• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Triệu Nguyên lại nở một nụ cười man trá, đưa mắt nhìn xuống chân núi hạ thấp giọng hỏi rằng :

- Giang huynh, chắc Giang huynh thích nghe câu chuyện tại sao Lý lão tiền bối còn sống đến ngày nay.

Bất thình lình Giang Thanh chấp hai tay lại trước mặt, đoạn dang thẳng ra, chiếc áo xanh mặc bên ngoài của chàng rách nát, bay lả tả, để lộ chiếc áo Hỏa Vân Y bên trong ra, đồng thời một luồng kình phong tỏa ra ào ào, ập về phía Vạn Triệu Nguyên.

Lão nạt lên một tiếng, xoay mình trở bộ để tránh ngọn đòn cang liệt của Giang Thanh.

Cùng trong một lúc, thân hình mảnh khảnh của Giang Thanh bay vù trở về phía sau tấn công Phùng Hùng, Phó Tuyền và Thiên Mục song đồ bằng mười hai chưởng liên hoàn.

Mọi người đều không ngờ Giang Thanh bất thần ra tay trong giờ phút này, thảy đều rần rần thay đổi vị trí để trốn đòn, tình thế hết sức khẩn trương.

Chiếc bóng đỏ chói của Giang Thanh bay vù lên cao, rồi lại thình lình sà xuống như chớp giăng, có hai tên công lực yếu nhất bị đòn bất chợt này đánh bay xuống triền núi.

Giang Thanh toát hết công lực ra toàn thân, làm cho thân hình chàng rắn chắc như một pho tượng thép, mỗi một đòn tuôn ra, khí thế có thể làm nát bia gãy đá.

Vạn Triệu Nguyên nạt lên một tiếng nhảy xổ tới chắn đâu Giang Thanh tuôn ra ba chưởng, cùng một lúc đá ba cước vào yếu huyệt của Giang Thanh.

Phùng Hùng và Phó Tuyền cũng thừa thế lướt tới, mong dùng thế nhiều người áp đảo Giang Thanh cho kỳ được.

Thân hình của Giang Thanh tráo qua trở lại trong những bóng cước đường quyền chằng chịt của đối phương, làm cho những đường đó thảy đều vô công hiệu.

Thây vậy, Vạn Triệu Nguyên vội vàng rút binh khí ra và Giang Thanh bắt đầu sử dụng Như Ý Tam Ảo.

Thiên Mục song đồ cười đanh ác, bất thần tung ra một quái chiêu, và lão ta hô to mấy tiếng lóng, tức khắc ba bên bốn bề có mấy mươi người vạm vỡ áp tới tiếp chiến.

Hướng Như ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, đoạn cùng người em là Hướng Tông cất mình bay bổng lên, vừa mãn trớn liền sà người xuống gần mình Giang Thanh để tấn công. Giang Thanh buông một tiếng cười nhạt, thân hình quay cuồng hỗn loạn làm cho tuyết bay gió cuốn, chàng sử dụng Thất Hoàn Trảm một cách hào hùng.

Thế là bốn năm món binh khí bay vù ra khỏi trận, sáu bảy bóng người ngã ngửa trên mặt tuyết. Giang Thanh cười rũ rượi, liên tiếp tung ra Phật Quan Sơ Hiện, và bảy tám người nữa như bảy tám con diều đứt dây, bay bổng xuống triền núi.

Những tiếng rú thê thảm, hòa lẫn với những tiếng hò hét vang trời. Phùng Hùng thấy bên mình kém sút, vội vàng sử dụng tuyệt kỹ Lưỡng Nghi thủ hòa lẫn với Đoạn Bia chưởng. Còn Thiên Mục song đồ thì thân hình bay nhảy nhanh như điện, mỗi một thế của hai lão tuôn ra thảy đều thần kỳ huyền diệu.

Trong cảnh mưa gió quyền cước, mấy mươi tên vạm vỡ thỉnh thoảng thừa thế chêm vào một hai thế độc, trong đó có năm gã thanh niên mặc áo vàng, mặt mày đẹp đẽ sử dụng toàn là những chiêu thế cao siêu tuyệt diệu, chiến trận diễn ra trong cảnh tuyết bay gió cuốn, trông thật hào hùng khôn tả.

Giang Thanh lúc bấy giờ tập trung hết tinh thần, mỗi một thế võ của chàng tung ra thảy đều công thủ liên hoàn chặt chẽ, thân hình của chàng quay cuồng hỗn loạn, làm cho người ta khó có thể biết rằng chiến cuộc đã diễn ra bao nhiêu hiệp.

Tiết trời càng ngày càng lạnh lẽo nhưng mà sắc mặt của mỗi người thảy đều hồng hào, mồ hôi vã ra như tắm.

Toàn Linh Linh đứng một mình nhìn trong ngôi nhà nát, nàng đưa cặp mắt dàn dụa nhìn chiến cuộc trong lòng rối tựa tơ vò.

Những vết chân người dẫm nát trên mặt tuyết trắng loáng thoáng máu hồng, đem lại cho người ta một cảm tưởng thật là kinh rợn. Binh khí xé gió nghe rào rào, làm cho bầu không khí đầy rẫy chết chóc.

Tiếng sát phạt ngày càng vang dậy, mỗi một người của mình thảy đều dốc hết toàn lực của mình ra chiến đấu.

Thanh đao của Phó Tuyền phát huy đến tột độ, chỉ thấy toàn thân ông ta nổi lên một vầng hào quang bàng bạc, trông thật ngoạn mục.

Lúc bấy giờ, Giang Thanh chỉ dùng Thất Hoàn Trảm hỗn hợp Như Ý Tam Ảo để đối địch, chàng thầm nghĩ :

- “Xem tình thế này, ta phải dùng cách tốc chiến tốc thắng mới có thể giải vây”.

Trong lúc đó, binh khí của Phó Tuyền bất chợt tấn công Giang Thanh suýt nữa trúng vào vai trái của chàng.

Giang Thanh dùng mũi giày chấm đất, đảo mình nửa bộ, bất chợt tấn công Phó Tuyền bằng hai chưởng liên hoàn kèm trong ba đá. Ba ngọn cước cực mạnh đó làm cho Phó Tuyền phải thối lui.

Giang Thanh bất thần vung hai bàn tay ra theo hai chiều hướng không nhứt định, xử một thế Âm Mạc Dương Quang làm cho Phó Tuyền, Vạn Triệu Nguyên và Thiên Mục song đồ bất đắc dĩ phải nới lỏng vòng vây.

Trong cơn hỗn loạn, hai trong năm gã thanh niên mặc áo vàng trúng đòn ngã ngửa.

Năm người này thảy đều là anh em ruột, là một nhóm dũng sĩ dưới tay của Phó Tuyền, tên gọi là Hoàng Sơn ngũ tứ. Phen này, Phó Tuyền muốn tận lực giúp đỡ Toàn Lập chấn chỉnh uy danh nên cho người ra tận miền quan ải kêu về giúp sức, nào ngờ bây giờ phải trúng đòn Âm Mạc Dương Quan, gãy mất hết hai người.

Phó Tuyền đau lòng lắm, ông ta nhảy xổ tới đánh phủ đầu Giang Thanh một cách điên tiết, Giang Thanh cả cười, lại tung ra một đòn Thất Hoàn Trảm, dưới thế võ cực kỳ hung bạo, Phó Tuyền bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đoạn rút lui.

Trong rừng dao búa, Giang Thanh lại trổ một Chưởng Bất Nhẫn Huyết, tiếp theo đó một chiếc đầu lâu lìa khỏi cổ rơi lông lốc giữa chiến trường.

Giang Thanh vẫn giữ yên thân hình như cũ, lại tung ra một đòn Chưởng Bất Nhẫn Huyết, lại một người trong Hoàng Sơn ngũ tứ đầu rơi khỏi cổ.

Một nguồn căm phẫn đến cực điểm dâng lên tự đáy lòng của mọi người.

Vạn Triệu Nguyên vô cùng kinh dị nghĩ thầm :

- “Tiểu tử Hỏa Vân Tà Giả thật là lợi hại”.

Nghĩ đến đây thì Vạn Triệu Nguyên vùng cất mình bay tới khí thế như đê vỡ, nước tràn.

Chiếc vòng sắt trên tay của Vạn Triệu Nguyên vừa tiếp xúc với Giang Thanh thì một luồng xức mạnh truyền sang dữ dội, công lực của Vạn Triệu Nguyên mà cũng không chịu nổi, thân hình của ông ta phải bắn ra ngoài hai trượng.

Đó là kết quả của thế Khổ Hải Vô Biên.

Chiếc áo đỏ chói của Giang Thanh lúc bấy giờ bay lượn giữa chiến trường, chàng đi tới đâu thì đối thủ dãn ra tới đó, dưới một loạt tấn công dữ dội, thế trận của Yên Hà sơn trang hoàn toàn tan rã.

Vạn Triệu Nguyên thình lình dừng tay lại, nạt :

- Khoan!

Giang Thanh tức tốc dừng bộ, hỏi :

- Vạn đại hiệp có điều chi dạy bảo?

Chính vào lúc Vạn Triệu Nguyên vừa mấp máy định trả lời, thì một vàng hào quang rực rỡ bay vèo vèo vào giữa ngực Giang Thanh một cách thần tốc, một giọng nói gay gắt vang lên :

- Ta xem mi ngông cuồng đến bực nào cho biết?

Giang Thanh thất sắc, vung hai bàn tay ra nhanh như gió ngăn chận lại luồng hào quang kia. Tiếp theo đó, một bóng người gầy gò bị hai bàn tay của Giang Thanh ngăn lại, những tiếng kêu răng rắc liên hồi vang lên, không ai kịp tiếp cứu, thân hình gầy gò đó chính là Phùng Hùng bị đánh ngã ngửa nằm quay cuồng, lăn lộn trên mặt tuyết.

Thì ra ban nãy, ông ta đã dùng tuyệt kỹ bí truyền của mình là Cửu Thoa Tuyệt Mệnh, ném vù ra một mũi kim thoa, tập kích Giang Thanh.

Liền theo đó, ông ta tung mình nhảy theo, mong thừa cơ sử dụng sát thủ.

Nhưng Giang Thanh đã kịp thời dùng một thế Lưỡng Toàn Kỳ Mỹ, một tay bắt gắn kim thoa, một tay trả đòn vào giữa ngực Phùng Hùng và kết quả Phùng Hùng phải thất bại.

Giang Thanh mỉm cười, liếc nhìn Linh Linh, đoạn gằn giọng hỏi đối phương rằng :

- Bọn ngươi muốn tiếp tục đấu chiến hay chăng?

Vạn Triệu Nguyên lỡ khóc lỡ cười.

Đột nhiên.

Một luồng hào quang xanh rờn loé lên trên mặt tuyết bất thần tập kích vào đầu Giang Thanh. Trong lúc bất cập, nhưng Giang Thanh cũng kịp thời lánh sang ba bước, dùng một tốc độ phi thường nhanh nhẹn, xuống một cái “Toạ tấn” ngồi yên trên mặt tuyết.

Chàng dựng bàn tay hữu ra trước ngực, bàn tay tả đánh khống vào phía trên một chưởng, cùng trong một lúc, bàn tay hữu của chàng nối liền theo đuôi bằng một chiều hướng quái dị. Thế rồi cuồng phong nổi dậy rào rào không còn một kẽ hở, ập vào đối phương...

Một giọng nói khàn khàn vang lên :

- Trời! Như Lai thần chưởng.

Chính thế, đó chính là một đòn kinh thiên động địa trong Như Lai thần chưởng, mà Giang Thanh sử dụng lần thứ nhất: Phật Tâm Nhất Niệm.

Một bóng người gãy mất một cánh tay bay vù lên không trung, một thanh đại đao còn lại trong tay người đó cho chúng ta biết rằng, kẻ trúng thế Phật Tâm Nhất Niệm kia chính là Phó Tuyền.

Giang Thanh xuất chưởng rồi, vội vàng đứng dậy.

Vạn Triệu Nguyên như một con hổ điên cuồng, gầm lên dữ dội nhảy tới liều chết với Giang Thanh. Chàng nghiến răng kèn kẹt đảo mình hai vòng, tung ra ba đá để làm rối mắt đối phương, rồi bàn tay hữu móc thẳng ra, bàn tay tả cong lại như vấu ó, hai thế liên kết vào nhau, kỳ diệu như xuất quỷ nhập thần, đó là một thế trong Ngũ Đại Tán Thủ: Thi Giải Bát Phương.

Vạn Triệu Nguyên thình lình cảm thấy toàn thân của mình bị ném vào một vùng trốc xoáy, áp lực nặng nề cơ hồ nghẹt thở. Ông chuyển hết sức bình sinh múa tít chiếc thanh luân trong tay che kín khắp thân hình.

Đó là thế Thanh Huy Bế Mục của Vạn Triệu Nguyên.

