Ly Tâm vừa đi hạ đèn trở về, nhìn thấy ta muộn rồi mà vẫn chưa đi nghỉ, vội vàng chạy đến đỡ lấy cánh tay của ta: "Tiểu thư, đêm nhiều sương, tiểu thư vừa mới khỏe lại, nên vào trong thì hơn."
Ta dùng bàn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ly Tâm, tầm mắt không dời khỏi khoảng trời đêm mênh mông vô tận, nhẹ giọng đáp lại: "Không sao, ta còn đợi người, em nghỉ trước đi."
Ly Tâm nhíu mày, vẫn muốn khuyên ta thêm vài câu: "Tiểu thư, vào trong rồi đợi cũng được."
Chợt trong bóng đêm không có điểm tận cùng, một điểm sáng bạc tóe lên như vật nhọn đâm vào đáy mắt khiến ta bất giác nheo lại. Ta nhìn kĩ hơn, khóe môi cong cong: "Không cần nữa, về đến rồi."
Ly Tâm nghiêng đầu vẻ không không hiểu: "Tiểu thư, ai về đến rồi?"
Ly Tâm vừa dứt câu, một thân ảnh trắng xóa như tuyết nổi bật giữa màn đêm đạp gió đáp xuống phủ phục trước mặt ta, mái tóc đen dài của nàng thư thác đổ buông trên đôi vai gầy, trong gió đêm khe khẽ cùng tấm mạng mỏng che mặt phất phơ hư ảo, Sát Long ôm quyền hướng ta kính lễ, giọng nói vẫn nghiêm cẩn có chừng mực: "Vương phi, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ."
Ly Tâm nhìn Sát Long, gật gù có vẻ hiểu ra, cúi đầu xin phép cáo lui.
Ta hạ tầm mắt, buông mi, nhẹ khoát ống tay áo rộng cho nàng đứng lên: "Được rồi, Hách Liên tiên sinh nói sao?"
Sát Long cung tay tạ ơn xong, từ tốn đứng dậy, khom người đáp: "Hách Liên tiên sinh sau khi đọc được thư từ vương phi lập tức thu xếp hành trang lên đường, để thuộc hạ về trước báo tin, tiên sinh đi xe ngựa, có lẽ ngày mai mới đến nơi."
Ta hài lòng gật đầu: "Tốt lắm, đi đường cũng mệt rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi."
"Tạ Vương phi." Sát Long hành lễ cáo lui, xoay người nhấc chân thi triển khinh công trở về, rất nhanh đã khuất bóng phía sau màn đêm trùng điệp.
Ta nhìn theo nàng, đến khi không còn thấy được nữa thì lại dời mắt đến ánh trăng sáng vặng vặc treo trên đỉnh đầu, thầm nghĩ cũng đã sắp đến rằm rồi. Nhẹ thở ra một hơi, ta quay người trở vào trong phòng.
---
Thanh Vũ thân mặc một bộ cung trang gấm vàng thêu liên hoa ngồi bên giường, sắc mặt nhợt nhạt xanh xao, nàng đưa đôi mắt đen láy trong suốt dõi theo từng nhịp thở rất khẽ tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gãy của nam nhân nằm trên giường, trong ngực không ngừng dâng lên cảm giác lo lắng rối loạn, xót xa khôn tả.
Sau khi trúng độc, Trường Nguyên đã hôn mê năm ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại, Thanh Vũ vô cùng bất an, hằng ngày nàng chứng kiến sinh mạng của chàng cạn dần, dường như đã ngồi bên giường chờ đợi đến mức tuyệt vọng, nàng chỉ sợ dời đi một bước thôi là sẽ bỏ lỡ điều gì. Lỡ như Trường Nguyên tỉnh lại... lỡ như chàng tỉnh lại... mà không nhìn thấy nàng thì sẽ buồn lắm.
Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân rất khẽ, cẩn trọng như thể sợ sẽ làm kinh động đến người trong phòng. Thanh Vũ cứng ngắc như một khúc gỗ từ từ quay đầu lại, gương mặt không đọng chút biểu cảm, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn Khâu công công đang cúi đầu từ ngoài tiến vào.
"Sao rồi? Đã tìm được Hách Liên Gia chưa?" Giọng nói nàng mang theo cái khàn khàn đong đầy mệt mỏi.
Độc Mộ Trường Nguyên trúng phải không có thuốc giải, bao nhiêu thái y trong cung dù có cố gắng thế nào cũng đành bất lực. Thánh chỉ phế Thái tử còn nằm trên thư án kia, mà chàng thì vẫn hôn mê chưa tỉnh. Hoàng thượng nói cho cùng cũng là yêu thương người con này nhất, hiện giờ Trường Nguyên đã chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, ông cũng không nỡ đuổi chàng và Thái tử phi ra khỏi Đông cung.
Những ngày gần đây tòa Đông cung đã từng tráng lệ nguy nga giờ biến thành một biệt cung lạnh lẽo, người ra vào chẳng có mấy ai, không khí tĩnh lặng cô tịch như chẳng còn người sống, bước vào hậu viện chỉ ngửi thấy mùi thuốc bắc đắng ngắt, Thái tử phi cởi bỏ trường bào lộng lẫy, khoác lên người một bộ cung trang đơn giản ngồi bên giường chăm nom Thái tử chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, chẳng biết tới lúc nào thì bất chợt ra đi.
Thanh Vũ dùng tất cả những mối quan hệ của nàng để tìm kiếm vị tiên sinh họ Hách Liên được người người đồn thổi là tiên nhân trị được bách bệnh, thế nhưng tìm kiếm một kẻ mà ngoài cái tên ra một chút manh mối cũng không có chẳng khác nào mò kim đáy bể, bao lần như một, trả lời câu hỏi của Thanh Vũ, Khâu Công công đều buồn bã lắc đầu nói "Chưa tìm được."
Lần này cũng thế, lại là một câu "Chưa tìm được."
Thanh Vũ sớm đã không còn hy vọng gì nữa.
Không biết nàng đã thiếp đi từ lúc nào, đêm xuống, gian phòng rộng chỉ leo lắt một ngọn đèn không đủ chiếu sáng, Thanh Vũ hơi mơ màng mở mắt, chợt, một thứ ánh sáng màu trắng chói mắt rọi vào khiến đồng tử của nàng không kịp thích ứng, co lại, đau rát.
Nàng còn chưa kịp nhìn kĩ, một giọng nói mơ ảo như làn gió đã vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng: "Nghe nói Thái tử phi đang cho người đi khắp chân trời góc bể tìm ta?"
Thanh Vũ nghe đến đây, thân thể cơ hồ sững lại, nàng đã nhìn rõ được thân ảnh trước mắt, là một nam nhân mặc trường bào xanh nhạt, mái tóc trắng muốt mền mại rủ xuống trên đôi vai mảnh, gương mặt hắn rất đẹp, tinh tế đến từng chi tiết, thế nhưng dường như lại thiếu đi chút gì đó khiến cho hắn trở nên thật mơ hồ trong mắt nàng. Ánh sáng xung quanh cơ thể hắn nhạt dần, trả lại cho căn nội điện một không gian u tối tĩnh mịch.
"Ngươi... là ai?" Giọng nói nàng mang theo tia hoang mang ẩn hiện.
Hắn khẽ mỉm cười, nghiêng đầu, những sợi tóc trắng xóa như màn tuyết đêm đông theo cử động trượt xuống bên ngực.
"Vạn Kim Sơn, Tu Nhân Trang, Hách Liên Diệp."
Thanh Vũ nghe xong, sững sờ, con ngươi đen láy co lại không dám tin, sắc mặt vốn đã tiều tụy càng thêm nhợt nhạt, bờ môi nứt nẻ mím chặt thoáng run rẩy.
Hách Liên Diệp, kẻ mà nàng tìm kiếm bấy lâu vẫn không thấy tung tích, giờ phút này lại tự đến đây gặp nàng.
Cánh tay run rẩy của Thanh Vũ giơ lên, ánh mắt nàng nặng trĩu những vằn vện tơ máu đỏ rực, nàng như con rối cũ đứt dây, dùng chút sức lực cuối cùng cầu xin một tia hy vọng.
Những ngón tay mảnh khảnh trắng xanh của nàng chạm vào thớ vải trên y phục Hách Liên Diệp, ánh nhìn kiên định bất chấp tất cả kia chiếu thẳng vào mắt hắn khiến hắn cơ hồ cảm thấy chột dạ.
"Hách Liên... tiên sinh... hãy cứu Thái tử... cứu Trường Nguyên... ta xin tiên sinh... hãy cứu chàng..." Giọng nàng run rẩy rời rạc, mang theo niềm hy vọng le lói dường như sắp bật khóc.
Hách Liên Diệp thoáng cau mày rất khẽ, hắn như có như không buông một hơi thở dài, trên mặt không dấu được vẻ bất đắc dĩ. Hắn khom người, đỡ lấy cánh tay đang bám chặt vào y phục của mình, dìu Thanh Vũ dựa vào cạnh giường, hàng mi dài rủ xuống, ánh nhìn hướng đến nam nhân chỉ còn chút ít hơn tàn đang nằm tĩnh lặng trên giường.
"Thái tử phi, ta không thể cứu được Thái tử, thiên mệnh đã định sẵn sinh tử của đời người, Hách Liên không thể can thiệp."
Trong thoáng chốc, đôi mắt Thanh Vũ dại đi. Tai nàng ù ù nghe không rõ.
"Thiên mệnh...?"
Bàn tay nàng vô lực trượt xuống, va phải nền đất lạnh, lực đạo rất mạnh vang lên một âm thanh nặng nề, nhưng nàng dường như chẳng hề thấy đau, khuôn mặt cứ ngây ra như một bức tượng, không có cảm xúc, không biết vui buồn.
"Thái tử phi, ta nhận được lời ủy thác từ một người, đến giúp Thái tử phi. Thế nhưng lần này xem ra ta chỉ có thể đứng nhìn, Thái tử phi, sau này nếu còn có chuyện cần đến, chỉ cần viết một bức thư gửi đến Tu Nhân Trang trên núi Vạn Kim, ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp Thái tử phi."
Hách Liên Diệp nói hết câu, Thanh Vũ vẫn lặng thinh như thể chẳng nghe thấy gì, nàng chỉ cứng ngắc quay đầu, bàn tay chậm chạp tìm kiếm hơi ấm từ người nàng yêu. Những ngón tay đan vào nhau thật chặt, nhưng bàn tay Trường Nguyên lúc này lại chẳng hề ấm, nó lạnh, lạnh đến buốt giá tâm can.
Mi dài khẽ động, khuôn mặt tiều tụy của Trường Nguyên thoáng cau lại, Thanh Vũ như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vã nhào lên, giọng nói nghèn nhẹn khản đặc nghe không rõ: "Trường Nguyên... Trường Nguyên... chàng tỉnh lại đi..."
Hách Liên Diệp đứng bên cạnh, buông mắt không nỡ nhìn.
Hắn đưa tay khẽ niệm quyết, một luồn sáng nhàn nhạt xuất hiện giữa những đầu ngón tay thon dài, luồng sáng chuyển động một hồi trong không trung, bay đến trước trán Trường Nguyên rồi tan biến.
Thanh Vũ ngạc nhiên giương mắt nhìn Hách Liên Diệp không hiểu. Hắn chỉ nhắm mắt, chắp tay sau lưng, môi mỏng mấp máy: "Ta chỉ có thể giúp Thái tử phi đến đây thôi."
Nói rồi, cũng không chờ thêm gì, Hách Liên diệp lùi lại một bước, chỉ trong chớp mắt đã tan biến trong không gian. Mọi thứ xảy ra quá mơ hồ, quá lạ lùng, quá nhanh khiến Thanh Vũ nghĩ rằng bản thân chỉ vừa mơ một giấc mơ ngắn ngủi. Nàng cũng chẳng còn sức lực để ý, quay đầu lại quan sát Trường Nguyên.
Lúc này, mi mắt của chàng đã mở ra, ánh mắt dịu dàng nhu tình, môi mỏng khẽ vẽ thành hình cong cong: "Tiểu Vũ..."
Nàng nhất thời ngây ngốc, run rẩy đưa bàn tay mảnh khảnh đến bên mặt chàng: "Trường... Nguyên...?"
Chàng tỉnh lại rồi?
Đầu ngón tay chạm đến làn da lạnh ngắt liền hơi co lại, tim nàng đau đớn như muốn vỡ ra thành trăm mảnh.
Trường Nguyên khó nhọc cử động, từng hơi thở nặng nề rơi xuống như muốn lấy đi chút sức lực cuối cùng của chàng, bàn tay chàng đưa đến bên khóe mắt Thanh Vũ, dịu dàng vuốt ve.
"Thanh Vũ... nàng đừng khóc... Khóc sẽ không đẹp nữa..."
Nhưng những giọt nước mắt không nghe lời chàng, từ từ rớt xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Vũ.
Chàng khẽ nheo mắt, không biết bản thân có nhìn nhầm hay không mà chàng lại như thấy được gương mặt của Thanh Vũ bảy năm trước, lúc nàng còn là một tiểu cô nương sống trong tòa viện tây hẻo lánh của Tướng phủ, vui tươi hồn nhiên, khoáng đạt dễ chịu như bầu trời thu xanh ngắt không một gợn mây.
"Trường Nguyên..." Giọng Thanh Vũ nhòe đi trong tiếng nấc nghẹn.
Trường Nguyên dùng từng ngón tay gầy guộc mà lạnh lẽo giúp nàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài, nỗi bất lực cùng xót xa đong đầy trong đáy mắt đen láy.
"Trường Nguyên... Hoa tàn rồi, có nở lại được không?"
Thanh Vũ, kiếp này nàng đã là đóa hoa nở đẹp nhất thiên hạ rồi, chỉ là đến cuối cùng, ta vẫn không thể ở bên nàng mãi mãi...
Thanh Vũ, ta phải đi rồi, xin lỗi nàng...
Nếu có kiếp sau... nếu có kiếp sau... Thanh Vũ, ta vẫn muốn đi tìm nàng, gặp nàng, yêu nàng...
Thanh Vũ, chỉ cần nàng đồng ý, kiếp sau chúng ta sẽ lại cùng ngắm hoa đào nở rộ, cùng đứng dưới tán trúc thưởng trăng, cùng ở bên nhau, an bình đến già...