn được mà lo lắng, cảm thấy có lẽ chính chuyện của mình đã làm lỡ dở Ngu Tử và Lê Trác Cẩn. Nếu không, với thái độ hiện tại của Ngu Tử đối với hắn, có vẻ không giống như từng từ chối lời tỏ tình của Lê Trác Cẩn trước đây chút nào…

Ngoài cảm giác áy náy, Ngu Phong lại không khỏi thấy may mắn—bởi vì nếu trước đây Ngu Tử đã đồng ý ở bên Lê Trác Cẩn, hai người trẻ tuổi yêu nhau khó tránh khỏi muốn thân mật hơn, vậy bây giờ ông mới tỉnh lại, có nhắc nhở gì cũng e là đã muộn. Nếu như thể chất của Ngu Tử giống ông năm xưa, thì có lẽ lúc này ông đã có cháu bế rồi…

Không phải Ngu Phong muốn can thiệp vào chuyện con trai có con hay không, mà chỉ là ông không muốn Ngu Tử giống mình ngày xưa, hoàn toàn không hay biết gì mà đã có thai. Đến khi nhận ra bụng có gì đó không ổn, đi bệnh viện kiểm tra mới biết, thì ngoài việc sinh con ra, những lựa chọn khác đều đã không còn kịp nữa.

Hiện tại, cơ thể Ngu Phong vẫn còn rất yếu, lại không thể nói chuyện, chỉ có thể nghe người khác nói và dùng ánh mắt, biểu cảm để phản ứng. Ông nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, nên sau khi tỉnh táo được hơn một tiếng, ông lại chìm vào giấc ngủ.

Ngu Phong vẫn chưa thể ăn uống, tất cả dinh dưỡng đều phải truyền qua dịch truyền, nhưng Ngu Tử và Lê Trác Cẩn thì cần phải ăn.

Vì vậy, sau khi Ngu Phong ngủ say lần nữa, Ngu Tử gọi hộ lý được sắp xếp chăm sóc bố mình đến trông chừng, rồi cùng Lê Trác Cẩn tạm rời khỏi phòng bệnh để đi ăn.

Khi đi ngang bãi đỗ xe bên ngoài, cả hai đều nhìn về vị trí tối qua Chúc Huyền và người đi cùng y đã đỗ xe. Lúc này, chỗ đó đã có một chiếc xe khác đậu, chứng tỏ hai người kia đã rời đi.

Lê Trác Cẩn đã cho người điều tra về Chúc Huyền và nhà họ Chúc. Đến gần trưa, trợ lý của hắn từ tập đoàn Lê thị gửi tới một bản điều tra đầy đủ, kèm theo sơ đồ gia phả chi tiết của nhà họ Chúc, thậm chí cả thông tin cơ bản của những đứa con ngoài giá thú chưa được chính thức thừa nhận cũng có.

Ngu Tử và Lê Trác Cẩn ngồi ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, cùng xem tài liệu điều tra trên điện thoại của hắn.

“Chúc Huyền không chỉ là người nhà họ Chúc, mà còn là gia chủ đương nhiệm… Bảo sao nhà họ Chúc ngày càng xuống dốc.” Lê Trác Cẩn mỉa mai một câu.

Ngu Tử bật cười, lại nhìn kỹ hơn: “Còn Chúc Quyết này, là em trai của Chúc Huyền, có phải chính là người ngồi ghế phụ tối qua không?”

Lê Trác Cẩn gật đầu: “Nhưng vẫn chưa rõ hai người này đang muốn làm gì, tại sao lại xuất hiện bên ngoài viện dưỡng bệnh của bố em.”

Ngu Tử trầm ngâm một lát rồi nói: “Dù sao hệ thống an ninh của viện dưỡng bệnh cũng rất tốt, bọn họ không thể ngang nhiên xông vào phạm pháp được. Nếu thực sự có âm mưu gì thì đáng lẽ họ đã ra tay từ lâu, chứ không cần đợi đến khi bố tôi tỉnh lại mới hành động.”

