Chương 47: Tiểu Cảnh ngoan quá, sư huynh cũng thích Tiểu Cảnh.
Thời tiết lạnh giá, ôn tuyền ở hậu hoa viên lại không hề chịu chút ảnh hưởng nào, vẫn ấm áp ướt át như cũ, còn có tác dụng hơn là than sưởi, cho dù chỉ đứng trên bờ, cũng có thể cảm giác được cơn rét đã bị xua tan.
Trái với mùa đông vô cùng khắc nghiệt ở trong Kinh đô, nơi này đúng là rất thoải mái, khó trách Xưởng công tiền nhiệm không tiếc thời gian và nhân lực lên kế hoạch đào kênh dẫn suối.
Tôi đứng sửng sốt như vậy một thời gian ngắn, thế mà Lệ Khâm đã xuống nước rồi, trong làn sương mù mờ mịt nửa cười nửa thúc giục nhìn vào tôi.
Giống như đang chằm chằm vào con mồi chuẩn bị đi vào cạm bẫy của sói hoang.
Tôi theo bản năng lùi nửa bước.
Tóc của hắn nửa ướt, bị hắn tuỳ ý hất ra đằng sau. Thân thể ngâm sâu trong nước, lờ mờ không nhìn rõ, chỉ lộ ra bả vai và nửa phần ngực. Hơi nước bay lên, những vết sẹo trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tuy rằng đã bị tóc che đậy, nhưng tôi biết rõ ở đầu vai hắn có một dấu răng cắn rất sâu, cùng vài vết cào xước, đều là chứng cứ chứng minh cho sự… khó kiềm chế của tôi đêm qua.
Thủ đoạn của hắn quá nhiều, từ trước đến nay tôi đều không có cách nào chống đỡ nổi.
“Sợ cái gì, đêm nay không bắt nạt em.”
Lệ Khâm thấy tôi chậm chạp không cởi áo xuống nước, liền tự mình di chuyển đến bên bờ suối, duỗi tay ra, dịu dàng nói.
Tôi theo bản năng nắm lấy lòng bàn tay ướt nhẹp của hắn.
Ào — Rầm —
Không có bất cứ bước đệm nào, tôi không kịp chuẩn bị, cả người bị kéo vào trong suối. Thân thể đập xuống mặt nước phát ra tiếng vang lớn, khắp cả mặt mũi đều bị ướt sũng.
Sau một phút hoảng loạn, tôi mạnh mẽ bám chặt vào bả vai của Lệ Khâm, nhăn mặt ho ra thành tiếng.
Mũi có chút cay, cũng may không nghiêm trọng lắm.
Chỉ tiếc cho bộ quần áo này thôi. Tơ lụa hạng nhất không được chạm vào nước ấm, chắc là hỏng mất rồi. Bộ này có ba phần tương tự với bộ thường phục Lệ Khâm thường xuyên mặc, tôi vốn là rất thích.
“Sợ?” Thấy tôi không nói gì, hắn hơi đỡ tôi dậy từ lồng ngực của hắn.
Tôi lắc đầu.
Nghĩ nghĩ, lại nâng ống tay áo dính đầy nước lên, nói với hắn: “Quần áo…”
Lệ Khâm cười, sờ mặt tôi nhẹ nhàng như đối xử với em bé: “Tiểu Cảnh không chịu cởi quần áo, cho nên ta giúp em.”
Vì thế, thắt lưng bị rút ra, cổ áo bị banh rộng. Động tác của hắn ung dung thong thả, lột sạch từng tầng từng tầng xiêm y của tôi rồi đặt lên trên bờ suối, thỉnh thoảng lại động viên hôn nhẹ một cái lên cổ, vành tai của tôi.
Mãi đến lúc miếng vải cuối cùng cũng bị tước đoạt.
Ở chỗ không ai nhìn thấy bên dưới mặt nước, đùi dán lên nhau, da thịt va chạm, nhiệt độ của hai con người khác hẳn với suối nước nóng.
Cả người trần trụi của tôi bị ôm chặt, hướng về phía giữa dòng nước suối.
Lúc thi công, đáy nước đã được xây dựng một cách khéo léo sao cho có độ dốc tự nhiên, bốn phía nước cạn, càng về giữa lại càng sâu hơn. Chúng tôi đã đi quá xa bờ, đến nỗi Lệ Khâm cao như vậy cũng chỉ vừa vặn đứng thẳng, còn tôi thì hai chân đã lơ lửng từ lâu.
Không phải là tôi sợ nước, thế nhưng eo thân bị ghì chặt, tay chân không thể chạm đất khiến tôi có cảm giác mình đang trở thành một vật trang sức đang đeo trên người Lệ Khâm.
Không biết là đêm tối làm say lòng người, hay là do ôn tuyền.
Tôi không nhớ rõ chúng tôi đã nói những gì trong làn hơi nước mỏng manh, chỉ nhớ hắn dùng giọng nói trầm thấp hỏi tôi một điều gì đó. Âm thanh đó giống như tà vật, dễ dàng mê hoặc thần trí nhân loại, thế nên tôi liền ngất ngây gật đầu trả lời lại một cái, hôn lấy hắn một cách đầy sùng bái.
Tiếng nước chảy không ngừng vang lên.
Nửa người trên của tôi bị đẩy lên hẳn mặt nước, hai hạt đậu trước ngực bị mút chặt lấy. Thân hình ướt át bại lộ ở trong không khí, không những không có cảm giác lạnh, ngược lại còn siêu nóng bỏng. Khuỷu tay tôi có nước suối nhỏ giọt, và cả mồ hôi nữa.
Hai đùi lớn không tự chủ được mà kẹp chặt lấy eo của hắn. Cẳng chân buông xuống, cọ xát một cách hưng phấn vào người của hắn.
Qua một hồi lâu mới nhận ra có gì đó không đúng.
Nơi tôi chạm vào cũng quá mức quỷ dị rồi, khác hẳn với những khu vực xung quanh. Làn da không chút bóng loáng bằng phẳng, thậm chí hơi lõm xuống, giống như có người dùng ma pháp cắt một khối máu thịt của hắn…
Tôi nhăn mày lại.
“Chân của anh… Hừ ư — “
Nghi ngờ trong lòng còn chưa được giải đáp, tay của Lệ Khâm đã tiến vào thân thể tôi, quen cửa quen nẻo xoa vào vách ruột, mang theo sự nóng bỏng của ôn tuyền, làm tôi hưng phấn đến nỗi không nhịn được mà hừ một tiếng.
“Không muốn, đừng ở trong nước mà.” Tôi vội vã nắm chặt lấy bả vai hắn.
Chốn ôn tuyền lộ thiên, lại là giữa khu vực nước sâu, trong đầu tôi có không ít suy nghĩ nghi ngờ bất an, thế mà thân thể lại không có tiền đồ mà hùa theo kẻ xâm lược, đến nỗi bây giờ tôi chỉ có thể cầu xin Lệ Khâm hãy chuyển sang nơi khác đã.
Sau đó thì bị từ chối một cách quyết đoán.
“Ở đây đi.” Hắn mút chặt đầu lưỡi của tôi, hai ngón tay banh rộng thân thể, ác ý để nước tràn vào, “Tiểu Cảnh không thích sau?”
Đêm qua vừa mới bị trừng phạt, vị trí mềm mại nhu nhuyễn căn bản không thể chịu đựng được sự đùa giỡn nào. Hô hấp của tôi cứng lại, đôi tay ôm chặt lấy cổ của hắn bất giác run rẩy, nhỏ giọng hừ hừ một lúc lâu mới bình tĩnh vượt qua cơn động tình.
dương v*t dưới thân trong lúc vô tình lại sung huyết cứng lên, đè chặt lấy bụng dưới của Lệ Khâm.
“Rõ ràng là rất thích,” Lệ Khâm thả tôi lại trong nước, dùng bàn tay trống không sờ soạng.
Tôi bị sờ đến run lên, mở to mắt nhìn hắn.
Hoàn cảnh đặc thù làm cho hắn càng thêm gợi cảm. Khuôn mặt kia như thể bị nóng đến ướt sũng mồ hôi, vừa kinh diễm lại vừa nguy hiểm. Dục vọng trong mắt của hắn xuyên qua làn sương trắng ái muội dừng ở trên người tôi, càng khiến tôi tâm ý hoảng loạn. Đấy là chưa bàn đến bản chất bề trên cường giả của hắn, không cần phải ra lệnh, tôi cũng đã cam tâm tình nguyện quỳ xuống, thần phục.
Hắn ham muốn tôi, giống như cách mà tôi ham muốn hắn.
Ham muốn sự khống chế của hắn, được hắn chạm vào, ham muốn đôi môi của hắn, đầu lưỡi của hắn, hết thảy của hắn.
“Ít nhất thì đến bên bờ đi ạ. Nước sâu quá, em có hơi sợ…”
Máu nóng lên, giọng nói của tôi cũng dần trở nên mềm mại, lời van cầu xin tha cứ như đang học đòi làm nũng.
“Tiểu Cảnh gọi ta một tiếng, ta đáp ứng em.”
Hắn lại mê hoặc tôi nữa rồi, lòng bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve vùng eo mông.
Tôi có chút ngất ngây, nhưng lại không sợ sệt.
“Đốc chủ.”
“Không đúng.”
“Lệ Khâm.”
“Không đúng.”
“…Sư huynh ơi.”
“Ừ.”
Trong nháy mắt đó, khuôn mặt của hắn chợt dịu dàng hẳn, tựa như có một sự vui mừng được đè nén từng chút từng chút, “Gọi nữa đi, gọi thêm mấy tiếng nữa.”
Vì thế, tôi liền lục lọi tìm kiếm, nắm lấy tay của hắn bên dưới dòng nước, “Sư huynh… Sư huynh ơi.”
“Thích sư huynh sao?” Đôi môi mềm mại kề sát vành tai.
“Thích ạ.”
Mười ngón tay đan xen, hai lồng ngực kề sát.
“Tiểu Cảnh ngoan quá, sư huynh cũng thích Tiểu Cảnh.”