• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay trời khá đẹp, thủ tục ly hôn cũng hoàn thành suôn sẻ, không gặp vấn đề gì.

Chứng nhận ly hôn mới ra lò, chưa đầy vài phút Ngu Tử đã nhận được khoản "tiền ly hôn" một ngàn vạn, cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn.

Dù hiện tại cậu không thiếu một ngàn vạn này, nhưng Ngu Tử luôn trân trọng từng đồng tiền kiếm được.

Và quan trọng hơn, một ngàn vạn này được chuyển khoản cũng có nghĩa là giữa cậu và Lê Trác Cẩn đã hoàn toàn chấm dứt, không còn liên quan gì nữa, không phải lo nghĩ về hợp đồng, cảm giác nhẹ nhõm.

Ra khỏi văn phòng luật sư, Ngu Tử đeo kính râm, nhìn Lê Trác Cẩn nói: “Chúc mừng ly hôn, thầy Lê. Khi nào đồ đạc của anh mới chuyển ra khỏi nhà tôi?”

Họ trước đây đã sống chung ba năm trong "nhà chồng chồng", theo thỏa thuận trước hôn nhân thì ngôi nhà đã được chuyển sang tên của Ngu Tử.

Bây giờ vừa mới ly hôn, chủ nhà lại bắt đầu đuổi chồng cũ.

Lê Trác Cẩn khẽ hừ một tiếng: “Ngày mai. Hôm nay chiều tôi có chút việc, tối về dọn đồ, sáng mai sẽ chuyển đi, em không định thu phí ở lại một đêm của tôi đấy chứ?”

Ngu Tử cười mỉm: “Cũng không đến mức đó, chỉ là hơi tiếc, tôi còn tưởng anh sẽ nhớ dọn đồ từ trước.”

“Em tiếc là em quên nhắc tôi trước chứ gì?” Lê Trác Cẩn nói với giọng đầy châm chọc.

Hai người tách ra trước văn phòng luật sư, Lê Trác Cẩn nhận được thông báo có việc  cần phải đi gấp, còn Ngu Tử định về nhà.

Nhưng trên đường, Ngu Tử nhận được cuộc gọi từ viện dưỡng lão, liền bảo trợ lý Hà Hòa đổi hướng, chở cậu đến viện dưỡng lão.

Ba năm trước gia đình Ngu Tử lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, ông bố đơn thân của cậu, Ngu Phong, đã trở thành người thực vật, nằm trên giường bệnh nhiều năm qua, sống nhờ vào máy thở, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhưng hôm nay không biết làm sao, tim của Ngu Phong đột nhiên ngừng đập, bệnh viện vừa cấp cứu vừa gọi điện cho người nhà, chính là Ngu Tử.

Khi Ngu Tử đến viện dưỡng lão, Ngu Phong đã được ổn định, đưa trở lại phòng bệnh để theo dõi, không khác gì hình dáng của một người thực vật như mọi khi.

Ngu Tử ở lại bệnh viện suốt một buổi chiều, rồi không hiểu sao lại cảm thấy mệt mỏi trở về nhà.

Lê Trác Cẩn vẫn chưa về để dọn đồ, trong nhà giờ đây vắng vẻ lạnh lẽo. Ngu Tử đặt giấy chứng nhận ly hôn vào phòng, sau đó tưới nước cho cây phát tài, rồi lại buồn chán đi xuống lầu, mở tủ rượu cạnh phòng ăn, ngồi bên quầy bar uống một mình.

Khi Lê Trác Cẩn về đến nhà, trời đã tối, Ngu Tử vẫn đang uống rượu, nhưng lần này cậu đã thêm một đĩa hạt khô để nhắm rượu.

“Ly hôn mà vui vẻ như vậy, còn cố tình uống rượu ăn mừng?” Lê Trác Cẩn nhìn Ngu Tử đang tựa lưng vào quầy bar một cách lười biếng.

Ngu Tử hừ một tiếng, không đáp.