“Bây giờ họ đã rời khỏi đây rồi, vậy thì cứ mặc kệ đi. Đợi bố tôi hồi phục, tôi sẽ trực tiếp hỏi ông ấy. Tôi có cảm giác bố tôi biết rõ chuyện này, chỉ là trước đây không thấy cần thiết phải nói với tôi thôi.”

Lê Trác Cẩn gật đầu: “Được, nghe em. Nhưng nếu em thấy cần anh điều tra sâu hơn, nhớ bảo anh.”

Nghe vậy, Ngu Tử cười khẽ: “Được thôi, có lợi mà không chiếm thì phí quá.”

“Vậy thì em chiếm lợi từ anh nhiều một chút đi.” Lê Trác Cẩn khẽ chậc một tiếng, rồi chợt hỏi với vẻ suy tư: “Mà nói mới nhớ… bây giờ chuyện gì em cũng định đợi bố em hồi phục rồi mới tính tiếp à?”

Ngu Tử chớp mắt: “Ý anh là chuyện có đồng ý hẹn hò với anh hay không ấy hả?”

Lê Trác Cẩn nhướng mày: “Nghe có vẻ như em định cho anh một câu trả lời rồi.”

Ngu Tử khẽ hừ một tiếng, đứng dậy đi đến cửa phòng bệnh, nhìn vào bên trong, thấy bố mình vẫn đang ngủ say.

“Theo như khoảng thời gian giữa các lần tỉnh lại trước đây của bố tôi, thì có lẽ đến tối ông ấy mới thức dậy. Chúng ta cứ ngồi đây cũng không làm được gì, anh đi với tôi về căn hộ cũ của tôi và bố tôi một chuyến nhé?” Ngu Tử quay đầu, nói với Lê Trác Cẩn.

Lê Trác Cẩn đáp: “Được thôi.”

Thế là cả hai quay về căn hộ hai phòng ngủ đó, cắm đầu dọn dẹp cả buổi chiều—

Ba năm trước, sau khi Ngu Tử và Lê Trác Cẩn kết hôn, cậu không còn quay lại đây ở nữa. Một là do trong thỏa thuận hôn nhân có điều kiện cả hai phải sống chung, hai là vị trí của căn hộ này quá gần trung tâm thành phố. Tầm nhìn mua nhà của Ngu Phong ngày xưa rất tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà lượng người qua lại rất đông, sau khi Ngu Tử nổi tiếng thì càng bất tiện hơn để ở đây.

Ba năm không có người ở, đồ đạc trong nhà đều được phủ vải chống bụi, nhưng trên vải vẫn bám đầy bụi, bây giờ tháo ra thì nội thất bên dưới cũng cần lau dọn, sàn nhà, tủ bếp và nhiều chỗ khác cũng phải vệ sinh lại.

Điện, nước, gas trong nhà không bị cắt, chỉ là do không có người ở nên van và cầu dao đều được tắt. Giờ mở lại là có thể dùng bình thường.

Ngu Tử nói muốn dọn dẹp lại một chút, để sau này bố cậu hồi phục có thể tiện về thăm. Thế là Lê Trác Cẩn xắn tay áo lên, tỏ ra rất tận tâm giúp đỡ.

Nhưng miệng thì không chịu yên, hắn không nhịn được mà châm chọc: “Thầy Ngu à, rốt cuộc là em chăm chỉ chịu khó, hay là keo kiệt đây? Anh thấy cái khoản dọn dẹp này vẫn nên để dân chuyên nghiệp làm thì hơn, chúng ta từ khi nào mà tay chân nhanh nhẹn vậy?”

“Tôi gọi đây là tiết kiệm và sống giản dị!” Ngu Tử bị lớp bụi trên quầy làm sặc một chút, nhưng vẫn kiên định nói tiếp: “Có mỗi căn hộ hai phòng ngủ, còn gọi dịch vụ dọn dẹp, anh tập gym rèn luyện thể lực để làm gì?”

“Thể lực của anh chưa từng dạy anh cách dùng phổi để hít bụi.” Lê Trác Cẩn tiếc nuối nói, rồi chợt tò mò, “Vậy ‘phòng tân hôn’ của chúng ta thì sao? Sau khi anh chuyển ra, em dọn dẹp kiểu gì? Căn đó đủ tiêu chuẩn để thuê dọn dẹp rồi chứ?”

