Chóp mũi của Từ Dịch Phong đẩy lấy chóp mũi của cô, động tác thân mật đến thế, chóp mũi của cô đã thấm một lớp mồ hôi mỏng, một tay hắn vòng qua hông của cô. Rất nhiều năm qua, đây còn là lần đầu tiên hắn ôm cô như vậy, một cảm giác thương tiếc yêu thương.
"Tiểu Hạ, hãy quên quá khứ đi, có được hay không?" Hắn để xuống cái tôi của mình, khiến một người như hắn nói ra được lời nói này, quả thật là không dễ.
"Không!" Mạnh Hạ mạnh mẽ mở to đôi mắt, dù là đang ở trong bóng tối: "Trừ phi tôi mất trí nhớ, bằng không, Từ Dịch Phong, tôi không quên được."
Đôi mắt của Từ Dịch Phong tối sầm lại, âm thanh nghèn nghẹn, hít một hơi rồi lại cúi đầu xuống, khóe miệng kề ở bên tai cô, hô hấp có chút dồn dập. Hắn trầm mặc một hồi lâu mới nhỏ nhẹ nói ra: "Anh cũng không quên được."
Mạnh Hạ không hiểu hắn có gì mà không thể quên, chỉ là chưa kịp hỏi thì môi của cô lại một lần nữa bị phong tỏa.
Rèm cửa màu tuyết trắng bị gió thổi đến tung bay, trong lúc đó hắn vừa hôn vừa ôm cô trở vào trong phòng.
Sau lưng bị tựa ở trên cánh cửa, những hoa văn trên cửa in dấu hằn đau, Từ Dịch Phong thấy cô nhíu mày nên nâng thân thể của cô lên, sát sao ôm lấy, cô muốn động cũng không nhúc nhích được lấy một chút, tư thế của hai người cực kỳ mập mờ.
"Từ Dịch Phong, muốn để cho tôi hận anh sao?"
"Em không phải là đã luôn hận anh đấy ư? Tiểu Hạ…" Hắn nhẹ nhàng gọi lên tên của cô: "Anh hối hận."
Sau khi biết được những chuyện đã qua, hắn hối hận. Thứ cảm giác hối hận đó như cây kim đâm thật sâu vào đáy lòng của hắn.
Năm năm trống vắng, đến khi gặp lại cô, lúc đó mới phát hiện ra rằng tất cả cũng đã đổi thay. Hắn cho là mình không có cảm giác với cô bé đã từng theo đuổi phía sau lưng mình. Nhưng kỳ thật, trong lúc vô tình, hình ảnh đó đã trú đóng nơi đáy lòng của hắn từ lâu, chỉ có điều là hắn không cảm giác được mà thôi.
"Anh hối hận?" Mạnh Hạ ngẩn người, nở một nụ cười mà nước mắt lại dâng tràn rơi xuống.
Lời nói của hắn chỉ có thể làm cho cô càng thêm khó chịu, nước mắt từng giọt theo nhau chảy dài.
Khóe miệng của Từ Dịch Phong từ từ chuyển qua gương mặt của cô, hôn qua hàng lệ, lành lạnh, mằn mặn đến phát khổ. Ánh mắt của hắn đón lấy tầm mắt của cô, cùng nghe thấy hơi thở, đều là mùi rượu mê say.
Chuyện này làm sao lại phát sinh được, Mạnh Hạ nghĩ không ra.
Năm năm trước vào đêm đó, Từ Dịch Phong đối với cô chỉ có thô bạo, Mạnh Hạ cho đến nay nếu nhớ lại thì đều cảm thấy rùng cả mình.
Mà nay lại trân trọng nhẹ nhàng, cô đều cảm thấy tất cả như đang ở trong mơ.
Nụ hôn của hắn rất ôn nhu, lộ ra một vẻ mơ hồ đau lòng, Mạnh Hạ chỉ cảm thấy loại men say đó càng ngày càng sâu.
Giữa tấm màn đen, bàn tay của hắn như ngọn lửa nóng bỏng, rời rạc châm ngòi ở trên người cô. Nụ hôn của hắn không ngừng rơi xuống, Mạnh Hạ cảm thấy toàn thân nóng ran khó chịu, như xung quanh thân thể mình đang bốc cháy.
Tay của hắn từ từ tham tiến vào, tại nơi tư mật nhẹ nhàng mơn trớn. Mạnh Hạ tuy đã cùng hắn trải qua da thịt thân thiết, thế nhưng chưa từng có cảm thụ như vậy, thân thể chỉ có thể bất lực mà khẽ run lên.
