Mục lục
Manh Hậu Xinh Đẹp, Lãnh Hoàng Khom Lưng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Quân Lăng thở phì phò nói.

Nhạc Đồng Đồng biết hắn lo cho nàng nên mới càm ràm như vậy.

Vậy nên, lập tức liền làm ra tư thái cúi đầu, gật gù khen ngợi.

“Dạ dạ dạ, hết thảy đều là lỗi của ta, ta không nên trễ như vậy mà còn đi, khiến ngươi lo lắng, thật xin lỗi!”

“Hừ!”

Thấy Nhạc Đồng Đồng cúi đầu khom lưng không ngừng cười nói xin lỗi, Dạ Quân Lăng chỉ khẽ hừ một tiếng, nhếch đôi môi đỏ mọng lên, bộ dạng lúc này rất chi là khả ái.

Giống như một đứa bé đáng yêu, khiến cho Nhạc Đồng Đồng không kìm lòng được nghĩ muốn xoa xoa đầu hắn.

Nhạc Đồng Đồng nghĩ là làm.

Dạ Quân Lăng nhìn Nhạc Đồng Đồng xoa xoa đầu hắn, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.

Sau một khắc, gương mặt tuấn tú quýnh lên, lập tức tránh né bàn tay nhỏ bé của Nhạc Đồng Đồng.

“Ai nha, vừa mới chải đầu xong, ngươi đừng làm rối.”

“Ha ha, được rồi! Nhìn ngươi kìa, chau truốt tỉ mỉ ngược lại biến thành ông lão rồi, có cần ta làm cho kiểu tóc mới hay không!”

Thấy Dạ Quân Lăng không ngừng né tránh, làm cho Nhạc Đồng hứng thú trêu chọc.

Kết quả, Nhạc Đồng Đồng không ngừng xoa đầu Dạ Quân Lăng, đổi lấy Dạ Quân Lăng không ngừng càm ràm.

Chẳng qua, Dạ Quân Lăng càm ràm thì vẫn càm ràm, nhưng không hề rời đi.

Mặc dù ngoài miệng vẫn không ngừng la hét, nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Đồng Đồng cười tươi như hoa, trong lòng Dạ Quân Lăng không khỏi ngọt ngào hưng phấn.

Đối với tâm tư của Dạ Quân Lăng, Nhạc Đồng Đồng không hề hay biết.

Sau một hồi chơi đùa cùng Dạ Quân Lăng, lúc này mới thấy Sở Quy Trần cùng Dạ Quân Minh rửa mặt xong chạy ra.

Sở Quy Trần thấy chân của Nhạc Đồng Đồng bị thương liền tránh không được mở miệng quan tâm hỏi.

Nhạc Đồng Đồng không thể làm gì khác hơn là đem chuyện vừa rồi nói với Dạ Quân Lăng lặp lại một lần nữa.

Sở Quy Trần nghe vậy, tuấn mi lập tức nhăn lại, trong mắt đều là vẻ lo lắng.

“Mặc dù vết thương không còn độc tố nữa, nhưng vẫn nên tìm đại phu cho thỏa đáng.”

“Đúng vậy, không bằng hiện tại ta cho ngươi tìm người đại phu đến xem cho ngươi, bằng không, nhỡ như trên người ngươi vẫn còn lưu lại độc thì phải làm thế nào? Chết là cái chắc!”

Sở Quy Trần nói hết lời, một bên Dạ Quân Lăng lập tức mở miệng.

Hơn nữa, Dạ Quân Lăng còn thuộc phái hành động, vừa mới dứt lời liền lập tức chạy ra ngoài kêu người đi.

Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, lập tức lo lắng gọi hắn lại.

“Ôi chao, không cần, ta không sao!”

Nhạc Đồng Đồng lo lắng kêu.

Phải biết rằng, nếu như thật sự tìm đại phu tới đây bắt mạch, chẳng phải thân phận nữ nhi của nàng sẽ bị lộ sao?

Cho nên, nàng tuyệt đối không thể để cho họ mời đại phu tới!

Nhạc Đồng Đồng còn đang lo lắng, thấy Dạ Quân Lăng muốn ra ngoài liền nhanh chóng nắm lấy ống tay áo của Dạ Quân Lăng.

“Tê” một tiếng, cả đại sảnh lập tức lặng yên như tờ.

Có lẽ mới vừa rồi Nhạc Đồng Đồng lo lắng quá mức, nên ra tay hơi nặng.

Hoặc có thể vì Dạ Quân Lăng vội vã đi ra ngoài, nên không mảy may chú ý.

Tóm lại, Nhạc Đồng Đồng lôi kéo, cẩm bào thêu tường vân Dạ Quân Lăng đang mặc lập tức bị hủy trên tay Nhạc Đồng Đồng.

Cả ống tay áo cũng bị Nhạc Đồng Đồng kéo.

Trong lúc kéo ra, một cái áo của Dạ Quân Lăng cũng bị kéo xuống.

Nhất thời, lồng ngực gầy gò của hắn, không chút kiêng kị gì mà bại lộ trước mắt Nhạc Đồng Đồng.

Dạ Quân Lăng tuổi còn nhỏ, năm nay mới mười lăm tuổi.

Nhưng thân cao đã 1m7 rồi, tư thái kia, tuy không kiện mĩ vạm vỡ, nhưng nhìn hắn cũng không đến nỗi gầy gò.

Giờ phút này bộ dạng sững sờ, y phục xốc xếch, đột nhiên, Nhạc Đồng Đồng nghĩ tới tiểu thụ bị công bá đạo giày xéo. (Công – Thụ trong đam mĩ ạ)

Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Bởi vì, từ đầu, nàng hoàn toàn không có nghĩ tới, chình mình nhẹ nhàng lôi kéo lại xé nát y phục của Dạ Quân Lăng.

Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng trong lòng ảo não.

Khuôn mặt Dạ Quân Lăng lại ngu ngơ như trước, môi mọng mở ra, không khỏi lắp bắp nói.

“Ngạch, thật xin lỗi, y phục ta sẽ bồi thường lại cho ngươi…”

Nghe được lời này của Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Lăng vốn còn đang ngu ngơ không khỏi giật mình tỉnh lại.

Nhìn y phục của bản thân bị Nhạc Đồng giật xuống lộ ra cả lồng ngực.

Thấy vậy, gương mặt tuấn tú không khỏi quýnh lên.

Đều là nam tử, rõ ràng tất cả mọi người đều có.

Thế nhưng, không biết như thế nào, để lộ lồng ngực ở trước mắt thiếu niên này khiến cho Dạ Quân Lăng không khỏi nảy sinh cảm giác ngượng ngùng.

Trên mặt quýnh lên, vẻ đỏ ửng nhanh chóng lây sang hai gò má tuyết trắng của Dạ Quân Lăng.

“Ngạch, không, không cần, để ta đi thay quần áo là được!”

Nói xong lời này, Dạ Quân Lăng còn không dám nhìn đôi mắt sững sờ của Nhạc Đồng Đồng, thân thể vừa chuyển, lòng bàn chân liền như sinh gió, hướng gian phòng của mình mà chạy đi…

Đối với vẻ không được tự nhiên của Dạ Quân Lăng, Nhạc Đồng Đồng cũng chưa từng chú ý cái khác.

Thấy Dạ Quân Lăng không có vẻ gì là tức giận, không khỏi thở ra.

Dạ Quân Minh ngồi ở một bên, thấy bộ dáng quẫn bách của đệ đệ mình, phượng mâu không khỏi xẹt qua tia phức tạp.

….

Cự tuyệt Dạ Quân Lăng bọn hắn muốn thỉnh đại phu tới kiểm tra thân thể thật là một chủ ý tốt, sau khi cùng Dạ Quân Lăng rời khỏi biệt viện, Nhạc Đồng Đồng liền nói lời từ biệt với bọn họ.

Một đêm không về, không biết Thúy Nha lo lắng đến cỡ nào!

Thấy Nhạc Đồng Đồng muốn rời đi, Dạ Quân Lăng dường như có chút lưu luyến, lập tức mở miệng nói.

“Chúng ta không biết ngươi ở đâu? Sau này, chúng ta làm sao để tìm được ngươi?!”

Đố với lời này của Dạ Quân Lăng, trên mặt Nhạc Đồng Đồng sửng sốt, trong lúc nhất thời, không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Nếu như tùy tiện trả lời, sau này bọn họ thật sự muốn tìm nàng thì phải làm sao?

Nhưng nàng cũng không thể nói ra chỗ ở thật sự của mình được!

Suy nghĩ một chút, Nhạc Đồng Đồng liền mở miệng nói.

“Như vậy đi, sau này mùng một và mười lăm hàng tháng ta sẽ tới phòng Mộc Lan ở Phượng Lai lâu, nếu các ngươi muốn tìm ta thì hãy chờ ở đó, hoặc có thể bảo tiểu nhị chuyển lời cho ta!”

Nghe được lời này của Nhạc Đồng Đồng, mọi người nghe vậy cũng biết Nhạc Đồng Đồng không muốn tiết lộ chỗ ở của nàng.

Mặc dù trong lòng hiếu kỳ, nhưng lại không hỏi nhiều.

Dù sao tất cả mọi người đều có bí mật.

Giống như bọn hắn!

Mấy người ở chỗ này, thân phận đều hiển hách tôn quý!

Nghĩ tới đây, Dạ Quân Lăng liền gật đầu, mở miệng nói.

“Vậy được, sau này chúng ta có việc sẽ tới Phượng Lai Lâu tìm ngươi.”

Nhạc Đồng Đồng nghe vậy, không khỏi gật đầu, nhưng ngay sau đó liền quay đầu chào bọn người Sở Quy Trần, lúc này mới xoay người rời đi.

Từ đầu tới cuối, Nhạc Đồng Đồng không hề liếc Dạ Quân Minh một cái.

Tuy nói hôm qua hắn cứu nàng hai lần, nhưng cũng trêu chọc nàng.

Mỗi lần nghĩ tới bộ dạng mình làm trò hề kia bị hắn nhìn thấy, Nhạc Đồng Đồng vô cùng tức giận.

Đối với tâm tư của Nhạc Đồng Đồng, Dạ Quân Minh không khó đoán ra.

Vì vậy chỉ cười chào Dạ Quân Lăng cùng Sở Quy Trần, chỉ riêng mình hắn, ngó cũng không thèm ngó một cái.

Dạ Quân Minh là người thông minh bậc nào! Vừa nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra.

Nghĩ tới đây, Dạ Quân Minh chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, đối với hành động hẹp hòi như tiểu hài tử kia của Nhạc Đồng Đồng chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng.

Ngay lúc này, Nhạc Đồng Đồng đang xoay người rời đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn về hướng Dạ Quân Minh.

Vừa hay nhìn thấy Dạ Quân Minh bất đắc dĩ cười yếu ớt.

Ánh mắt kia, thật giống như một đại nhân nhìn tiểu hài tử bướng bỉnh, làm cho Nhạc Đồng Đồng nổi điên.

Cho nên, Nhạc Đồng Đồng phải trả lễ lại, hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Quân Minh một cái rồi mới xoay người sải bước rời đi.

Cái trừng mắt này của Nhạc Đồng Đồng, vừa lúc rơi vào tầm mắt của Sở Quy Trần.

Nhìn Nhạc Đồng Đồng cùng Dạ Quân Minh có gì đó khác thường, Sở Quy Trần không khỏi mở miệng hỏi.

“Hai người sao vậy?”

Nghe Sở Quy Trần nói vậy, Dạ Quân Minh chỉ nhè nhẹ lắc đầu, nhàn nhạt nói.

“Không có gì, đi thôi!”

Nói xong lời này, Dạ Quân Minh liền đi hướng ngược lại với Nhạc Đồng Đồng.

Một ngày một đêm không trở về, khẳng định trong triều có rất nhiều đại sự chờ hắn!

Dạ Quân Minh bước đi như bay, chân mày của Sở Quy Trần không khỏi nhẹ nhàng nhăn lại.

Ánh mắt mang theo nghi hoặc, nhất thời rơi trên người Dạ Quân Minh, nhất thời lại rơi trên người Nhạc Đồng Đồng đã đi xa, ngổn ngang trăm mối ……

Nhạc Đồng Đồng biết Dạ Quân Minh nhất định sẽ trở về hoàng cung, cho nên, nàng mới đi hướng ngược lại bọn họ.

Đi được một vòng, mới trở lại tường thành ngoài cung.

Chỉ cần nhảy lên một cái liền có thể trở về hoàng cung.

Nếu như là trước kia, khẳng định Nhạc Đồng Đồng sẽ dễ dàng vượt qua.

Chẳng qua hiện tại chân nàng đang bị thương, Nhạc Đồng Đồng không dám cam đoan nàng có thể nhảy qua được hay không.

Nhưng bất kể thế nào nàng cũng phải trở về.

Hơn nữa, đường hồi cung chỉ có cách này thôi.

Nghĩ tới đây, Nhạc Đồng Đồng trước tiên lui sau vài bước, điều chỉnh tốt tâm trạng, tung người nhảy lên.

Rốt cuộc, Nhạc Đồng Đồng cũng nhảy lên, thế nhưng, lại vô cùng bất hạnh, đúng lúc nàng đang nhảy đột nhiên lại bị thất thủ, cả người đành phải bám trụ trên tường cao.

“Ngạch…”

Hai tay vịn thật chặt tường, chân treo lơ lửng, cảm giác như thế thật là đau!

Độ cao này trước kia không thể gây khó dễ cho nàng.

Chỉ trách lúc nàng vừa mới nhảy không cẩn thận chạm tới vết thương, chân đau xót, nàng liền thất thủ.

Hiện tại, lên trên cũng không được, xuống dưới cũng không xong.

Cao nhưu vậy mà té xuống hẳn rất đau.

Bây giờ, nàng thật sự không có khí lực leo lên!

Đang lúc Nhạc Đồng Đồng khóc không ra nước mắt, một tiếng kinh hô từ bên trong truyền đến.

“Nha, Thái hậu nương nương, người, người làm sao?”

Nhìn Nhạc Đồng Đồng bị treo trên cao không ngừng nghiến răng nghiến lợi, Thúy Nha bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc, sợ hãi kêu.

Nhạc Đồng Đồng bất thình lình nghe được, suýt chút nữa tuột tay.

Đợi đến lúc thấy rõ ràng người ở phía dưới là Thúy Nha, mới thở phào hướng Thúy Nha tức giận nói.

“Thiếu chút nữa hù chết ta, còn tưởng là ai!”

Nói tới đây, Nhạc Đồng Đồng như nghĩ tới cái gì đó, mở miệng hướng Thúy Nha.

“Thúy Nha, mau! Mau kiếm thứ gì kéo ta, ta không còn sức nữa rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK