Hôm đó sau khi phong tỏa hiện trường, đưa thi thể Thượng Dĩnh Chi trở về Ti giám phủ, Hoàng thượng cũng tận hứng, yến tiệc cứ thế mà kết thúc giữa chừng. Có người chết, chẳng ai còn tâm trạng mà vui vẻ ăn uống được, khách khứa ai về nhà người nấy, Mộ Trường Minh trầm mặc ra lệnh một câu, bắt đầu từ hôm đó Đại vương phủ đóng cổng, nội trong ba ngày không tiếp bất cứ ai.
Thượng ti giám không phải là một chức quan quá cao, gia thế cũng chỉ bình bình bậc trung, trong triều chẳng có mấy tiếng nói, thế nhưng lần này ái nữ nhà ông ta lại cứ phải chọn đúng vào ngày đại yến, lăn ra chết ngay trước mắt Hoàng thượng, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, danh tiếng của Thượng gia đã mọc cánh bay xa ngàn trượng.
Ta chỉ tùy tiện đến Ngưng Bích hồ hóng gió thôi cũng có thể ngẫu hứng nghe được vài thị nữ rỗi việc đứng buôn dưa lê bán dưa chuột, chủ đề chẳng gì khác ngoài cái chết bất ngờ dậy sóng cả kinh thành của ái nữ nhà họ Thượng.
Bất giác nhớ lại vẻ ung dung khe khẽ phe phẩy quạt của Lâm Viên Kiều, ta nghi hoặc nhíu chặt mày, vẫn không thể giải thích được thái độ của hắn lúc ấy. Quá dửng dưng! Hắn đã giết người, tốt xấu gì cũng là một mạng người, hơn nữa còn chọc giận đến Hoàng thất, nếu Trường Nguyên điều tra ra, Lâm Viên Kiều nhất định sẽ chết, thậm chí còn chết thê thảm hơn rất nhiều so với Thượng Dĩnh Chi.
Hắn tự tin như vậy, rốt cục là tại sao, lẽ nào hắn đã an bài được đường thoát thân?
Kiếp trước, sau hai năm ta mới biết bản thân đã gả cho một tên sát nhân, nhưng vụ án cũng đã sớm khép lại, đi vào quên lãng, không còn chứng cứ, cũng sẽ chẳng ai tin lời ta. Vì thế, cuối cùng ta quyết định mang theo bí mật này cho đến lúc chết để tự bảo vệ mình, cũng bảo vệ La Nhi đi cùng ta đêm đó.
Lần này khác với kiếp trước một điểm, đó là việc ta xuất hiện ở hiện trường. Ngày đó ta không tham dự yến tiệc, chỉ sau khi lời đồn đại đến tai mới vô tình biết được tại Vương phủ xảy ra án mạng nghiêm trọng, Đại vương gia rất tức giận, ra lệnh đóng cổng phủ ba ngày. Vụ án đó được giao cho đội trưởng đội cấm vệ Vương phủ cùng Thiên Minh giám phủ phụ trách điều tra và tìm kiếm hung thủ. Cuối cùng sau ba ngày không có bất cứ kết quả nào, đội trưởng đội cấm vệ và hai mươi thuộc hạ dưới trướng bị cách chức, đày đến biên ải tham gia phục vụ quân đội.
Thiên Minh phủ doãn có công nhiều năm nên miễn cưỡng không phải chịu xử phạt, chỉ bị cắt giảm bổng lộc hai năm, cuối cùng kết thúc hai tháng điều tra không có kết quả, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm nghiến răng viết hạ bút kết luận vụ án khép lại, cái chết của Thượng Dĩnh Chi được quy cho một tên thích khách không biết mặt mũi.
Ta cười nhạt, thích khách, Thiên Minh phủ doãn cũng có tính sáng tạo lắm, bản thân vô năng cuối cùng mang tội đổ lên đầu một nhân vật hoàn toàn không tồn tại, rồi cứ thế để Thượng Dĩnh Chi chết đi trong oan ức, còn tên hung thủ Lâm Viên kiều kia thì nhởn nhơ sống cuộc sống xa hoa vương giả trong phủ Lễ bộ thượng thư. Tội ác của hắn mãi mãi bị chôn vùi không vết tích, bản thân hắn lại chẳng có một chút hối cải, khi kể về việc xấu của mình còn có thể dùng giọng điệu kinh thường rẻ rúng Thượng Dĩnh Chi đến vậy.
Ta từ từ hồi tưởng lại, lúc đó sau khi kết thúc màn diễn nghệ, Thượng Dĩnh Chi quay về chỗ ngồi có đi qua chỗ Lâm Viên Kiều, còn có vẻ như trao đổi với nhau điều gì đó. Thượng Dĩnh Chi nghe xong không tiếp tục trở lại vị trí mà nâng váy tiến về phía hoa viên. Chắc chắn lúc đó Lâm Viên Kiều đã hẹn với nàng ta gặp nhau ở dãy phòng khách hướng về phía hoa viên, nàng ta đi trước, sau đó một thời gian hắn mới lấy lý do rời khỏi, như thế sẽ tránh được hiềm nghi.
Ta nhớ, lúc Lâm Viên Kiều đứng lên là thời điểm sau khi Thượng Dĩnh Chi biến mất khoảng hơn hai khắc, hắn không hướng về phía hoa viên mà hướng về phía nhà tiêu, có lẽ muốn qua mắt người xung quanh. Nếu tính toán một chút, từ vị trí nhà tiêu đến phòng cuối cùng dãy phòng khách sát bên hoa viên đi bộ hết khoảng nửa khắc. Vậy Thượng Dĩnh Chi chỉ chết trong khoảng thời gian hơn hai canh giờ từ lúc lâm Viên Kiều đến nơi đến lúc ta phát hiện ra thi thể nàng ta.
Trong khoảng thời gian đó ta không có ấn tượng về Lâm Viên Kiều, có thể khẳng định sau khi hắn rời đi đến lúc ta cùng Trường Nguyên ra hoa viên hắn không hề quay trở lại sân khách. Yếu tố thời gian trung khớp, từ điểm này có thể suy ra Lâm Viên Kiều đứng trong khoảng bị tình nghi có khả năng gây án. Thế nhưng trong sân khách đông người như vậy, hắn chắc chắn không phải kẻ duy nhất không có mặt trong phạm vi thời gian Thượng Dĩnh Chi bị sát hại, ngoài điểm này ta cần phải tìm được chứng cứ có tính quyết định hơn.
Mà lần này, việc khiến ta rất ngạc nhiên chính là Trường Nguyên biết được hung thủ chính là Lâm Viên Kiều. Ta rất thắc mắc, từ lúc chứng kiến hiện trường đến lúc khẳng định chỉ tốn của chàng đúng một nén hương, chàng rốt cuộc đã làm thế nào?
Chàng chỉ nói kết luận với ta, nhận trách nhiệm tra án, việc chàng không ngay lập tức vạch trần Lâm Viên Kiều ở đó có thể chứng minh chàng không có trong tay chứng cứ quyết định, tất cả chỉ là phỏng đoán, nhưng chàng lại có vẻ vô cùng tin tưởng vào phỏng đoán của mình.
Khi đó hiện trường lộn xộn, Thượng Dĩnh Chi nằm nghiêng trên đất, nửa khuôn mặt bị mái tóc xõa tung che khuất, y phục rách tả tơi, mảnh vải bị xé nằm la liệt khắp nơi. Ta bị Trường Nguyên giữ lại ngoài cửa không cho vào bên trong, ấn tượng với hiện trường chỉ dừng lại ở nửa căn phòng ngoài, còn gian phòng ngủ cùng giường ở bên trong hoàn toàn không nhìn thấy gì. Nhưng Trường Nguyên thì khác, chàng đã đi vào, khi đỡ Thượng Dĩnh Chi, kiểm tra mạch thở của nàng ta còn dời mắt nhìn vào buồn ngủ trong khoảnh khắc, rất nhanh nhưng đủ để ta nắm bắt được, nhất định Trường Nguyên đã nhìn ra điểm gì đó bất thường, một điểm đủ để xác định Lâm Viên Kiều chính là hung thủ.
