Buổi sát hạch sắp đến, tất cả mọi người đều vùi đầu luyện tập những chiêu thức đã học. Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, hôm nào cũng chạy tới khoa võ tìm kiếm sư huynh. Tôi ngồi trên ghế đá, miệng ăn bánh hoa quế, nhìn hắn vung đao, gọn gàng lưu loát chém đứt cái cọc gỗ to bằng cánh tay.
Tuy rằng bọn họ đã phân khoa, nhưng vẫn còn phải trải qua một buổi sát hạch nữa. Rõ ràng sư huynh là cao thủ số một số hai ở khoa võ, thế mà vẫn tập luyện khắc khổ hơn bất cứ ai, chẳng bù cho tôi, cả ngày chạy sang bên này lười biếng.
Sư phụ cũng biết chuyện này. Tôi cứ tưởng mình sẽ bị mắng, nhưng thầy lại nói: “Con có thiên phú cao, cho nên không cần tập luyện vất vả như những người khác.” Tôi hỏi sư phụ tại sao sư huynh lại phải mệt mỏi như thế, sư phụ cười cười búng lên trán của tôi, bảo tôi rằng thiên phú của hắn cũng không tệ.
Thật vậy sao? Nhưng mà tôi cảm thấy sư huynh cực kỳ lợi hại luôn, còn lợi hại hơn cả những người có thiên phú tốt.
Ở đầu bên kia, sư huynh mang kiếm đến chỗ tôi, bưng túi nước dốc ừng ực vào miệng. Tôi nghĩ nghĩ, đưa nửa cái bánh hoa quế còn lại cho hắn.
Không ngoài suy đoán của tôi, hắn từ chối.
“Anh không nghỉ chút sao?”
Tôi thấy hắn muốn xoay người, liền tò mò hỏi.
“Bây giờ mà nghỉ ngơi, nói không chừng sư huynh sẽ phải xuất cung. Lúc đó Tiểu Cảnh chắc chắn sẽ khóc nhè.” Sư huynh xoay người lại, cười lớn rồi vỗ vỗ đầu tôi.
Cổ tôi co rụt lại.
“Anh là người lợi hại nhất mà, cần gì phải lo cho buổi sát hạch chứ?”
“Lợi hại cũng vô ích, Tiểu Cảnh.” Sư huynh nói, bất đắc dĩ cười cười, “Có quá nhiều người xấu trên đời. Bao giờ sư huynh lợi hại đến nỗi tất cả mọi người đều phải bội phục, mới có thể đảm bảo mình không bị ép buộc.”
Tôi vẫn chẳng hiểu cái gì cả.
Tập mãi thành quen, tôi vô cùng nghiêm túc ồ một tiếng, cũng không hỏi nữa.
Một tia sáng loé lên, những cây cổ thụ trong Diễn Võ Trường bắt đầu trơ trụi. Đông đến, sau Tết Âm Lịch chính là buổi sát hạch khiến mọi người khiếp sợ.
Vậy nên, sau khi thầy tổng phụ trách nói rằng Tết năm nay sẽ được nghỉ ba ngày, các bạn nhỏ xung quanh chỉ hoan hô vài tiếng, sau đó mặt mày ủ ê.
Tôi không lo lắng cho mình, chỉ lo mấy bạn nhỏ bên cạnh có khả năng phải thật sự đi, vì họ tập dở tệ. Vậy nên, tôi hiếm khi không lén ra ngoài chơi nữa, mà ở lại phòng học của những chiếc ám vệ bé, tập luyện những chiêu thức cơ bản nhất cùng mấy bạn nhỏ.
Là sư huynh chủ động tìm tới.
“Ba ngày nữa là đến buổi sát hạch rồi. Bây giờ có luyện tập nữa cũng chẳng thể tiến bộ được hơn, không bằng đến đây chơi với em.” Nguyên văn lời hắn nói.
Hai chúng tôi ngồi dưới mái hiên bên ngoài lớp học. Hôm nay là ngày hiếm có mà tuyết ngừng rơi, trên mặt đất chỉ có một tầng tuyết đọng khoảng nửa bàn tay. Sư huynh tiện tay bẻ cành cây, vẽ vẽ trên mặt tuyết.