Hắn tựa hồ đã rất gấp, không thể chờ đợi được mà tiến vào cơ thể của cô, cô đau đến toát mồ hôi, cắn môi thật chặt.
Từ Dịch Phong chống người dậy, biết rõ giờ phút này cô còn rất khô khan, hắn ẩn nhẫn nhẹ nhàng luật động, đổi lấy là nức nở và bài xích của cô.
"Ngoan ngoãn, thả lỏng. Tiểu Hạ……" Hắn thì thầm gọi tên của cô... chuyện loạn, ý động.
Trong bóng tối mà tất cả những giác quan đều cảm nhận được rõ nét như vậy, cô bắt lấy cánh tay của hắn, mười ngón tay vì đau lòng mà tạo ra những vết cào dài. Từ Dịch Phong rốt cuộc hoàn toàn thẳng tiến, cả người ấm áp như được nhung tơ mềm mại bao trùm, tinh tế luật động.
Mạnh Hạ khó chịu mà đá chân, hắn lại hôn cô, hạ thân ra ra vào vào, cánh môi lại tham luyến gặm cắn trên ngực mà kích thích nhiệt tình nơi cô.
Đợi đến khi tất cả bình phục lại, hắn vừa ôm cô mà vẫn ở bên trong cô, tựa hồ như vậy thì mọi thứ mới chân thật chứ không phải đang trong cơn mơ.
Mạnh Hạ toát đầy mồ hôi, Từ Dịch Phong lại tinh tế lau mồ hôi trên trán cho cô, bàn tay vẫn từ từ di chuyển từ cổ đến ngực, cuối cùng dừng lại ở trên bụng của cô, lưu luyến không rời.
Vết sẹo màu nâu dẫm kia dưới ánh đèn mông lung mà vẫn chói mắt đến vậy.
Lông mi của Mạnh Hạ run rẩy, lòng ngón tay của hắn ở nơi đó không ngừng vuốt qua lại.
Một hồi lâu sau, hắn cử động thân thể, làm cho cô dựa vào lồng ngực của mình.
"Vết sẹo này thật sự là do viêm ruột thừa mà lưu lại à?" Hắn đột nhiên muốn biết tất cả mọi thứ có liên quan đến cô.
Cô gái này sợ đau đến thế cơ mà, lúc học cao trung đã bị sốt đến bốn mươi độ, cũng không chịu đi bệnh viện truyền nước biển. Cuối cùng, vẫn là Mạnh Tiêu đã cạo gió giải nhiệt cho cô.
"Tiểu Hạ, anh muốn biết."
"Đúng vậy." Cô thản nhiên nói, đẩy tay của hắn ra.
Hắn dừng tay lại, thì thầm một câu: "Nhất định là rất đau." Giọng nói rầu rĩ.
Mạnh Hạ nheo mắt lại, thân thể mệt mỏi vô cùng, nhưng khóe miệng vẫn ý thức được mà nói ra: "Không đau, chích thuốc gây tê, sau khi xong mới có cảm giác đau." Dừng lại một chút, cô lại nhàn nhạt nói ra: "Kỳ thật, không có gì đau bằng đêm đầu tiên kia."
Cảm giác đau đớn ấy mới chính là khắc cốt ghi tâm.
Thân thể của Từ Dịch Phong rõ ràng là ngẩn ra, Mạnh Hạ chỉ cảm thấy ở bụng lành lạnh, là nụ hôn của hắn rơi xuống tại đó. Mượn một chút ánh sáng mơ hồ, hắn lần đầu tiên tinh tế ngắm nhìn thân thể của cô. Mạnh Hạ rất trắng, da thịt như bông tuyết mỏng manh, chỉ có trên bụng lại có những vết hằn rất nhỏ khác, từng đường, từng đường. Từ Dịch Phong nghiêm túc nhìn một hồi lâu, đại khái có thể hiểu ra, đó là thai vân, là dấu vết để lại rằng cô đã mang thai con của hắn. [Thai vân: Những vết rạn da, phụ nữ mang thai thường có.]
Dấu vết đã lưu lại, nhưng điều quý giá nhất lại không còn.
Ánh mắt của Từ Dịch Phong càng lúc càng sâu, trong lúc hoang mang, Mạnh Hạ cảm thấy ở bụng có những vệt nước chảy dài, băng băng lãnh lãnh.
Hoan lạc, cho dù có ẩn nhẫn cũng khó ức chế được tình cảm của mình. Là một đêm đứt quãng triền miên.
******************************
Sáng sớm, cô mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang lau thân thể cho mình, vẫn buồn ngủ nhưng cố gắng mở mắt ra, liền chứng kiến Từ Dịnh Phong đang để cô nằm ở giữa hai chân của hắn, bàn tay lại đặt ở nơi tư mật, ánh mắt trong trẻo nhìn vào nơi đó.
Trong lòng cô đầy khẩn trương, hai chân sít sao thu lại.
"Buông ra." Sắc mặt Từ Dịch Phong cứng đờ.
Mạnh Hạ lập tức hít vào một hơi: "Anh bỏ ra."
Đã tỉnh táo, cho dù đã buông thả đến đâu thì lúc này gương mặt của cô cũng phải ửng hồng.
"Em đừng khép chặt, anh sẽ đi ra." Từ Dịch Phong chau mày, mặt không đổi sắc. Hắn chỉ đơn giản là bôi thuốc cho cô, không có những ý nghĩ khác.
Mạnh Hạ cắn môi, từ từ mở chân ra, nhưng cảm giác vẫn là không được, liền kéo chăn mền ở một bên qua che thân lại, bộ dáng rất có xu hướng tự lừa mình dối người.
Khóe miệng của Từ Dịch Phong sủng ái cong lên.
"Anh bỏ ra." Ngón tay của hắn vẫn tiến quân thần tốc, cô nhìn thấy ánh mắt của hắn càng ngày càng sâu, tất nhiên biết rõ như vậy là biểu hiện cho điều gì.
Từ Dịch Phong hít một hơi lạnh, tay động động, sắc mặt u ám đi một chút: "Tự em với tay không tới."
Thoa thuốc xong, hắn ngồi ở bên cạnh, vẫn nhìn qua cô: "Mau dậy đi, Nhạc Nhạc đã tới gõ cửa nhiều lần."
Đêm qua say rượu, cộng thêm triền miên ân ái, toàn thân Mạnh Hạ bây giờ không còn chút sức lực nào, cả người lâm vào hỗn loạn, cô vẫn còn mơ hồ nhưng không ngừng tự dặn lòng: Không thể rối loạn, dù có thay đổi như thế nào, cũng không trở về như trước kia được.
Từ Dịch Phong nhìn thấy cô cúi thấp đầu xuống, cả người ở trong một trạng thái mờ mịt. Hàng mi dày và dài tạo thành một cái bóng hình mặt trăng lưỡi liềm trên mặt, nơi bóng tối đó quầng thâm rõ ràng có thể nhìn thấy được, đại khái là chuyện tối hôm qua cô còn chưa có rõ ràng.
Từ Dịch Phong, người này mặc dù bá đạo và lạnh lùng, nhưng chỉ cần chuyện mà hắn nhận định thì tất nhiên sẽ không thay đổi. Hắn hiện tại đã đem Mạnh Hạ nâng niu ở trong lòng, sẽ theo một cách tự nhiên muốn đối xử tốt với cô. Thứ nhất là vì trước kia cô đã trải qua những đau khổ đó, thứ hai là trong lòng hắn cũng muốn nhanh chóng hòa hoãn quan hệ của hai người.
Hắn nhìn thấy cô mãi vẫn chưa cử động, mới đưa tay cầm lấy đồ mặc ở nhà để ở bên cạnh, mặc vào cho cô, động tác dịu dàng: "Đi rửa mặt trước, lát nữa xuống lầu ăn điểm tâm."
Cả người Mạnh Hạ đều lười biếng dựa ở đấy, không quan tâm đến hắn.
Từ Dịch Phong thấy cô như vậy, liền nghiêng người qua: "Sao vậy, muốn anh bế em đi rửa mặt?"
Sắc mặt Mạnh Hạ tái nhợt, vén chăn lên, lúc xuống giường chân hơi run lên. Từ Dịch Phong theo sát ở phía sau, vừa định đỡ cô, Mạnh Hạ liền đưa tay ngăn cản: "Anh đừng đụng vào tôi."
Lời nói này, vẫn còn thật ngoan cố.
Từ Dịch Phong cười khổ một tiếng: "Anh ở dưới lầu chờ em."
Mạnh Hạ tắm rửa thật lâu, làn da đều bị chà xát một lớp. Lúc xuống lầu, Từ Dịch Phong đang kể chuyện cổ tích cho Nhạc Nhạc, hành động đâu ra đấy, nghiễm nhiên ra dáng một người cha hiền. Hình ảnh ấm áp như vậy mà Mạnh Hạ lại cảm thấy nhột nhạo dị thường.
Hà tẩu bưng tới cho cô một chén cháo, Mạnh Hạ không muốn ăn lắm, trong cháo còn có vị thuốc Đông y, cô hỏi qua Hà tẩu, bà ấy chỉ nói là để bổ huyết.
Chỉ đơn giản là bổ huyết như vậy sao? Mạnh Hạ hơi mỉm mỉm khóe miệng.
"Mẹ, làm sao mẹ giống heo lười mà thức dậy muộn như vậy?" Nhạc Nhạc không biết đã đến bên cạnh cô từ khi nào, sau đó bàn tay nhỏ bé dò lên bụng của cô.
"Mẹ, mẹ Hà nói mẹ sẽ sinh cho Nhạc Nhạc một em trai sao?" Nhạc Nhạc chớp mắt tò mò vuốt bụng của cô.
Cái muỗng trong tay Mạnh Hạ rơi vào trong chén vang lên một tiếng thanh thúy, sắc mặt trong phút chốc liền thay đổi.
Từ Dịch Phong đang đi tới cũng phải dừng lại, trên mặt cũng nhất thời chợt biến. Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, nhìn vào hắn. Bất ngờ hướng đến hắn mà mỉm cười, nụ cười đó lại làm cho Từ Dịch Phong cảm thấy phát khổ.
Cô đẩy chén cháo ở trước mặt ra, nói rõ từng chữ: "Từ Dịch Phong, anh không cần phải hao tâm tổn trí." Ngón tay của cô chỉ vào hướng bụng mình: "Nơi này không có con được."
Từ Dịch Phong nhíu mày, sắc mặt xanh mét, khóe miệng khẽ mấp máy vài cái, vẻ mặt kiên nghị lại thoáng hiện lên bi thương càng thêm rõ, hai tay hắn hơi run lên.
Mạnh Hạ cười một tiếng sáng lạn, có một khoái cảm khi trả thù hắn. [Oaa"… chị đừng có phũ phàng như vậy T_T…]
Từ Dịch Phong rất nhanh đã vững vàng ổn định tâm tư một chút: "Được rồi, ăn xong cháo, đi lên thay quần áo."
Chỉ là ngay cả một câu nói bình thường như nước chảy mây trôi cũng không thể giấu đi được… những tổn thương.
***************************
Triển lãm trang sức của Tinh Thành được tổ chức tại khách sạn Hoa Áo. Hội tụ đông đủ các giới danh nhân nổi tiếng, quả thực đã hấp dẫn ánh mắt của truyền thông. Phần đông phóng viên không thể đi vào bên trong được nên đành phải canh giữ ở cổng, Từ thị cũng điều động hơn một trăm nhân viên bảo vệ.
Mạnh Hạ nhìn vào tác phẩm của mình, ánh mắt thoáng ngạc nhiên giật mình. Cô nheo mắt lại, cẩn thận ngắm nhìn, có cảm giác không dám tin tưởng. Cô cho rằng chỉ là mấy tờ bản thảo của mình ở Tinh Thành thôi, không nghĩ tới…
Nhìn qua từng bức tranh, những thứ này đều là những tác phẩm của năm năm về trước, từ từ tâm trạng của cô cũng bình ổn lại. Chẳng biết từ lúc nào Từ Dịch Phong đã tách ra khỏi đám đông mà đi đến bên cạnh mình, Mạnh Hạ bình tĩnh thắc mắc: "Từ Tổng, ngài đây lại xâm phạm bản quyền của tôi sao?"
"A……" Tâm tình của hắn hình như vậy tốt: "Vậy bản quyền của em giá cao bao nhiêu?"
Từ Dịch Phong nắm lấy tay cô, rất chặt, hất mặt lên làm như đang tinh tế thưởng thức tác phẩm, vẻ mặt đầy chuyên chú. Một lát sau liền chỉ chỉ vào một bộ sưu tập ở trong đó: "Bộ sưu tập này sao lại không có tên?"
Từ Dịch Phong nhìn thấy các tác phẩm khác ở bên dưới đều đề tên, duy chỉ có bộ sưu tập này là không có.
Giọng nói của hắn ở bên tai cô vang lên, Mạnh Hạ theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn đến xuất thần: "Quên Lãng, nó có tên là Quên Lãng."
Có những quyết định gọi là nước đổ khó hốt, khó có thể vãn hồi.
Trong nháy mắt hắn bất giác gia tăng lực trong tay.
Từ Dịch Phong nheo mắt lại, âm thanh trầm trầm lặp lại: "Quên Lãng."