Nghe vậy, Ngu Tử thắc mắc: “Anh không biết à? Nếu thanh toán phí dịch vụ cả năm một lần, mỗi tháng có một lần vệ sinh miễn phí đấy. Số lần không được tích lũy, nhưng tôi cũng chẳng ở nhà nhiều, vậy là đủ dùng rồi.”

Lê Trác Cẩn: "…Anh thật sự không biết đấy."

Ngu Tử khựng lại: "Vậy trước đây nhà ai dọn dẹp?"

Lê Trác Cẩn nhún vai: "Hay thật, chúng ta sống chung ba năm, ly hôn rồi em mới hỏi vì sao nhà lúc nào cũng sạch sẽ."

Ngu Tử: "…"

Nếu cuộc đối thoại này diễn ra trong lúc chương trình phát sóng trực tiếp, chắc chắn cư dân mạng lại có thêm giả thuyết mới về "nguyên nhân ly hôn" của bọn họ.

"Tất nhiên là vì anh thuê dịch vụ dọn dẹp định kỳ chứ sao." Lê Trác Cẩn lại nói, "Nhưng sau khi ly hôn, anh thấy không thể để em—một kẻ keo kiệt—lợi dụng anh nữa, nên đã chấm dứt hợp đồng với bên đó."

Ngu Tử im lặng một lát, rồi trầm ngâm nói: "Nói cách khác, anh đã lãng phí tiền thuê người dọn dẹp suốt ba năm trời."

Lê Trác Cẩn: "…Em chú ý điểm này cơ à? Anh nghĩ dịch vụ vệ sinh miễn phí của bên chung cư chắc chắn không thể chu đáo bằng dịch vụ chuyên nghiệp đâu."

Ngu Tử nhún vai, tiếp tục giặt khăn lau tủ.

Lê Trác Cẩn chậc một tiếng, nói tiếp: "Hơn nữa, nếu em quan tâm đến nhà cửa hơn chút, chẳng phải đã sớm phát hiện ra sao? Vậy nên, thầy Ngu à, số tiền anh tốn thêm ở một mức độ nào đó là do em gây ra đấy. Với một người thích tiết kiệm như em, có đau lòng không?"

Ngu Tử: "…"

Lê Trác Cẩn đúng là biết cách đâm vào điểm yếu của cậu. Cậu thật sự có chút tiếc—mặc dù đó là tiền của Lê Trác Cẩn…

Sau khi dọn dẹp xong phòng khách, hai người cùng nhau vào phòng ngủ của Ngu Tử để tiếp tục dọn dẹp.

Nhìn căn phòng mà mình cũng từng ngủ lại, Lê Trác Cẩn có chút cảm khái: "Lúc rời đi, anh không nghĩ sẽ có ngày quay lại đây… Mà này, bộ xếp hình anh tặng em đâu rồi?"

Động tác của Ngu Tử khựng lại, cố gắng nhớ lại nhưng mất một lúc lâu vẫn không nghĩ ra.

Thấy vậy, Lê Trác Cẩn lập tức hiểu ý, tỏ ra đầy tổn thương, lắc đầu than thở: "Đó là món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng em, mang ý nghĩa kỷ niệm biết bao, vậy mà em nỡ lòng nào bỏ rơi nó. Anh đau lòng quá, em phải đền anh bằng một nụ hôn mới được, lại đây nào—"

Ngu Tử bị hắn chọc cười: "Cút đi, anh cứ giả vờ đi. Trước đó lúc tôi nhìn anh trên du thuyền vì câu hỏi 'món quà sinh nhật đáng nhớ nhất', anh còn chẳng nhớ nổi! Đừng tưởng tôi không nhận ra."

