Đương nhiên hiện tại nàng có thể giả bộ đáp ứng không thích Phong Tả Tả, sau đó tiếp tục len lén hâm mộ. Nhưng Dụ Viên lại là một người ngay thẳng, nếu như đã hứa với Đường tiểu thư, thì nhất định phải làm được.
"A..." Nàng lộ gương mặt khó xử, "Cái này... thật khó a."
"Ờ." Đường Tâm Duyệt cũng không giận, nhưng chưa chắc là vui vẻ, "Vậy cô nói xem, tiểu trù nương trong truyện tranh của Mặt trời lặn có nữ thần chứ?"
"Có a có a! Chính là tiểu thư!" Dụ Viên liền trở nên hoạt bát.
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Cho nên mới cười a!"
Hình như rất có lý a, Dụ Viên lâm vào trầm tư, không thể có cả hai nữ thần 2D và nữ thần 3D, nàng nên chọn người nào. Nghĩ đến đau đầu, nàng nắm tóc: "Thật khó chọn a, tôi cần chút thời gian."
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "Tùy ý."
Ngày nào nàng cũng đem theo bàn vẽ nhỏ, dù trốn trong căn phòng 2-3 mét vuông suy nghĩ nội dung truyện cũng không sao. Dường như trong ba tháng sống như vậy đã tạo thành thói quen cho nàng, cũng không có gì không tốt.
Phong Tả Tả sửa bản thảo cho nàng một chút, để cám ơn, Đường Tâm Duyệt thật sự mời nàng đi ăn cơm. Không mang Dụ Viên cũng không mang Đường Tâm Thừa theo, hiếm khi có được nên Phong Tả Tả phải hãm hại Đường Tâm Duyệt một bữa cơm.
Phong Tả Tả cũng coi như là một cật hóa, ăn không biết mập. Đương nhiên là nếu như sống cùng Dụ Viên một khoảng thời gian mà không mập mới thật sự gọi là giỏi.
"Cảm giác gần đây chị gầy đi không ít." Phong Tả Tả nói, "Có phải về nhà không có tiểu trù nương nấu cho ăn nên gầy không?"
Rõ ràng là trêu chọc, lại nói đúng chân tướng.
Đường Tâm Duyệt ở tiểu khu Ninh Hưng ba tháng béo lên mấy cân, Đường Thiên Lộc cũng cạn lời cực kỳ. Về nhà lại gầy, giống như trong nhà ngược đãi nàng vậy.
Ngay cả Hành Cuốn cũng gầy, dù mỗi tối đều trở về ăn thức ăn chó đặc biệt của tiểu trù nương, nhưng mà lại không có điểm tâm buổi sáng và đồ ăn vặt buổi chiều. Kiếp chó không thú vị.
"Giảm cân." Đường Tâm Duyệt thản nhiên đáp, "Một người béo là được rồi."
Một mình Dụ Viên béo là được rồi, Đường Tâm Duyệt vẫn muốn mình đẹp đẹp, đây là vấn đề mặt tiền.
"Có một tiểu trù nương là không có cách nào giảm béo, trừ loại người trời sinh ăn không mập như tôi." Phong Tả Tả vênh váo nói, "Tới, ăn nhiều một chút, dù sao cũng là chị mời, tôi không đau lòng."
Đường Tâm Duyệt khinh bỉ liếc xéo Phong Tả Tả, thật sự không hiểu nổi tại sao các fan lại thích nàng, thích nàng không biết xấu hổ à?
Phong Tả Tả ăn không chút khách khí, đối với đẳng cấp đại thần như nàng mà nói đương nhiên không thiếu tiền, đây là lạc thú của Phong Tả Tả.
"Tôi nói a, chờ truyện tranh có mã số sách, in ra thị trường nữa phải mất hai tháng, chị có thể bắt đầu vẽ hố mới rồi, rèn sắt khi còn nóng mà, lỡ như lượng tiêu thụ tốt, truyện tranh của chị cũng có thể được ký bản quyền rất nhanh, vẽ một bộ nhiều trí tưởng tượng đi, dù tôi không biết tiểu thư như chị có trí tưởng tượng không."
Tiểu trù nương được vẽ rất ngắn, chỉ là một truyện tranh ấm áp thường ngày, nếu như vẽ một bộ hành động, có lẽ mất hơn mấy năm.
"Có thể nhận vẽ tranh." Đường Tâm Duyệt nói, "Lúc rảnh rỗi vẽ một chút fanart tôi có hứng thú, sẽ có người tìm nhờ vẽ trả thù lao."
Phong Tả Tả vừa nói vừa nghi hoặc, "Này, tiền chị vẽ một bức có thể không bằng bữa cơm hiện tại hoặc một cái áo."
Đương nhiên Đường Tâm Duyệt biết, mua một bộ đồ ít thì mấy trăm, đắt thì mấy ngàn thậm chí nhiều hơn, gia đình bình thường nào có thể gánh nổi tiêu xài loại này?
Thế nhưng số tiền này, nếu như chỉ sống qua những ngày bình thường, ăn ăn cơm, mua mua taobao, đó là đủ rồi.
Khi người khác đều cố gắng phấn đấu cho một cuộc sống tốt hơn, Đường Tâm Duyệt lại cố gắng cho cuộc sống trở nên càng bình thường hơn.
"Này." Phong Tả Tả hô một tiếng gọi lại Đường Tâm Duyệt thất thần, "Không vui thì đừng đi, tôi thấy anh chị cũng không nhất định vui vẻ đâu."
Đường Tâm Duyệt nhẹ cong khóe miệng: "Hai người còn có thể ra ngoài phấn đấu, chúng tôi à? Cô hỏi anh tôi đi, vì sao lúc trước lại sống ở tiểu khu Ninh Hưng, vì sao muốn anh ấy tìm cho tôi một công việc."
Phong Tả Tả không nói gì, ai cũng có nỗi khổ riêng.
Mà mục đích của bữa cơm này vốn là thảo luận cách phát triển tài khoản Mặt trời lặn, dựa theo xu hướng hiểu nhau sâu sắc này, hai người sắp trở thành khuê mật rồi.
Bất quá Đường Tâm Duyệt là một người đánh chết cũng không thừa nhận, dù sao Phong Tả Tả cũng là cô gái mà Dụ Viên "yêu".
Phong Tả Tả cũng không hỏi nhiều, nếu như Đường Tâm Thừa thật sự nói cho nàng biết thì ngay từ đầu đã nói thật rồi, dù sao cái tên cưng chiều em gái đến cuồng ma như Đường Tâm Thừa, có tiếng trong giới. Ai nấy đều nói, nếu như Đường Tâm Duyệt lấy chồng, đầu tiên phải vượt qua được ải của Đường Tâm Thừa.
Đương nhiên Đường Tâm Duyệt biết, cho nên nàng không lấy chồng.
*mở ngoặc nàng lấy vợ đóng ngoặc lại _(:3」 ∠)_
"Không nói nữa, chờ truyện tranh xuất bản, sau đó thì?" Đường Tâm Duyệt hỏi.
Phong Tả Tả đáp: "Đương nhiên là nhìn xem có Hot hay không, nếu như Hot, có thể suy nghĩ đến hướng phát triển lâu dài, nếu như có tài chính, làm hoạt hình cũng không tệ. Cái này thích hợp dạng mì ăn liền."
Đường Tâm Duyệt có chút đăm chiêu: "Nghe cũng không tệ, tôi bắt đầu suy nghĩ nội dung bộ tiếp theo vậy."
Vui vẻ nói chuyện với nhau, Đường Tâm Duyệt cảm thấy, dựa theo tốc độ phát triển này hẳn có thể nuôi sống mình và Dụ Viên, như vậy là đủ rồi.
"Này, tôi có thể gọi thêm mấy món nữa không?" Phong Tả Tả vừa ăn vừa hỏi.
"Tùy ý." Đường Tâm Duyệt buông tay, chỉ mấy món ăn, dù sao cũng không ăn cháy túi nàng.
Phong Tả Tả liền trêu chọc nói: "So với tiểu trù nương nhà chị thì thế nào?"
Đây là nhà hàng khá xa hoa, đầu bếp đều có tiếng tăm, giá cả đắt đỏ, nhưng khách tới lui nối nhau không dứt, cho nên đồ ăn đương nhiên là số một số hai rồi.
Đường Tâm Duyệt ăn ít, từ khi rời tiểu khu Ninh Hưng, nàng chưa từng ăn quá nhiều.
"Chắc chắn là tiểu trù nương làm ngon hơn." Đường Tâm Duyệt thờ ơ trả lời, "Cảm thấy ở đây thiếu thiếu cái gì đó."
Phong Tả Tả bĩu môi: "Có phải thiếu hương vị của tình yêu không?"
"Nhưng mà nhân tiện, chị thật sự comeout à? Anh chị biết chưa? Ba chị thấy thế nào?" Phong Tả Tả vẫn rất khó tưởng tượng được, ai nấy đều nói Đường tiểu thư không gần nam sắc, bên cạnh một đống cao phú soái nàng mở mắt cũng không liếc nhìn một chút, bây giờ thì biết nguyên nhân rồi, bởi vì là cong.
Nhưng sinh ra trong gia đình như thế này, có rất nhiều chuyện bản thân không thể lựa chọn, dường như đột nhiên Phong Tả Tả đã hiểu được tại sao Đường Tâm Duyệt muốn dọn đi. Đương nhiên nàng không biết chỉ vì gặp được tiểu trù nương, Đường Tâm Duyệt mới mở ra cánh cửa thế giới mới.
"Nhìn cái gì." Đường Tâm Duyệt chậm rãi trả lời, "Anh tôi à, anh tôi chắc chắn có theo dõi weibo của cô, theo dõi cô chẳng khác nào biết Mặt trời lặn là tôi, vậy chắc chắn biết rồi. Nhưng mà tôi hiểu anh của mình, anh ấy sẽ không phản ứng gì. Ba tôi thì ngược lại, cho nên hiện tại tôi đang tự tìm lối ra."
"Tôi sẽ giúp chị!" Phong Tả Tả ấn hai tay xuống bàn, "Dù sao tôi cũng là hóa thân của chính nghĩa!"
Đường Tâm Duyệt hận không thể vỗ một cái bay Phong Tả Tả.
Trong lúc đó Dụ Viên làm ra một lựa chọn khó khăn giữa nụ cười của Đường Tâm Duyệt và tình yêu với Phong Tả Tả, cho nên hôm nay vừa tan tầm, nàng liền gọi điện cho Đường Tâm Duyệt bảo nàng đến sớm một chút ăn cơm chiều.
Đường Tâm Duyệt chỉ ăn một miếng cơm ở nhà liền lái xe qua, mang theo Hành Cuốn, một người một chó hưởng thụ khoảng thời gian ăn cơm buổi chạng vạng này vô cùng.
Vào nhà liền thấy một bàn mỹ vị, có thể so sánh với nhà hàng xa hoa, gần đây Dụ Viên trầm mê với học khắc hoa, dùng cà rốt khắc hoa, cho nên mỗi món không chỉ tỉ mỉ nấu nướng, mà còn được bố trí hoa văn và màu sắc.
"Hôm nay là ngày gì à?" Đường Tâm Duyệt hỏi.
"Không có ngày gì cả." Dụ Viên lau lau tay lên tạp dề, "Chỉ là... chỉ là sinh nhật của tôi!"
Đường Tâm Duyệt liền sửng sốt, sinh nhật à... nàng còn chưa chuẩn bị quà cáp...
"Sao cô không nói sớm?" Nàng oán giận hỏi.
"Chị không cần phí tâm chuẩn bị quà cáp đâu!" Dụ Viên cười tươi như cảnh xuân, "Đường tiểu thư đến sớm như vậy tôi đã rất vui rồi, tôi có làm bánh sinh nhật nữa!"
"Không mời bạn bè sao?" Đường Tâm Duyệt cởi áo khoác bỏ lên sofa.
Bạn trong giới của Đường Tâm Duyệt sinh nhật luôn mở một party, mà Đường Tâm Duyệt lại ngoại lệ, nàng không thích môi trường ồn ào, cũng không thích có bất cứ giao tiếp nào với các hoàn khố tử đệ. Sinh nhật nàng chỉ yên lặng một mình, hoặc là ở nhà, hoặc là du lịch.
Chỉ là không ngờ, người tính tình tốt bạn bè đông như Dụ Viên, sinh nhật vậy mà lại không mời ai.
"Bởi vì lần trước Đường tiểu thư nói, không thích có người đến đây mà!" Dụ Viên mở to mắt, "Cho nên tôi không có mời ai hết, có Đường tiểu thư ở đây tôi cũng rất vui vẻ rồi!"
Đường Tâm Duyệt không nói gì, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một trái tim muốn đưa cho Dụ Viên. Mỗi một câu nói của mình cô ấy đều để trong lòng, điều này bảo mình làm sao chịu nổi?
"Lần trước Đường tiểu thư nói, nếu như tôi không thích Tả Tả, sau này chị sẽ cười có phải không?" Dụ Viên cầm lấy điện thoại cho Đường Tâm Duyệt xem, "Chị xem chị xem, tôi đã bỏ follow Tả Tả rồi, tôi không thích Tả Tả rồi, vậy sau này có phải Đường Tâm Duyệt sẽ mỉm cười đến đây ăn cơm không?"
Đường Tâm Duyệt thật không ngờ, Dụ Viên vậy mà lại tin thật! Nhưng Phong Tả Tả là họa sĩ Dụ Viên thích nhất trong giới truyện tranh a! Vứt bỏ một người mình thích nhất, là một chuyện không dễ dàng đúng không.
"Cô là đồ ngốc à?" Đường Tâm Duyệt thản nhiên nói.
Dụ Viên ngại ngùng gãi gãi ót: "Tôi chưa từng thông minh bao giờ."
"Tôi chỉ nói đùa thôi."
"Nhưng mà bộ dạng chị lúc đó nghiêm túc lắm!" Dụ Viên bĩu môi.
"Cô có thể thích bất cứ ai cô thích." Đường Tâm Duyệt nhíu mi nói, "Không cần phải vì ai mà từ bỏ cái gì."
"Nhưng như vậy chị sẽ không cười!" Dụ Viên nắm nắm tóc, "Nhưng mà, tôi muốn nhìn thấy Đường tiểu thư vui vui vẻ vẻ a! Giống như tiểu thư trong truyện tranh của Mặt trời lặn vậy!"
Đường Tâm Duyệt cúi đầu, bỗng nhiên nở nụ cười, sờ sờ đầu Dụ Viên, sau đó ôm lấy nàng: "Đồ ngốc!"
"Đường tiểu thư vừa cười kìa!"
"Làm gì có!"