Hôm đó sau khi nói với ta danh tính của hung thủ, Trường Nguyên liền tìm cấm vệ trưởng hỏi thêm thông tin, đến lúc quan khách lục đục ra về chúng ta cũng không có cơ hội nói chuyện, ta chưa hỏi được chàng về lý do chàng đưa ra lời kết luận đó. Đến hôm nay thời hạn tra án cũng chỉ còn một ngày, nếu ngày mai Trường Nguyên vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực không biết có bị Hoàng thượng trách phạt hay không. Có điều về điểm này ta lại không lo lắng lắm, bởi vì Hoàng thượng rất yêu quý vị hoàng tử này, thậm chí còn có phần hơi thiên vị, cho dù có phạt cũng sẽ không quá nặng tay, Trường Nguyên sẽ không sao.
Bởi vì trong yến tiệc ta bất ngờ được tứ hôn với Nhị vương gia nên hôn ước của Tướng gia cùng Thượng thư phủ cũng nghiễm nhiên bị hủy bỏ, đối với vấn đề này phụ thân không tỏ ra thái độ gì đặc biệt, đại phu nhân lại có vẻ không vui, suốt hai ngày nay nhốt mình trong Kính Vân Viện không ra ngoài, Bạch Lưu Thanh Uyển cũng chỉ đến tìm ta có một lần, nói vài câu rồi bỏ đi.
Nàng ta đến chúc mừng cho ta, sau đó lại tỏ vẻ tiếc nuối đối với hôn ước trước đó cùng Lâm gia, chỉ là thái độ chán ghét khó chịu không thể che dấu được trong ánh mắt nàng ta đã chứng minh, đối với việc ta được tứ hôn với Trường Nguyên, nàng ta không hề chúc phúc thật lòng, nửa câu cũng không.
Hôn ước của Lâm gia với Bạch Lưu gia chỉ mới trong giai đoạn trưởng bối hai bên nói chuyện, vẫn chưa hề có cái gì để đảm bảo, lời nói gió bay, vì thế, lần này hủy bỏ cũng không tính là quá tổn hại đến mặt mũi của phủ Thượng thư. Đại phu nhân chỉ có thể nghiến răng nhìn kế hoạch dày công sắp xếp của mình tan thành mây khói, lại không thể làm gì để cứu vãn, cuối cùng đóng cửa Kính Vân Viện để "dưỡng bệnh". Ngoài sự đoán của ta, phụ thân có vẻ chẳng quan tâm đến Kính Vân viện lắm, hai ngày này vẫn chưa đến thăm nom lấy một lần.
Đúng như Hoàng thượng đã hứa, ngay sáng ngày hôm sau yến tiệc, thánh chỉ ban hôn được mang đến phủ, bây giờ cả kinh thành đều biết ta sắp trở thành Nhị vương phi, đối với đạo thánh chỉ từ trên trời rơi xuống này, ta đúng là không biết nên khóc hay nên cười.
Cũng may tin tức về án mạng kia so với bản thánh chỉ tứ hôn này vẫn kinh động lòng người hơn một chút, ta cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý, cuộc sống miễn cưỡng bình lặng trôi qua hai ngày.
Ngồi trước hiên, ta dựa cột nhìn mặt trời hơi ngả về tây, ráng chiều nhuộm bầu trời thành một màu đỏ cam tựa như lòng đỏ trứng gà bị rán trong chảo dầu. Mây lững lờ trôi, mọi thứ trong khoảnh khắc này chậm chạp một cách kì lạ.
"Tiểu Vũ."
Nghe tiếng gọi, ta đang ngơ ngẩn hơi giật mình, nhận ra bóng dáng quen thuộc trước mặt mới cứng ngắc gật đầu một cái: "Huynh đến rồi, điều tra án thế nào?"
Trường Nguyên mặc trường bào màu màu tím nhạt, đứng trong ánh sáng đỏ thẫm của hoàng hôn càng thêm cao lớn, bóng người thẳng tắp như cây tùng dương vững trãi im lìm chìm vào với cảnh vật xung quanh, tách biệt và nổi bật nhưng chẳng hề có dáng vẻ cô độc.
Đáy mắt sâu thẳm hắt lên một tia sáng như sao băng vụt qua, sắc mặt nghiêm cẩn mà không xa cách, chàng đi đến ngồi bên ta, thở nhẹ: "Sáng mai có thể bắt người."
Ta ngạc nhiên giương mắt nhìn chàng, góc mặt nghiêng nghiêng với những đường viền hoàn mỹ như đồ thủ công tinh xảo tỏa ra thứ khí chất vững vàng có thể thuyết phục bất cứ ai, vô cùng nghiêm túc không một chút bông đùa. Ta thoáng sững sờ, nam nhân này luôn ưu tú như thế, trí tuệ lúc nào cũng khiến cho người ta kinh ngạc, năng lực lại khiến cho người ta hoàn toàn không thể tưởng tượng.
Chàng hơi nghiêng đầu nhìn ta, hàng mi cong rủ xuống như liễu, sóng mắt khẽ dao động tựa mặt nước bị gió thổi qua gợn sóng lăn tăn, khóe miệng giương lên. Nụ cười của chàng cao ngạo như đóa bạch liên nở rộ trong đầm lầy, vươn mình không dính chút bụi trần, điềm tĩnh mà tự tin khiến kẻ khác phải nể phục.
"Tìm được chứng cứ rồi, lần này hắn sẽ không thoát được. Ta cũng không ngờ Lâm Viên Kiều và đội trưởng cấm vệ lại có giao tình với nhau, nếu không phải ta cố ý gây áp lực, chỉ sợ đội trưởng cấm vệ cho dù có điều tra được vẫn sẽ bao che giúp hắn, khiến án này trở thành vụ án không có hung thủ, hoặc hung thủ trong trường hợp giả định, giống như thích khách vậy."
Ta nhướn mày, thì ra Lâm Viên Kiều lại có chỗ dựa như vậy, thể nào hắn ta có thái độ ung dung không sợ tội kiểu đấy.
"Huynh điều tra được bằng chứng rồi sao?"
Trường Nguyên gật đầu, ý cười lan đến tận khóe mắt: "Rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa còn có trưởng cấm vệ quân đứng ra làm chứng, Lâm Viên Kiều nhất định không thể thoát được."
Ta tâm phục khẩu phục, nhìn chàng đầy sùng bái: "Quá tuyệt vời, huynh nói xem, làm sao huynh nhìn ra hắn là hung thủ? Còn nữa, bằng chứng là gì?"
Trường Nguyên nhướn đôi mày kiếm, đôi mắt đen láy sáng ngời: "Muốn biết sao? Được, nếu muội gọi ta một tiếng phu quân, ta lập tức nói cho muội không thiếu một chữ."
Ta nghiêng nghiêng đầu tỉnh bơ gọi: "Phu quân, nói đi."
Trường Nguyên nheo mắt hoài nghi: "..."
Ta lại cười hì hì: "Phu quân, chàng nhìn gì thế, nói đi chứ."
Trường Nguyên không cam tâm bĩu môi: "Bình thường nàng đâu có dễ bảo như thế này, ta có cảm giác sai sai, không được, đổi cái khác, nàng tới đây hôn một cái, ta nói."
Ta híp mắt nhìn vẻ vô cùng nghiêm túc của Trường Nguyên: "..."
Chàng dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ vào môi, nhíu mày không hài lòng lắm về thái độ ngây ra như phỗng của ta, nói: "Lại đây, nàng muốn nghe mà."
Ta nghiến răng, quay đầu ra chỗ khác: "Không muốn nữa."
Trường Nguyên: "Ơ..."
Cái tên vô liêm sỉ này, rốt cuộc bộ mặt chính nhân quân tử lạnh nhạt khó gần ở bên ngoài đâu rồi? Tại sao chàng bên ta lại biến thành cái bộ dạng không nói lý lẽ thế này? Ta quả thực phiền não, cảm thấy bản thân thực sự đã làm hư chàng.
Trường Nguyên lại ngồi xích vào gần hơn một chút, nghiêng đầu nhìn ta, thấy ta không để ý càng sán tới, chớp chớp mắt: "Nàng không muốn nghe nữa thật à?"
"Không" Ta dứt khoát đáp.
Không ngờ chàng không hề nản lòng, cười tươi như hoa đáp: "Nhưng mà ta muốn kể, để ta hôn nàng một cái, sau đó nàng ngồi ngoan nghe ta kể chuyện được không?"
"..."
Ta mím môi, lý lẽ chết tiệt gì thế.
Chàng nhìn ta im lặng không đáp, ánh mắt lại lấp lánh xuân tình miên man, mở miệng nói: "Sao, không chịu à? Vậy hai cái nhé?"
"..."
"Thôi được, ta chấp nhận hy sinh tấm thân này, chúng ta vào phòng đắp chăn kể chuyện cũng không tồi."
"..."