Lúc ban đầu, đám người bộ lạc Tỏi sử dụng lưới đánh cá rất vụng về, đám người tí hon ở trong nước không ngừng vớt tới vớt lui, giống như dùng giỏ tre để múc nước, tốn hết sức lực cũng không bắt được cá.
Shaman và nhóm thợ săn bắt đầu chỉnh sửa lại phương pháp bắt cá, chờ khi cá đi vào phạm vi của lưới, thì mới bắt đầu kéo lưới lên. Sau đó thì bắt được vài con cá.
Kế tiếp, bộ lạc Tỏi lại điều chỉnh phương pháp bắt cá nữa, bọn họ thử buộc mấy cục đá vào lưới đánh cá, sau đó bỏ lưới đánh cá xuống sông.
Bởi vì viền lưới nặng nên nhanh chóng chìm xuống, những con cá trong đó không kịp bơi trốn ra ngoài, thì bị cái lưới bao vây lại. Sau đó bọn họ buộc chặt dây thừng lại, lưới đánh cá bị buộc thành một cái túi, sau khi thu lưới thì thấy trong lưới bắt được rất nhiều cá.
Trường hợp một lưới có thể bắt được mấy chục con cá như vậy, khiến bộ lạc Đông Hải kinh ngạc khiếp sợ.
Rất nhiều người pixel tí ton của bộ lạc Đông Hà vây xung quanh lưới đánh cá, bọn họ ồn ào thảo luận, thái độ thay đổi như vận tốc ánh sáng vậy.
- Không hồ là vật phẩm của thần linh, đây đúng là đồ vật đáng kinh ngạc.
- Vì sao cá lại lao đầu vào trong lưới, bên trong cũng không có mồi câu, đúng là kỳ lạ.
- Bảo vật, đây chính là bảo vật! Còn là bảo vật có thể chế tạo được!
Một nhóm pixel tí hon còn đang cảm thán, thì một nhóm tí hon khác đã hành động trước.
Tổ Mẫu lại đi thuyền đến đây một lần nữa, đến thăm hỏi Tiên tri và Shaman.
Hai bên bộ lạc trao đổi cũng không lâu lắm, rất nhanh đã có kết quả.
[Bộ lạc Tỏi truyền thụ phương pháp chế tạo và sử dụng lưới đánh cá, thái độ của bộ lạc Đông Hà trở nên thân thiết hơn.]
[Bộ lạc Đông Hà truyền thụ phương pháp chế tác thuyền gỗ cho bộ lạc Tỏi.]
Lục Nghiêu xoa xoa bả vai.
Đúng là thứ anh đây cần nhất.
Giao lưu kỹ thuật.
Bộ lạc Tỏi muốn nhanh chóng phát triển thì không thể đóng cửa chơi một mình được. Bọn họ cần phải giao lưu và học tập những bộ lạc khác, mới có thể đạt được nhiều kỹ thuật và kiến thức hơn.
Từ chuyện này có thể thấy rằng, bộ lạc Ao Muối giống như kẻ trộm gà.
Bọn họ là đối tượng hợp tác với bộ lạc Tỏi, thái độ của bộ lạc Ao Muối với bộ lạc Tỏi cũng thân thiện, nhưng những kỹ thuật mà bộ lạc Ao Muối có được, chưa từng được chia sẻ với bên ngoài.
Từ đầu đến cuối, bộ lạc Ao Muối chỉ coi bộ lạc Tỏi như là một nơi chế tạo hàng hóa, là một nơi thu hoạch rau hẹ trong hệ thống buôn bán của bọn họ.
Bọn họ không tạo ra con đường mới, cũng không bại lộ vị trí thật sự của bộ lạc bọn họ, che giấu con đường ra ngoài và bản đồ, cũng thầm lặng ngăn cản sự phát triển của bộ lạc Tỏi.
Ngay cả tế phẩm cúng tế cho Nghiêu Thần, [Xúc xắc vàng] cũng không hề có thành ý gì, làm cho có lệ.
Sỡ dĩ Lục Nghiêu tích cực tìm kiếm con đường liên thông với bên ngoài, cũng là muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của bộ lạc Ao Muối, tìm được hành lang khác để đi ra bên ngoài.
Tổ Mẫu quỳ gối lạy trong đền thờ.
Trên đỉnh đầu bà ta xuất hiện một cái dấu chấm hỏi.
Lục Nghiêu click mở.
“Nghiêu Thần vĩ đại, mong ngài tha thứ cho sự thất lễ của chúng tôi. Bộ lạc Đông Hà chúng tôi vốn là tín đồ của Kỳ Thần, đáng ra phải tìm kiếm sự bảo vệ và hỗ trợ của Kỳ Thần. Nhưng chúng ta chỉ là một bộ lạc với dân cư ít ỏi, tiếng nói của chúng ta không thể truyền đến nơi của thần linh…”
“Bộ lạc Đông Hà tuyệt đối không hề có ý xúc phạm hay hoài nghi trí tuệ và sự suy nghiêm của ngài.”
“Tiên tri và Shaman đã nói, ngài sẽ luôn che chở người tin tưởng ngài, hiện tại, nhóm người xứ khác như chúng tôi, hèn mọn cầu xin ngài, mong ngài thương hại chúng ta.”
“Bộ lạc Đông Hà gánh vác sứ mệnh nuôi dưỡng hải yêu, chúng nó là tài sản quan trọng nhất của chúng tôi. Nhưng bắt đầu từ năm trước, nhóm hải yêu đã bị bệnh, bệnh tình rất nghiêm trọng, đã chết hết ba con, hiện tại chỉ còn bảy con.”
“Nếu phụ nữ trong bộ lạc không thể sinh ra hải yêu nữa, không thể cung cấp da hải yêu cho đền thờ, thì bộ lạc chúng tôi sẽ bị Đông Hải thị vứt bỏ, bộ lạc chúng tôi sẽ không còn nơi nào để sống nữa.”
“Chúng tôi cần sinh ra càng nhiều hải yêu, để lấp chỗ trống cho nhóm hải yêu đã mất.”
Lục Nghiêu lặng im một hồi lâu.
Vậy là hải yêu do phụ nữ của bộ lạc Đông Hà sinh ra.
Chuyện này có hơi…