Đường Tâm Duyệt vẫn không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, hẳn là không có chợp mắt. Nàng tập trung thất thần như vậy Dụ Viên cũng không biết nên gọi thế nào.
Rất nhiều hành khách đứng dậy lấy hành lý, lúc này Đường Tâm Duyệt mới giật mình tỉnh dậy, thấy Dụ Viên dò hỏi nhìn mình: "Em dậy khi nào vậy?"
"Mới vừa!" Dụ Viên duỗi lưng một cái, "Thấy Đường tiểu thư tập trung thất thần như thế em cũng không dám quấy rầy, nhất định chị có tâm sự."
Đường Tâm Duyệt cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Dụ Viên lập tức dời chủ đề: "Vui quá, chúng ta có thể đi đón Hành Cuốn Cuốn rồi!"
Hành Cuốn nằm úp sấp không rên một tiếng ở trong góc: Bổn bảo bảo là một con chó cao quý, quá nhiều lần ném vào kho vận chuyển thú nuôi, thật sự tức chết chó mà! Mấy người nhìn chó của ai kia ai kia ai kia, đều thuê cả máy bay để đi chơi khắp thế giới!
Vẻ mặt Hành Cuốn "Chị nha, còn nhớ có con chó này sao" nghiêm túc nhìn Đường Tâm Duyệt và Dụ Viên đến đón nó, nó cam đoan, dù tiểu trù nương có làm một bữa ngon cho nó nữa thì nó cũng... có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho cô ấy* a!
*Tên một bài hát đó, có hứng thú mời tìm nghe 'v'b
Cả người chó đều không vui, không nói một lời được Đường Tâm Duyệt dắt đi.
Biểu tình một người một chó này rất giống nhau, nhìn cái là biết một nhà.
Đường Tâm Duyệt khởi động lại điện thoại, không có cuộc điện thoại nào nữa, dường như từ sau khi nàng lên máy bay Đường Thiên Lộc không gọi nữa. Có lẽ đã thất vọng cực độ với nàng rồi, lại hoặc là, không cần đứa con gái này nữa.
Nói chung, ít nhất rốt cuộc nàng cũng có thể bắt đầu cuộc sống tự do.
Một tay Đường Tâm Duyệt dắt Dụ Viên một tay dắt Hành Cuốn, thản nhiên như thường bước ra sân bay.
Phòng mới mua không được giao nhanh như vậy, cả hai thuê một nhà trọ đơn thân ở tạm, thế nhưng chuyện cửa hàng thì phải làm nhanh lên, cái đó liên quan đến miếng cơm a.
Tiền nhuận bút truyện tranh của Đường Tâm Duyệt sắp có rồi, đây giống như mang đến một ánh rạng đông cho kinh tế của hai người, sáng sớm Dụ Viên phải đến cửa hàng giám sát người ta tu sửa, Đường Tâm Duyệt thì nằm ở nhà vẽ.
Hành Cuốn ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, chỉ ngẩng đầu nhìn Đường Tâm Duyệt.
Thỉnh thoảng Đường Tâm Duyệt cúi đầu sờ sờ Hành Cuốn, sau đó mở khung chat nói chuyện phiếm với Phong Tả Tả.
Gần đây không bị gọi điện, nàng cảm thấy có hơi bất an.
Đường Tâm Duyệt: Anh tôi đã liên lạc với cô chưa?
Phong Tả Tả: Điện thoại vẫn còn đang ở chỗ ba chị a, anh ấy dùng weibo nói chuyện với tôi, dù sao cũng có nhiều công cụ để nói chuyện phiếm mà. [ đắc ý.jpg ]
Đường Tâm Duyệt: Chỗ anh tôi thế nào rồi?
Phong Tả Tả: Mỗi ngày anh ấy đều hỏi tôi chị thế nào rồi. Chỗ ảnh, trừ việc ba chị giám sát rất chặt, đe dọa chia tay với tôi ra, hình như không có chuyện lớn gì.
Đường Tâm Duyệt: Cái này còn chưa phải lớn?
Phong Tả Tả: Lén nói cho chị, nếu như ảnh bị bức đến phát điên, ảnh cũng muốn lên Lương Sơn như chị.
Đường Tâm Duyệt: Vậy cũng tốt hơn tôi, ít nhất cô vẫn còn nhảy chân to, không sợ không có tiền.
Phong Tả Tả: Tiền thì không phải lo lắng, nhanh vẽ lên, nhân tiện, triển lãm anime tháng sau ở thành phố H chị có đi không? Mở buổi ký tặng có thể kiếm không ít.
Đường Tâm Duyệt: Đi a, hiện tại là lúc kiếm tiền.
Vì kiếm tiền Đường tiểu thư chỉ có thể bất chấp, bằng không, sinh không được lời thì thật sự phải dựa vào tay nghề của tiểu trù nương mà kiếm cơm rồi.
Nhưng nàng là một người muốn nuôi sống tiểu trù nương, còn lâu mới làm sâu gạo a!
Phong Tả Tả: Rất tốt rất tốt, tôi đi nói với biên tập của chị.
Phong Tả Tả đi sắp xếp rồi, Đường Tâm Duyệt cảm thấy mình thật may mắn, có một người anh bảo vệ mình khỏi mọi chuyện, có một tiểu trù nương vừa moe vừa biết làm đồ ngọt, còn có một chân to trong giới truyện tranh người khác muốn ôm mà ôm không được.
Nàng suy nghĩ một chút, đây là lần đầu tiên nàng muốn tham gia triển lãm anime, nếu như bị người khác nhận ra, giới truyện tranh nhất định sẽ bùng nổ! Nói vậy, Đường Thiên Lộc sẽ biết nàng ở đâu, nhưng mà cái này không quan trọng.
Từ khoảnh khắc rời khỏi nhà, nàng đã chuẩn bị sau này chỉ vì bản thân và tiểu trù nương mà chiến đấu!
Đường Tâm Duyệt rất hâm mộ Phong Tả Tả, cho dù Đường Tâm Thừa bị cha đe dọa phải chia tay với nàng, nhưng lúc đề cập nàng lại giống như không có việc gì, trái tim của đại thần a, chính là được đúc bằng sắt thép. Đường Tâm Duyệt không biết Phong Tả Tả cũng trốn trong chăn khóc thuận tiện hâm mộ quyết tâm mang theo người yêu bỏ nhà đi trốn nàng a!
Buổi tối Dụ Viên về nhà cả người cũng hưng phấn như Hành Cuốn: "Đường tiểu thư Đường tiểu thư, chị muốn đi triển lãm để ký tên hả?"
"Phong Tả Tả nói cho em?" Đường Tâm Duyệt thầm mắng Phong Tả Tả một tiếng.
Dụ Viên gật đầu vui vẻ ôm gương mặt tròn: "Quá tuyệt vời, em thật sự muốn thấy Đường tiểu thư ngồi trên sân khấu, bên dưới đều là fan của chị, sau đó chị ký tên cho từng người từng người. Như vậy sẽ thấy có rất nhiều rất nhiều người thích chị, cảm giác biết được trên thế giới có rất nhiều người yêu thích mình nhất định đặc biệt cừ! Chị là người quan trọng mọi người không thể thiếu!"
Đường Tâm Duyệt cười cười, thật ra a, nàng chỉ quan tâm bản thân có quan trọng hay không ở trong lòng một người là đủ rồi.
Hành Cuốn wu wu kêu to dưới đất: Quan trọng chứ! Ở trong lòng bổn bảo bảo chị là quan trọng nhất, không ai cũng không chó nào có thể thay thế a!
"Thấy nhiều người thích tôi như vậy, em có ăn giấm không?" Đường Tâm Duyệt cố ý hỏi.
Dụ Viên ngẩng đầu đặt tay dưới cằm bĩu môi trả lời: "Dù là chị sờ vào tay ba ngàn fan, nhưng mà chỉ có một mình em sờ vào toàn thân chị a!"
Mắt đao Đường Tâm Duyệt bay qua, túm Dụ Viên kéo lên giường đè xuống, sau đó rét căm căm hỏi: "Cái gì?"
Dụ Viên nhún vai: "Đường tiểu thư cao quý mỹ lệ của em a, còn lâu em mới nói cho người khác biết chị không chỉ bị em đưa vào cái hố bách hợp mà còn cần em dạy cho chị hoàn thành toàn bộ các bước, dù sao chị cũng chỉ cao lãnh vẻ bề ngoài thôi!"
Trong khoảnh khắc như vậy, Đường Tâm Duyệt cảm thấy mình như một bức tượng bị điêu khắc ra trần trụi, cần cô giáo Dụ chỉ giáo các thứ.
Quả thật... sỉ nhục khí phách danh môn của nàng...
Hành Cuốn nằm rạp xuống đất, đưa hai tay che mắt, ai da má ơi, xấu hổ chết chó rồi...
Căn phòng này dù là thuê nhưng hoàn cảnh cũng không tệ lắm, cao tầng có thể nhìn thấy biển. Bởi vì thành phố này cạnh biển cho nên không khí đặc biệt tươi mát, buổi tối có thể nhìn thấy ánh trăng sáng sủa và cả bầu trời đầy sao.
Kéo rèm cửa sổ là có thể hứng lấy một mảnh tinh huy, mở cửa sổ còn có thể nghe tiếng gió biển, Hành Cuốn ngồi xổm trên ban công mặt đầy tâm sự ngóng nhìn biển rộng, còn lâu mới quan tâm hai người ở bên trong đang làm cái gì.
Giờ khắc này, nó là một con chó cô đơn.
Tiến độ tu sửa cửa hàng của Dụ Viên không nhanh, bởi vì yêu cầu của tiểu trù nương rất cao, đầy những hình vẽ 2D, bởi vì nhà mới còn chưa giao, cho nên phải dọn toàn bộ figure vào trong cửa hàng.
Sợ nhất là có trộm lẻn vào, những cái figure này đều không rẻ.
Đường Tâm Duyệt cho nàng đặt một cái tủ mặt tường, sau đó đóng cửa ngăn tủ lại, tránh con nít đụng vào. Về phương diện khác, nàng bắt đầu liên hệ một vài một vài cơ sở công cộng ở bản địa, bắt đầu quảng cáo cửa hàng của Dụ Viên. Mánh lới vẫn phải có, ví dụ như trang thiết bị phong cách 2D, ví dụ như biểu tượng của cửa hàng —— Hành Cuốn, ví dụ như khen ngợi đến lố lăng tay nghề của Dụ Viên.
Hành Cuốn không vui, cả người chó nghiêm túc ngồi xổm trong cửa hàng, người ta rõ ràng là một phú tam đại, hiện tại lưu lạc tới nỗi cần nhờ vào mặt mũi để kiếm cơm ăn.
Hoạt động khai trương cũng phải có, các loại cơ sở vận chuyển thức ăn và giá cả.
Đường Tâm Duyệt còn đặc biệt vẽ một bộ truyện tranh moe moe cho cửa hàng của Dụ Viên, vẫn là hình tượng tiểu trù nương, đăng trên tài khoản công chúng, thuận tiện quảng cáo trên các trang web bản địa.
Dù sao, nàng cũng thuận buồm xuôi gió với chuyện quảng bá.
Dụ Viên chỉ cần tu sửa cho cửa hàng đẹp đẹp, sau đó làm đồ ngọt đẹp đẹp.
Đường Tâm Thừa len lén dùng weibo khác làm công cụ liên lạc với Đường Tâm Duyệt, Đường Tâm Duyệt chụp ảnh tình hình hiện tại cho anh trai xem.
"Anh cũng muốn đến." Đường Tâm Thừa thở dài, "Từ sau khi em đi, ba thường ngay không nói gì ngồi trong phòng khách cả đêm, bầu không khí ở nhà rất áp lực, anh sắp chịu không nổi rồi."
"Vậy anh đang ở đâu?" Đường Tâm Duyệt nhìn thời gian một chút, 11 giờ rưỡi tối rồi.
"Ở phòng làm việc." Đường Tâm Thừa trả lời, "Trong phòng làm việc có camera giám sát, nhưng mà cũng tốt hơn so với về nhà, ít nhất người khác đều cho là anh cố gắng làm việc."
"Ủy khuất cho anh rồi." Đường Tâm Duyệt cảm thấy, nàng rất có lỗi với Đường Tâm Thừa.
"Ủy khuất cái gì, em vui vẻ là tốt rồi." Đường Tâm Thừa ngáp một cái, hẳn là định tối nay ngủ trong phòng làm việc, "Anh cũng tìm cách bỏ đi."
"Tháng sau em đến thành phố H mở ký tặng." Đường Tâm Duyệt cười nói, "Em cũng biến thành một người cố gắng làm việc."
"Chỉ cần không ủy khuất em của anh là tốt rồi." Đường Tâm Thừa bày tỏ không việc gì, "Tháng sau à, anh lén đến. À đúng rồi, em bảo tiểu trù nương làm cho anh chút đồ ngọt đi, đã lâu không được ăn bánh quy rồi, trước đây anh thanh toán chi phí rất là nhiều nha!"
Đường Tâm Duyệt sảng khoái đồng ý: "Được! Muốn bao nhiêu cũng làm cho anh!"
Đường Tâm Thừa đó gọi là mừng rỡ a, rốt cuộc cũng có thể vuốt mông ngựa Phong Tả Tả rồi, phải biết là gần đây hắn bị quản lý rất chặt, nhưng mà Phong Tả Tả chỉ oán hận một hai câu, phải thường xuyên nịnh nọt, bằng không bạn gái bị người khác dụ dỗ mất thì làm sao?
Vì vậy Dụ Viên chỉ có thể một lần nữa vi phạm lời hứa của mình, làm đồ ăn ngon rơi vào tay Phong Tả Tả...
Cửa hàng vừa tu sửa xong, còn đang thông gió thông khí, mà Đường Tâm Duyệt dùng số tiền không dư nhiều lắm sau khi tu sửa để mua hai vé máy bay đến thành phố H mở ký tặng.
Phong Tả Tả nói sẽ chờ hai người ở sân bay.
Đáy lòng Dụ Viên tràn đầy nhiệt tình, líu ríu nói liên tục trên máy bay, huyễn tưởng bạn gái của mình giống như một thiên hậu bị mọi người vây quanh xin ký tên, mà bản thân là người phụ nữ ở phía sau thiên hậu.
Vừa mới xuống máy bay, Đường Tâm Duyệt bắt đầu tìm Phong Tả Tả, ở cửa B11 đợi thật lâu, đột nhiên phía sau có một người nhảy đến che hai mắt nàng: "Đoán xem ai đây?"
"Tôi khờ hay cô ngốc?" Đường Tâm Duyệt vẫn không nhúc nhích, khinh bỉ nói.
Phong Tả Tả vẫn chưa buông tay: "Đoán xem ngoại trừ tôi còn có ai?"
Dụ Viên đứng ở một bên phì cười, không nói gì.