Ngu Tử có vẻ ngoài thu hút, đôi mắt phượng mị hoặc, ngay cả khi không cười cũng như đang chứa đựng một loại cảm xúc nào đó. Một ánh nhìn của cậu thôi cũng dễ dàng khiến người đối diện cảm thấy mình đặc biệt với cậu.

Cậu ngồi bên quầy bar, chỉ có vài chiếc đèn chiếu sáng mờ mờ trên đầu, khuôn mặt có chút mệt mỏi của cậu được ánh sáng ấm áp chiếu lên, tạo ra một không khí u ám, lười biếng và tiêu điều, như thể đã uống say, chờ người khác rút cho một điếu thuốc... như một bóng ma quyến rũ.

Lê Trác Cẩn ngẩn người một lúc, thu lại ánh mắt, không quan tâm thêm nữa, quay người lên lầu dọn đồ.

Đến phòng tắm, Lê Trác Cẩn mở tủ kính, nhìn thấy một lọ dưỡng da vừa mới mở nắp nhưng chưa dùng qua, không khỏi khựng lại—trước đây hắn thấy lọ dưỡng này dùng khá tốt, nhưng kể từ khi có lần bất ngờ ngủ với Ngu Tử, mỗi lần nhìn thấy nó lại cảm thấy hơi khó chịu, không muốn bôi lên nữa.

Giờ lại nhìn thấy, Lê Trác Cẩn vô thức nghĩ đến Ngu Tử ở dưới lầu.

Nói thật, họ vừa ly hôn buổi sáng, dù Ngu Tử có vui vẻ đi chăng nữa, có cần uống đến giờ này không?

Hơn nữa, trên quầy bar hình như đã có hai chai rượu trống.

Đâu phải mừng ly hôn, rõ ràng là đang uống rượu để quên sầu...

Với sự tò mò thích gây sự, Lê Trác Cẩn đi xuống lầu, ngồi xuống trước mặt Ngu Tử mặc cậu đang mơ màng đánh giá.

“Uống nhiều như vậy, chẳng lẽ em đang buồn vì ly hôn với tôi sao?” Lê Trác Cẩn cười nói.

Ngu Tử ban đầu không định để ý đến hắn, nhưng nghe xong thì không nhịn được, lười biếng liếc mắt một cái: “Anh dọn đồ xong chưa? Xong rồi thì đi đi.”

“Chưa đâu.” Lê Trác Cẩn không vội vã, liếc nhìn những chai rượu trống trên quầy bar, hơi ngạc nhiên: “Em uống hết những chai này một mình à? Nghe giọng em có vẻ cũng chưa say lắm, tôi còn không biết em uống được nhiều rượu như vậy đấy.”

Ngu Tử cảm thấy tình huống này thật kỳ lạ: “Giờ tôi đang ở quầy bar, mà anh đến đây để làm quen với tôi sao?”

Lê Trác Cẩn ngừng lại một chút, chỉ có thể nói: “... Rượu em uống là tôi mua mà.”

Mọi thứ trong nhà, từ con dao thái quả nhỏ đến bức tranh trị giá triệu đô trên tường cầu thang, đều là Lê Trác Cẩn tự tay hoặc nhờ người mua, Ngu Tử lúc đó chỉ việc dọn đồ vào là xong.

Trong mấy năm qua, Ngu Tử cũng chẳng mua thêm gì vào không gian chung trong nhà, ngoài những thứ cậu cần trong tủ lạnh.

Rượu trong tủ rượu cũng là Lê Trác Cẩn đã mua lúc họ mới chuyển vào ba năm trước. Nhưng Lê Trác Cẩn chỉ coi tủ rượu như một món trang trí trong nhà, chẳng khác gì bức tranh trên tường hay bình hoa trên bàn, hắn không hứng thú với rượu, chưa từng động đến tủ rượu.

Lê Trác Cẩn cũng chưa bao giờ ngăn Ngu Tử lấy rượu từ tủ, vì nếu tính toán quá chi li sẽ rất kém phong độ... Dù hắn nghĩ nếu đổi lại là Ngu Tử, với tính tiết kiệm của cậu, chắc chắn sẽ tính toán từng chút.

Giờ sắp chuyển đi, những món đồ trong nhà, dù giá trị cao hay thấp, Lê Trác Cẩn đều không có ý định mang theo. Căn nhà đã là của Ngu Tử, những thứ này trong mắt Lê Trác Cẩn coi như là đi kèm với ngôi nhà.

Vì vậy, khi nhắc đến rượu là do mình mua, Lê Trác Cẩn thực ra chỉ là không biết làm gì để phản bác lại lời Ngu Tử.

Ngu Tử nghe xong thì hơi ngập ngừng, rồi cậu rộng rãi rót cho Lê Trác Cẩn một ly: “Vậy thì anh uống thêm đi.”

Lê Trác Cẩn: “...”

Hắn đành bưng ly lên uống, vừa uống vừa cảm thấy mình đúng là điên rồ khi cố tình xuống đây, quyết định uống xong ly này sẽ lên lầu tiếp tục dọn đồ.

Uống một nửa, Lê Trác Cẩn đột nhiên dừng lại, đặt ly xuống: “Em rót cho tôi cái gì vậy?”

Ngu Tử tựa vào quầy bar, ánh mắt mơ màng nhìn chai rượu: “Đây là rượu whisky Scotland, vị khá ổn, chai này bao nhiêu tiền thế?”

Lê Trác Cẩn im lặng một lúc: “Em đợi đã, tôi nhớ đây là rượu mạnh mà…”

Hắn cầm chai rượu lên nhìn thử, nồng độ cồn là 45%.

Lê Trác Cẩn: “...”

Hắn lại nhìn chiếc ly mà mình vừa đặt xuống, ly chỉ là loại bình thường, lúc Ngu Tử rót cho hắn rõ ràng cậu không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là mình đang "hào phóng", thế là rót một ly đầy. Lê Trác Cẩn uống xong, cũng không suy nghĩ nhiều, uống như uống nước, không để ý nhiều mà uống hết một nửa.

Tóm lại, Lê Trác Cẩn cảm thấy giờ hắn đã uống quá nhiều rồi.

Chỉ nhìn nhãn rượu một lát mà hắn đã cảm thấy hơi choáng váng.

Ngu Tử cầm ly rượu có đá uống từ từ, lúc này cũng nhận ra Lê Trác Cẩn có chút lạ lùng, cậu không nhịn được cười: “Này, tôi thấy anh uống mạnh như vậy, cứ tưởng anh uống được lắm, ai ngờ mặt anh đỏ lên nhanh thế.”

Trước đây họ chưa bao giờ uống chung, Lê Trác Cẩn không biết Ngu Tử uống được nhiều, mà Ngu Tử cũng không biết Lê Trác Cẩn uống kém.

Ngu Tử uống được nhiều đến mức vừa rồi đã uống hết hai chai rượu nhẹ hơn, chai whisky Scotland này cũng uống một nửa, pha lẫn với những loại rượu khác đến giờ mới cảm thấy say.

Lê Trác Cẩn thì uống kém đến mức... giờ hắn cũng có chút mơ màng rồi.

Lê Trác Cẩn hơi mờ mắt, đặt chai xuống rồi chống tay vào quầy bar đứng dậy: “Tôi đúng là điên khi xuống đây...”

Ngu Tử lười biếng nhìn, không có ý định giúp đỡ, ngược lại còn muốn xem Lê Trác Cẩn có say đến mức đi không nổi không: “Anh thử đi một đường thẳng xem?”

Lê Trác Cẩn chỉ hơi say chứ không phải ngớ ngẩn, Ngu Tử cười như vậy cũng nhận ra cậu chỉ đang muốn trêu hắn.

“Em đúng là...” Lê Trác Cẩn tức đến mức bật cười.

Hắn biết Ngu Tử đang nhìn, không muốn bị cười nhạo nên hắn quyết định nắm lấy cánh tay của Ngu Tử, nói một cách đầy tự nhiên: “Giúp tôi đi.”

Ngu Tử lúc này đang tựa người vào quầy bar, tay cầm ly rượu, bị Lê Trác Cẩn kéo tay một cái, ly rượu lỡ tay rơi xuống, rượu và đá văng ra ngoài, ly rơi xuống đất.

Chất lượng khá tốt, ly không vỡ, chỉ có điều quần của Ngu Tử bị rượu và đá làm ướt lạnh.

“Xì—— tôi cũng thấy anh đúng là thừa thải khi xuống đây.” Ngu Tử bực bội nhìn Lê Trác Cẩn, “Không lo dọn đồ, uống rượu không tốt lại còn đến đây gây rối. Buông ra, tự lên lầu đi, tôi không rảnh giúp anh đâu…”

Lê Trác Cẩn nhìn vào đôi môi mỏng của Ngu Tử, hơi ướt và ửng đỏ, trong đầu bất chợt nhớ lại lúc lên lầu dọn đồ, nhìn thấy lọ dưỡng da đó, hình ảnh vụt qua, cảnh đêm hôm đó khi cả hai đều bị thuốc kí.ch th.ích hiện lên.

Dù Lê Trác Cẩn không muốn thừa nhận, nhưng lúc đó bắt đầu hắn thực sự đã không làm tốt, Ngu Tử vừa vì tác dụng của thuốc mà quấn lấy hắn, vừa không ngừng mắng hắn, Lê Trác Cẩn lúc đó cũng rất lo lắng, chỉ có thể theo bản năng hôn chặn lại tiếng khóc của Ngu Tử.

Giống như bây giờ...

Lê Trác Cẩn cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cúi xuống hôn lên môi Ngu Tử, cắt đứt lời nói của cậu.

Ngu Tử ngây người, chớp mắt.

Chớp mắt lần nữa.

Rồi cậu tỉnh lại, mạnh mẽ đẩy Lê Trác Cẩn ra.

Lê Trác Cẩn theo lực đẩy của cậu mà ngã ngồi xuống đất, có vẻ hắn cũng không kịp phản ứng lại, vài giây sau chợt cười lên.

Ngu Tử bực bội cầm ly trên quầy bar, uống hết phần còn lại, rượu không còn lạnh như đá, lúc này cậu mới nhận ra, đây chính là rượu của Lê Trác Cẩn vừa uống lúc nãy!

“Cái quái gì thế——” Ngu Tử lại đặt ly xuống.

Cậu nghe thấy Lê Trác Cẩn trầm thấp nói: “Trong phòng tôi còn một lọ dưỡng da.”

Ngu Tử nghẹn lại, rồi nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Lê Trác Cẩn.

Lê Trác Cẩn đứng dậy tiến lại gần, lại hôn lên môi cậu.

Lần này, Ngu Tử không đẩy hắn ra.

Hai người dựa vào men say, mờ ảo quấn lấy nhau, bước đi loạng choạng lên lầu. Áo sơ mi bị kéo tuột cúc vương lại gần quầy bar, quần dài rơi xuống cầu thang, họ vào phòng tắm trong phòng ngủ của Lê Trác Cẩn, mở lọ dưỡng da ra, những mảnh vải cuối cùng trên người cũng bị bỏ lại trên sàn gạch lạnh lẽo của nhà tắm.

Lọ dưỡng da được đổ ra không hề có chút tiếc nuối, Ngu Tử nhìn đôi tay thon dài của Lê Trác Cẩn, thì thầm với giọng mơ hồ: “Nói trước, tôi say rồi…”

Lê Trác Cẩn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Tôi cũng vậy… coi như là chúc mừng vì ly hôn đi, dù sao cũng đã uống say rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK