Mạnh Hạ trầm mặc một chút, khẽ cắn răng: "La Xuyên, anh điên rồi, cô ấy là bạn gái của ca ca tôi."
La Xuyên nghe thấy lời của cô nói mà ngược lại còn cười nhạo một tiếng, nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào gò má của Nhan Ngải Ưu đang ở đằng xa, lặng yên một lát: "Nhưng mà Mạnh Tiêu không có thương cô ấy, không phải sao?"
Đôi mắt của Mạnh Hạ mở thật to, hít vào một hơi, khó khăn nói ra: "Vậy anh có biết hay không, cô ấy là mẹ của Nhạc Nhạc?" [Á á á… *ngất*]
Ánh mắt của La Xuyên tĩnh mịch, liếc cô một cái rồi ngay lập tức dời đi chỗ khác: "Tôi biết, lúc Dịch Phong để cho tôi điều tra chuyện của cô, khi nhìn thấy chứng minh sinh ra của Nhạc Nhạc, đã biết được."
Tờ giấy kia xác thực đúng là đã mang đến cho hắn nỗi khiếp sợ khó mà có thể tưởng tượng được.
"Một ngày tôi ở quán bar gặp được cô ấy, quả thực không thể tin được cô ấy chính là Nhan Ngải Ưu, là hít thuốc phiện! Một cô gái tinh khiết như vậy, thế nhưng lại hít thuốc phiện. Tiểu Hạ, ca ca tốt đẹp của cô thật là có bản lãnh, phải không?"
"La Xuyên, anh không nên nói lung tung." Mạnh Hạ sắc mặt cứng đờ, thân thể thẳng tắp khựng lại ở đấy.
"Vậy cô cho rằng ca ca của cô ở Vân Nam làm gì? Làm vườn trồng trọt sao?" La Xuyên trào phúng mà giật nhẹ khóe miệng: "Tiểu Hạ, tôi lại cảm thấy được hai anh em các người thật sự không giống người một nhà. Tính tình của Mạnh Tiêu như vậy, thật sự là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với cô."
Mạnh Hạ từ từ cúi đầu xuống, giọng nói mang theo vài phần vô lực: "Cô ấy rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
"Hít thuốc phiện làm thương tổn đến thần kinh, còn có…." La Xuyên chỉ chỉ vào đầu mình, thản nhiên nói ra: "Bác sỹ nói nơi này bị va đập."
Mạnh Hạ thống khổ nhắm hai mắt lại, nhẹ nói ra: "La Xuyên, ca ca tôi sẽ phải trở về đây."
Không khí trong nháy mắt bất ngờ lặng im xuống, một trận gió mạnh gào thét thổi qua, cuốn theo mấy chiếc lá khô xoáy thành nhiều vòng nhỏ.
Ánh mắt của La Xuyên lạnh lẽo, bén nhọn nhìn vào cô: "Tiểu Hạ, tôi đã xem thường cô rồi."
Mạnh Hạ nhìn chằm chằm vào hắn: "Bất luận giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì thì cho đến cùng, Nhạc Nhạc vẫn là con gái của bọn họ."
La Xuyên cũng không tức giận: "Nếu như Mạnh Tiêu thật sự để ý đến Ngải Ưu như vậy, hắn cũng sẽ không tốn cả năm năm mà chẳng quan tâm gì đến cô ấy. Tiểu Hạ, có một số việc trong lòng cô cũng hiểu rõ ràng, không phải sao?"
Mạnh Hạ có chút chần chừ, đầu ngón tay hơi run run.
Mặc dù có một vài chuyện không có nói rõ ra, nhưng không có nghĩa là mọi người đều không biết.
La Xuyên đứng dậy, ánh mắt xa xăm: "Chính cô là người từng trải, nên cái cảm giác này cô lại càng thêm hiểu rõ."
La Xuyên đi được vài bước, liền nghe thấy ở sau lưng truyền đến tiếng nói sâu kín: "Chính vì tôi hiểu, cho nên anh cảm thấy để cho cô ấy liên tục ở trong trạng thái như vậy là được sao?"
Ánh mắt của Mạnh Hạ đột nhiên trở nên bén nhọn, cô từng bước từng bước đi tới, nặng nề hỏi ra: "La Xuyên, anh cho cô ấy uống thuốc gì?"
Hai người giằng co không hề nhượng bộ chút nào.
Ở đằng kia, Nhan Ngải Ưu dắt Nhạc Nhạc đi tới: "Tiểu Hạ, con gái của cô thật đáng yêu, tôi đều ghen tỵ muốn chết."
Mạnh Hạ nhanh chóng hòa hoãn cảm xúc lại, thần sắc đờ đẫn, khóe miệng mấp máy nhưng không biết nói gì.
La Xuyên đi đến bên cạnh cô gái: "Được rồi, chơi đã lâu như vậy, vào nhà nghỉ ngơi một chút."
Nhan Ngải Ưu cười nhẹ nhàng: "Tiểu Hạ, cô cũng vào nhà ngồi một chút đi, tôi đi nấu nước râu ngô cho cô uống."
Mạnh Hạ nhìn thấy nét mặt tươi cười của cô ấy mà trong lòng rầu rĩ khó chịu: "Không được, tôi còn có chút chuyện, hôm nào sẽ tới nữa."
Đi đến dắt tay của Nhạc Nhạc, bé con thế nhưng vẫn còn muốn chơi ở đây thêm nữa, vừa rồi cùng với mấy con chó con đã thiết lập tình cảm, không nỡ rời xa: "Mẹ….."
"Mẹ Hà làm bánh cua có thể đã chín rồi." Mạnh Hạ hơi cúi người xuống, tùy ý nói ra.
"Mẹ, chúng ta nhanh trở về đi thôi." Nhạc Nhạc vội vàng giữ chặt lấy tay của cô.
Nhan Ngải Ưu ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng của hai người, vẻ mặt có chút tiếc nuối, thở dài nói ra: "Em khi nào mà có thể có được một đứa con như vậy thì tốt rồi."
La Xuyên nghe vậy, khóe miệng khẽ giương cao: "Muốn sinh con, anh lúc nào cũng có thể."
Nhan Ngải Ưu lập tức đỏ mặt lên: "Lưu manh." Toan xoay người bước chân hơi dồn dập đi vào trong nhà.
La Xuyên lắc lắc đầu, vui vẻ ở khóe mắt ngay lập tức liền phai đi.
********************************
Thân thể Đàm Dĩnh không có gì nguy hiểm, chỉ là nhiều năm tích bệnh nên yếu đi, khó có thể trị tận gốc trong một lần được. Sáng sớm bảo mẫu đã mang cháo loãng tới, Đàm Dĩnh vừa mới uống xong một chén, đã có người tới thăm.
Kiều Dịch Kỳ cũng là tối hôm qua mới biết tin Đàm Dĩnh nằm viện, sáng nay liền chạy tới đây.
Đúng lúc ở trước cửa gặp phải Vương thư ký, cô ấy là mang y phục tới cho Từ Dịch Phong.
"Kiều tiểu thư, xin chào."
Kiều Dịch Kỳ gật gật đầu: "Vương thư ký, chúc mừng."
Vương Lam hơi nhướng mi lên, có chút khó hiểu.
"Lần này sản phẩm mới của Tinh Thành trên thị trường có phản hồi rất tốt." Kiều Dịch Kỳ nhàn nhạt nói ra.
Vương Lam cũng máy móc mỉm cười, lãnh đạm không nói gì, đôi chân mang giày cao gót đi vào phòng bệnh, đưa quần áo cho Từ Dịch Phong: "Từ Tổng, lần triển lãm đồ trang sức của Tinh Thành, ngài phải ra nước ngoài sao?"
"Cũng giống như bao năm qua thôi, thư ký Vương, chuyện này tự cô xử lý là tốt rồi."
Vương Lam gật gật đầu: "Theo ý của Giản Ninh là để cho Mạnh Hạ tham dự, dù sao thì chủ đề lần này cũng là do cô ấy thiết kế."
Từ Dịch Phong đeo cà vạt, im lặng một chút mới nói: "Ý của Giản Ninh?" Ánh mắt của hắn mỉm cười thay đổi: "Cô tra thêm hành trình tham dự hội triển lãm mấy ngày nay của tôi, đều đẩy hết đi. Với lại, giúp tôi nghĩ cách đền bù tổn thất cho Kiều thị."
Khóe miệng của Vương Lam nhàn nhạt cong lên: "Vâng, Từ Tổng, tôi đi về trước."
Từ Dịch Phong từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Kiều Dịch Kỳ ngồi ở một bên, nét mặt của hắn nhàn nhạt không có biểu hiện gì. Kiều Dịch Kỳ cùng với ánh mắt của hắn giao thoa, trong nháy mắt đó cô ta dù có ảm đạm nhưng vẫn bất động thanh sắc mà mỉm cười ôn nhu với hắn: "Dịch Phong."
Đàm Dĩnh nhìn hắn một cái: "Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi thanh tịnh một chút, mấy người trẻ tuổi các con đi ra ngoài nói chuyện đi."
Tại quán cà phê.
Trong hoàn cảnh yên lặng này làm cho cô nàng cảm thấy có chút đè nén.
Kiều Dịch Kỳ nhẹ nhàng khuấy tách cà phê ở trước mặt, nhấp một miếng thấy đăng đắng, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở phía đối diện, thần sắc rõ ràng, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng trong một hoàn cảnh như vậy. Dì cả sắp xếp cho bọn họ, gặp được con trai của Từ gia, trên người có biết bao thứ gọi là hào quang.
Khi đó cô cũng ngồi trước mặt hắn như vậy, trong lòng có chút bất an: "Kiều tiểu thư là giảng viên Đại học C? Dạy ở khoa nào?"
Đó là câu đầu tiên hắn nói với cô khi bọn họ gặp mặt, đến nay cô ta vẫn còn nhớ rõ.
Khoảnh khắc ấy, lòng bàn tay của cô ta đã hơi ẩm ướt, bởi vì một câu "Kiều tiểu thư" của hắn, thì ra là Từ Dịch Phong chưa từng ghi nhớ một chút về cô ấy.
"Kỳ Kỳ, thực xin lỗi, chúng ta không thích hợp." Từ Dịch Phong trước sau như một, thẳng thắn trực tiếp và cả lạnh lùng.
Cô nàng nhìn thấy khóe miệng của hắn khẽ động, âm thanh lẳng lặng, nhưng mà cô ấy làm như không nghe rõ, hoặc là nghe rõ những không dám nhìn thẳng.
"Dịch Phong, anh nếm thử xem, đây là cà phê mà anh thích nhất." Kiều Dịch Kỳ cầm lấy cái muỗng, tay hơi run lên.
Từ Dịch Phong nhíu mày, đưa tay ra chặn lấy hành động của cô ấy: "Kỳ Kỳ, em là một cô gái tốt, sẽ tìm được một người chồng thích hợp với mình." Từ Dịch Phong thấy cô ta như vậy, lại có chút không đành lòng. Rõ ràng là Mạnh Hạ đã khơi gợi lên sự ôn nhu và không nỡ quyết tâm ở sâu trong đáy lòng của hắn, vì vậy mà hôm nay hắn mới có thể đối đãi với Kiều Dịch Kỳ nhẹ nhàng như vậy.
Hắn trước kia cũng có quan hệ với mấy người bạn gái, chưa bao giờ dùng lời lẽ quá phận nào đối với phụ nữ, trực tiếp để cho thư ký đuổi đi. Còn Kiều Dịch Kỳ, từ lâu đã ấp ủ giấc mơ kết hôn với hắn, cho nên đối với cô ấy cũng kiên nhẫn nhiều hơn.
Kiều Dịch Kỳ kinh ngạc nhìn vào ánh mắt của hắn, trong đôi mắt xinh đẹp từ từ dâng lên ngấn lệ. Cô ta bất đắc dĩ lắc đầu: "Chúng ta chẳng phải đang rất tốt sao? Dịch Phong, vì sao vậy?"
Từ Dịch Phong ánh mắt tối sầm lại, giọng điệu cũng lạnh xuống: "Không có vì sao cả." Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: "Hôn ước của chúng ta tuy là lời nói miệng, nhưng dù sao mọi người xung quanh cũng đều biết, tôi sẽ đền bù tổn thất thỏa đáng cho Kiều thị."
Kiều Dịch Kỳ nghe thấy hắn nói vậy, lúc này mới ý thức được Từ Dịch Phong đã sớm hạ quyết tâm. Tay của cô ta run lên một cái, cà phê nghiêng đổ ra, thấm ướt vạt áo của cô ấy.
Từ Dịch Phong cũng không muốn nhiều lời làm gì, chuyên mà hắn quyết định sẽ không thay đổi.
Kiều Dịch Kỳ liền vội vàng kéo hắn lại, vẻ mặt bi thương, cô ấy cắn môi, gian nan dò hỏi: "Dịch Phong, không phải bởi vì Mạnh Hạ chứ?" Tay của hắn khựng lại, Kiều Dịch Kỳ từ từ buông tay ra, vô lực ngã ngồi xuống: "Vì cái gì?"
"Vì cái gì? Anh không phải là chán ghét cô ấy sao?" Cô ta trừng mắt lên, toàn bộ ủy khuất đã bị nỗi phẫn nộ và không cam chịu thay thế.
Từ Dịch Phong khẽ động khóe miệng, vẻ mặt hơi ảm đạm đi: "Nếu như sớm biết rằng sẽ có hôm nay, thì trước kia tôi nhất định sẽ không đối xử với cô ấy như vậy."
Chỉ là, cuộc sống không có nếu như.
Kiều Dịch Kỳ cả người cứng ngắc tại đó, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngỡ ngàng không nhúc nhích được, vẻ mặt như khóc mà cũng giống như cười.
Vì sao mà cuối cùng cô ta vẫn phải thua Mạnh Hạ đây?
Cô nàng nhìn theo thân ảnh cao ngất càng lúc càng xa, nhưng cái gì cũng không làm được. Từ Dịch Phong đi rồi, cô gái mãi gục xuống mặt bàn, liên tục khóc không ngừng.