Lê Trác Cẩn ho nhẹ một tiếng: "…Được rồi, anh thừa nhận, phản ứng đầu tiên của anh khi đó là hình như anh chưa từng tặng quà sinh nhật cho em. Nhưng ngay khi em nhắc đến tờ tờ rơi kia, anh đã nhớ ra bộ xếp hình rồi. Như vậy không tính là trí nhớ tệ chứ? Chẳng qua trước đây anh không để tâm lắm thôi. Với cả, bộ xếp hình đó vốn chẳng phải món quà đặc biệt gì mà, làm sao anh biết em lại nhớ tới tờ rơi hơn chứ…"

Ngu Tử nhướn mày, trêu chọc: "Xem ra chuyện tặng quà sinh nhật cho tôi, với thầy Lê mà nói chẳng đáng nhắc đến nhỉ?"

Lê Trác Cẩn nào dám nhận tội này, lập tức ra vẻ đáng thương: "Em biết mà, khi đó anh vừa thoát chết, còn bị chính bố ruột của mình truy sát, thảm biết bao! Ngay trước kỳ thi đại học còn phải nằm viện, trốn ra ngoài cũng chẳng biết đi đâu, thảm vô cùng."

Ngu Tử, người không quen thấy hắn "yếu đuối": "…"

Cậu chợt nhớ ra: "Anh hình như chưa từng kể, tại sao lúc đó lại là bố tôi đưa anh về?"

Lê Trác Cẩn thu lại biểu cảm giả vờ đáng thương, hồi tưởng rồi đáp: "Hôm đó là ngày trước kỳ thi đại học, giáo viên chủ nhiệm gọi mãi không liên lạc được với anh. Nhưng lớp có nhiều học sinh như vậy, không thể vì tìm anh mà bỏ mặc tất cả, nên đã nhờ bố em."

"Anh nhớ lúc đó đã quá giờ cơm tối, bố em tìm đến bệnh viện để đưa phiếu dự thi cho anh, còn lo anh không kịp chuẩn bị, nên đã sắp sẵn túi bút. Khi đó anh cũng khá hỗn láo, không biết điều, thấy ông ấy lo lắng nên cố tình chạy ra khỏi phòng bệnh ngay trước mặt ông ấy, cứ thế đi lang thang ngoài đường. Ông ấy liền theo sát anh."

"Rồi bố em nhận được điện thoại của em, ông ấy bèn nói với anh: 'Con trai tôi còn đang chờ tôi về nhà tổ chức sinh nhật, cậu có muốn đi cùng tôi về không?'… Anh hình như không trả lời, nhưng ông ấy dẫn đường, nên anh cứ thế đi theo về nhà em."

Lê Trác Cẩn vừa kể vừa cười, rồi nghiêm túc nói với Ngu Tử: "Vậy nên, giai đoạn đó tinh thần anh thực sự không ổn định, thường xuyên lơ đãng. Hơn nữa, lúc đó em mới mười lăm tuổi, anh cũng không thể hèn hạ đến mức vừa gặp em đã nảy sinh ý đồ gì, vì vậy món quà anh tiện tay tặng cũng chẳng mang suy nghĩ sâu xa gì, không nhớ ra ngay cũng là chuyện bình thường, chứ không phải anh không coi trọng. Lại nói, anh đã nghiêm túc giải thích rồi, em có nhớ ra bộ xếp hình anh tặng đang ở đâu chưa?"

"…" Ngu Tử nghiêng đầu, cố tình chuyển đề tài, "Nhưng hồi đó anh còn trêu chọc tôi, nói gì mà 'anh trai thích con trai, không ngại ngủ chung giường với em', kiểu kiểu thế, làm tôi giật cả mình."

Nghe vậy, Lê Trác Cẩn chỉ muốn quay lại quá khứ tẩn cho bản thân lúc 18 tuổi một trận.

Hắn bất đắc dĩ nói: "Khi đó anh chỉ đùa thôi, thấy em giận trông rất thú vị, chứ không phải có ý gì đâu. Thật ra lúc đó anh còn chưa từng nghĩ về xu hướng tính dục của mình, khi ấy anh chỉ thấy cả thế giới này ngoài anh ra toàn là đồ ngốc… khá nổi loạn nhỉ?"

Ngu Tử nhướn mày: "Nói như thể bây giờ anh không còn nghĩ vậy nữa ấy. Còn nữa, anh thấy tôi giận rất thú vị?"

Lê Trác Cẩn bật cười: "Bây giờ dĩ nhiên không nghĩ thế nữa, bây giờ thì là ngoài hai ta ra, cả thế giới đều là đồ ngốc—mà nếu lúc này em cố tình nhắc đến mẹ anh, bà nội anh hay bố em thì mất vui lắm đấy, thầy Ngu à."

Ngu Tử: "…Được rồi."

"Về chuyện trêu chọc em… Nếu giờ cho anh quay lại quá khứ, anh ước mình có thể ở lại nhà em vào ngày hôm đó, cùng em ăn bánh sinh nhật, tặng em một món quà thật tử tế, từ đó giữ liên lạc, thường xuyên gặp nhau… Sau đó, có lẽ anh sẽ vì có ý đồ riêng mà bị bố em xem là nguy hiểm. Mà em thì nghe lời bố em như vậy, e rằng chúng ta khó mà có kết quả."

Lê Trác Cẩn cố gắng lãng mạn một chút, nhưng nhận ra rằng trong giai đoạn dậy thì, khoảng cách ba tuổi thực sự là một hố sâu ngăn cách.

Ngu Tử không nhịn được cười, quyết định tha cho hắn: "Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng chưa từng tặng quà sinh nhật cho anh."

Nhắc đến chuyện này, Lê Trác Cẩn nheo mắt lại: "Em biết sinh nhật anh ngày nào không đấy?"

"Đương nhiên rồi. Mỗi năm trước và sau sinh nhật anh, khi tôi cùng anh về nhà họ Lê, đám họ hàng xa của anh chẳng phải luôn nhắc nhở sao? Kiểu như 'Tiểu Tử năm nay chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Trác Cẩn thế?' đại loại vậy." Ngu Tử nghiêm túc đáp.

Lê Trác Cẩn gật đầu: "Rồi sau đó em bắt đầu bịa đủ thứ, nhưng anh chưa từng nhận được những món quà như 'khuy măng sét nạm đá quý do em tự mài giũa', hay 'chiếc áo len em tự đan'…"

"Đừng tự coi thường bản thân thế, tôi lườm anh bao nhiêu lần rồi, cái đó chẳng phải anh đã nhận đủ sao?" Ngu Tử cười hớn hở.

Lê Trác Cẩn đột nhiên cảm thấy bầu không khí giữa họ lúc này… có chút giống đang tính sổ nợ cũ?

Dù hắn và Ngu Tử vốn hay đấu khẩu, chuyện lật lại quá khứ cũng chẳng phải hiếm, nhưng lần này, hình như mục đích không giống như những lần trước…

"…Ngu Tử."

Vừa cất lời, Lê Trác Cẩn liền thấy Ngu Tử đặt chiếc khăn lau trên tay xuống, bước đến trước mặt hắn.

Ngu Tử mỉm cười: "Vậy từ năm sau, chúng ta nghiêm túc cùng đón sinh nhật với nhau nhé?"

Lê Trác Cẩn hơi sững người, giọng cũng nhẹ đi vài phần: "Ngu Tử, em đang chính miệng đồng ý… ở bên anh sao?"

Ngu Tử đưa tay ra vòng qua cổ hắn.

Lê Trác Cẩn cúi mắt, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của cậu. Trong đó như có gợn sóng, phản chiếu hình bóng hắn rồi khẽ lan ra, từng đợt từng đợt, gợn nước vỗ thẳng vào tim hắn.

Ngu Tử chậm rãi nói: "Đúng vậy, chúng ta hẹn hò đi, Lê Trác Cẩn."

Hơi thở của Lê Trác Cẩn khựng lại, trong khoảnh khắc này, hắn có cảm giác như một màn pháo hoa bị kiềm chế đang bùng nổ trong đầu mình.

"Nếu thế…" Ngu Tử bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, "Sau này lúc cãi nhau, ai nói không lại thì có thể dùng chiêu 'Anh/em không còn yêu tôi nữa sao?' làm đòn sát thủ không nhỉ?"

Nghe vậy, Lê Trác Cẩn bật cười sảng khoái: "Được thôi, cứ lấy câu đó làm mật khẩu an toàn của chúng ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK