Quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành. . . . . .
Thấy vậy, Dạ Quân Lăng trong lòng không khỏi rung động, cũng mới biết, thì ra bộ dáng nữ nhân này cũng dễ nhìn như vậy. . . . . .
Trong lòng kinh diễm, Dạ Quân Lăng không biết ánh mắt mình nhìn về phía Nhạc Đồng Đồng hơn vài phần kinh diễm mình chưa từng biết đến. . . . . .
Nhạc Đồng Đồng không biết tâm tư của Dạ Quân Lăng, chỉ thấy hắn an tĩnh nhìn mình, giống như dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng. Bộ dáng ngơ ngác kia thật đáng yêu!
Thấy vậy, trong lòng Nhạc Đồng Đồng biết Dạ Quân Lăng nghi hoặc, nhưng không có nhiều lời cái khác.
Dù sao, ánh mắt giống như Dạ Quân Lăng, hôm nay nàng cũng gặp nhiều.
Nói như thế nào, thái hậu trước kia thủ đoạn thật cay, sự tích vẻ vang kia quá mức xâm nhập dân tâm, mọi người nhìn thấy nàng giống như nhìn thấy độc xà mãnh thú.
Hiện giờ, độc xà mãnh thú này đột nhiên biến thành nai con ngoan ngoãn, mọi người không nghi ngờ mới là lạ!
Trong lòng hiểu rõ, Nhạc Đồng Đồng cũng không để ý Dạ Quân Lăng, chỉ là thân thủ kêu mọi người tiếp tục thiêu nướng.
"Tới tới tới, mọi người mau trở lại nướng thịt, đồ cũng sắp cháy hết rồi!"
Nhạc Đồng Đồng vừa nói, vừa vén tay áo cầm lấy mấy chuỗi thịt cùng rau dưa nướng.
Cung nhân khác thấy vậy, vốn là đưa mắt nhìn nhau, sau cùng, cũng lục tục tiếp tục nướng.
Dạ Quân Lăng đứng ở một bên thấy vậy, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu kia vẫn rơi vào trên người Nhạc Đồng Đồng.
Chỉ thấy nữ tử xinh đẹp kia giờ phút này cũng không để ý hình tượng thái hậu, đi theo các cung nhân khác cùng nhau vén tay áo, cầm trên tay mấy chuỗi thịt, nướng phía trên lưới sắt.
Khi thì cầm lấy bàn chải, đem những gia vị này chải quét.
Khi thì lật chuyển những chuỗi thịt này. . . . . .
Nhìn hành động Nhạc Đồng Đồng thuần thanh, vừa thấy liền biết việc này trước kia đã làm nhiều mới có thể thuần thục như vậy.
Dạ Quân Lăng vốn là kinh ngạc, lập tức lại nghĩ đến nữ tử này là con gái của Hộ quốc Đại tướng quân, trước kia lớn lên tại biên cảnh, có lẽ, biên cảnh bên kia mọi người liền là ăn như vậy. . . . . .
Vừa nghĩ thông điểm này, chóp mũi Dạ Quân Lăng không khỏi ngửi thấy từng đợt mùi vị thịt nướng phất phới. . . . . .
Ngửi được điều này làm cho người thèm nhỏ dãi, Dạ Quân Lăng kìm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng. . . . . .
Thơm quá. . . . . .
Trong lòng thèm muốn, ánh mắt Dạ Quân Lăng lại càng kìm lòng không đậu rơi vào chuỗi thịt nướng trên tay Nhạc Đồng Đồng.
Thật đúng là đừng nói, nơi này nhiều người nướng thịt như vậy, chỉ có Nhạc Đồng Đồng nướng gì đó, là thơm nhất. . . . . .
Mà còn, bộ dáng nhìn qua giống như rất ngon. . . . . .
Từ nhỏ cẩm y ngọc thực, ăn quen các loại sơn hào hải vị, hiện giờ, nhìn trước mắt tươi mới như vậy, làm cho Dạ Quân Lăng không khỏi cảm thấy hứng thú.
Chỉ là ngại mặt mũi, còn có nữ nhân trước mắt này. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Dạ Quân Lăng lại xoắn xuýt.
Cho tới nay hắn đều phi thường chán ghét nữ nhân này, cho dù bình thường gặp mặt hắn đều đối với nàng làm như không thấy.
Hơn nữa, hắn là Vương gia địa vị cao quý, chẳng lẽ điểm ấy lại vẫn ăn không nổi sao! ?
Chẳng qua, đợi hắn trở về để cho cung nhân cũng chiếu theo như vậy làm một cái ăn. . . . . .
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng hai chân Dạ Quân Lăng giống như mọc rễ trên đất, một bước cũng không đi.
Tiểu Quế Tử đi theo phía sau hắn nhìn cung nhân Mộng Nguyệt điện vừa thiêu nướng, vừa ăn, vừa nói cười, ánh mắt lại càng các loại hâm mộ ghen tị cùng thèm nhỏ dãi.
Nước miếng kia chỉ kém không chảy ra.
Nhìn bộ dáng tham ăn của Tiểu Quế Tử, Dạ Quân Lăng không khỏi thầm trách một câu.
"Gia hỏa không tiền đồ!"