Tôi tò mò rướn cổ ra xem.
“Đây là chữ “Khâm”, tên của sư huynh.” Hắn chỉ vào hình bên trái, sau đó chỉ sang hình bên phải, “Còn đây là “Cảnh”.”
“Khâm?” Tôi dịch lại gần, cả người áp sát vào người sư huynh, đầu ngó nghiêng.
Sư phụ từng viết cho tôi nhìn rồi. Tôi nhận thức được cái tên của mình, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy tên của sư huynh. Từng nét ngang dọc khắc hoạ rõ ràng ở trên mặt tuyết.
“Tên của em có ba chữ, tại sao của anh chỉ có một?” Tôi hỏi hắn.
“Tên họ của sư huynh, không có cũng không sao.”
“Tại sao ạ?”
Hắn phóng mắt ra xa, im lặng một lúc, mới đột nhiên thở dài.
“Năm đó sư huynh cũng chỉ sêm sêm độ tuổi em thôi, đang học ở trường tư của gia tộc, không muốn vào cung chút nào, thì bị bọn họ trói đến.” Hắn thuận thế ôm tôi vào lòng, nghiêng người, cản gió lạnh cho tôi, “Bởi vì cha anh vừa kém cỏi lại vừa hèn mọn, nhiều năm làm quan như vậy cũng không thể thăng chức được. Hắn một lòng muốn nhét người của mình vào cung, đi cửa sau giúp hắn. Mà đâu phải cứ muốn là được, người ở trong cung phải bò lên từ vị trí đê tiện nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể chết trong cung. Hắn luyến tiếc mấy đứa con khác, cho nên liền chọn đứa con vợ lẽ có cũng được không có cũng không sao.”
“Vì sao không muốn?” Tôi kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn, “Em cảm thấy ở trong cung cũng rất tốt mà.”
“Sư huynh đi học, trên sách viết, phía nam Kinh thành là Thục Châu, con người ở đó chất phác, thiện lương, không đặt nặng việc làm quan phong hầu, đó cũng là quê hương của mẹ đẻ anh nữa. Cho nên sư huynh đã nghĩ, lớn lên một chút, anh sẽ khởi hành xuôi về phương nam.”
“Sư huynh đã không muốn, tại sao vẫn khổ sở tập võ như vậy?”
“Bởi vì sau đó sư huynh nghĩ, tiến cung tập võ, cũng là một cách để rời khỏi cái gia đình kia.” Hắn kín đáo nhét vào tay tôi một khối kẹo đường, “Nữa là trong cung còn có Tiểu Cảnh bảo vệ sư huynh.”
Tôi cũng không hiểu lắm. Nhưng mà có kẹo để ăn thì tất nhiên rất vui, trong nháy mắt cười cong mắt lên, đáp lại một cách vô cùng khí thế: “Đương nhiên rồi!”
Mắt trời xuống rồi lại lên.
Một tia sáng loé lên, trước mắt tôi là hình ảnh các bạn nhỏ đang thu thập hành lý, chắc là lúc tôi đang sắp sửa chuyển đến khoa hành. Tôi dọn đồ, nói với sư phụ rằng tôi muốn đi khoa võ. Sư phụ gõ đầu tôi, cười nói: “Con còn không vui à, khoa võ vất vả hơn so với khoa hành nhiều lắm.”
Tôi tủi thân, không để ý đến thầy.
Không được học khoa võ, tôi sẽ không thể bảo vệ sư huynh được. Không bảo vệ được sư huynh, cũng có nghĩa tôi nói được mà không làm được, không phải nam tử hán!
Sư phụ ngốc, cái gì cũng không hiểu.
Cũng may các sư huynh ở khoa hành cũng khá tốt bụng. Tuy rằng họ phải chuẩn bị cho bài sát hạch thứ hai, vẫn tranh thủ một chút thời gian làm quen với mấy sư đệ mới đến.
Nhận kiếm mới, quần áo mới, cũng gặp thầy giáo mới, học võ công mới.
Những tia sáng lại một lần nữa loé lên, chớp mắt đã đến nửa tháng sau. Sư phụ uống trà, không nhanh không chậm nói cho tôi biết sư huynh đã thất bại trong buổi sát hạch, chuẩn bị phải rời khỏi cung.
Tôi vội vã chạy ra bên ngoài, chưa được bao xa, đụng phải một thân thể cao lớn. Ngẩng đầu, chính là Khâm sư huynh.
Nét mặt mệt mỏi, tiều tuỵ.
Làm sao có thể thất bại được chứ? Rõ ràng sư huynh là người lợi hại nhất cơ mà.
Tôi khó hiểu chất vấn.
Sư huynh ngồi xổm xuống, cười khổ.
“Tiểu Cảnh à, là sư huynh đánh giá thấp khả năng làm mọi người chán ghét của mình. Mũi nhọn quá cứng chỉ có thể đem đến thù hận và phiền toái. Anh không nơi nương tựa, vốn tưởng rằng phải trở nên mạnh mẽ hơn mới không phải chịu bất công. Hiện tại anh phát hiện ra mình sai rồi, sư huynh vốn nên bình thường một chút.”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn.
“Anh muốn xuất cung sao? Có phải từ nay về sau em sẽ không được gặp lại anh nữa?”
“Bé con ơi, em ở trong cung ngoan ngoãn học võ. Thầy Kha sẽ bảo vệ em, cho dù không có sư huynh, cũng không có người nào dám bắt nạt em cả.”
“Vậy còn anh?” Tôi vẫn sốt ruột lắm.
“Không cho khóc nhè…” Sư huynh lau mặt tôi, “Lần trước anh đã nói rồi, em không nhớ sao? Chỉ cần ảo tưởng thăng quan của cha anh còn chưa chấm dứt, sẽ tìm những cơ hội khác nhét anh vào cung. Lúc đó, sư huynh gặp em, có được không?”
“Phải đợi bao lâu ạ?”
“Sư huynh cũng không biết nữa. Chắc là một năm, chắc là ba năm, nhưng có lẽ sẽ không quá lâu.”
“Nhưng mà ba năm nữa em đã mười tuổi rồi, nhất định sẽ cao hơn cả anh nữa. Lúc đó anh sẽ không nhận ra em mất.” Tôi khổ sở gãi đầu.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Sư huynh hỏi tôi.
“Anh đi theo em.” Vì thế tôi kéo tay của hắn chạy nhanh, xông vào phòng sư phụ, dẫm lên ghế bắc lên trên tủ mò mò một cái hộp nhỏ.
Mở ra, bên trong là khối đá xanh đệ đệ tặng tôi, xuyên dây đỏ, vô cùng xinh đẹp.
Tôi lấy ra, đeo lên cổ sư huynh.
“Em cho anh mượn nhé. Khi nào sư huynh trở về trả lại cho em, em nhất định sẽ nhận ra anh.”
“Được, một lời đã định.”
Sư huynh rốt cuộc cũng đã mỉm cười, vươn tay ra ngoắc ngoắc ngón út.
Tôi cũng duỗi ngón út mình ra.
Hình ảnh trước mắt bắt đầu mông lung, cảm giác như toàn bộ thế giới chuẩn bị sụp đổ, nhưng chỉ có một mình tôi cảm thấy khác thường. Bóng dáng rời đi của sư huynh, huấn luyện hàng ngày trong cung, lời dạy của sư phụ, bốn mùa luân phiên. Tôi cảm thấy mình đang ở trong một bức tranh bị nhỏ mực nước. Mực nước ngày một lan ra, cuối cùng che khuất tờ giấy Tuyên thành.
“Nhóm này cũng được… Có thể đem đi “rửa tội” rồi…”
Trước khi hình ảnh hoàn toàn biến mất, tôi nhìn thấy có người đang trò chuyện cùng sư phụ. Sư phụ suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.
“Cũng được.”