Hai bóng người quán quít vào nhau, giây lâu mới tách rời ra. Chỉ thấy Vạn Triệu Nguyên, một tay hào kiệt lừng danh võ lâm, lúc bấy giờ mặt mày nhợt nhạt, hai bàn tay trắng, thân hình run rẩy, binh khí của lão không biết biến đi đâu, mà trước vạt áo bào, máu ra đỏ ối.

Vì rằng lão vừa chạm phải một thế trong Ngũ Đại Tán Thủ, kể từ ngày Giang Thanh sự dụng tuyệt kỹ này chưa ai địch nổi, người có công lực thâm hâu như Vạn Triệu Nguyên gặp phải, trong phút bối rối, bị Giang Thanh tước binh khí, và lãnh lấy một đòn Huyết Lưu Mãn Địa.

Giang Thanh bình tĩnh tiến về phía Thiên Mục song đồ, nói :

- Bây giờ tới phiên nhị vị.

Thiên Mục song đồ không trả lời nhưng thái độ rụt rè của hai lão, cho Giang Thanh biết rằng họ đã kinh sợ oai lực của người nối chí Tà Thần.

Giang Thanh nói tiếp :

- Thiên Mục song đồ, tiếng tăm và sinh mạng không bao giờ giữ được lưỡng toàn, danh còn thi mạng mất, mạng mất thì danh ấy mới còn, nay nhị vị muốn đường nào.

Thình lình Giang Thanh thét :

- Lập Ba Vi Trụ!

Tiếp theo đó, chàng quả thật tung ra thế Lập Ba Vi Trụ, và Thiên Mục song đồ cũng gầm lên hai tiếng tung ra bốn chưởng để kháng cự.

Giang Thanh tay tả cầm binh khí của Vạn Triệu Nguyên, tay hữu công kích.

Thiên Mục song đồ biết rằng, phen này muốn sinh tồn thì phải dốc hết toàn lực. Hai chiếc bóng người, khi thì liên kết vào nhau, khi thì tách rời ra nhanh như điện để đối phó với Giang Thanh.

Mười một hiệp trôi qua, một tiếng vang trỗi dậy có tiếng của Giang Thanh thét :

- Chưởng Bất Nhẫn Huyết!

Câu nói vừa dứt thì hào quang loé lên, tiếng binh khí xé gió vì vèo, một chiếc đầu lâu bay ra ba trượng. Nhìn kỹ, thấy người tử nạn này chính là Hướng Tông.

Trong lúc Hướng Như hoang mang kinh hãi, chưa kịp đau lòng vì cái chết quá bất ngờ của người em, thì bốn tiếng nói của Giang Thanh đã trỗi dậy :

- Âm Mạc Dương Quan!

Hai luồng chưởng phong mạnh bạo thổi ùa tới, chia ra hai chiều hướng khác nhau, vừa oai mãnh, vừa cay độc, vừa tế nhị, làm cho ai ai cũng đều kinh hãi.

Thế rồi, tiếng xương gãy, tiếng thịt rơi vang lên, người ta cơ hồ như nghe thấy một cây tre bị bẻ, vang lên một tiếng “rốp” dòn rã một màn mưa máu bay ra, lại một người bạc phước đi sang bên kia thế giới.

Vạn Triệu Nguyên đờ người ra, ngẩn nhìn hai cái xác không hồn của Thiên Mục song đồ mà không nói một lời nào.

Nơi đây là Tử Hỏa Nham.

Tử Hỏa Nham là một nơi phong cảnh hữu tình, mặc dầu tuyết phủ đầy non, nhưng vẫn còn sắc thái thanh cao tuyệt mỹ của nó.

Nhưng tiếc thay, giờ này máu hồng loang mặt tuyết, xác chết nằm ngổn ngang, bầu không khí hôi tanh nồng nặc.

Linh Linh tựa lưng vào một ngôi nhà mát, đăm đăm nhìn bầu trời vẩn đục, sắc mặt nàng thật thê lương ảm đạm.

Giang Thanh thình lình nở một nụ cười khó hiểu, bước tới gần bên Linh Linh hỏi :

- Linh Linh, muội có sợ chăng?

Giang Thanh nói rõ từng tiếng một :

- Bọn họ bức bách ta, nên ta mới.

Linh Linh đảo mắt nhìn quanh, ấp úng nói :

- Giang Thanh, e rằng muội không thể trở về với gia đình được nữa...

Giang Thanh cười ngạo nghễ, nhìn thẳng vào gương mặt ngọc của Linh Linh mà hỏi rằng :

- Vậy thì Linh Linh muội có hối hận không?

Linh Linh lắc đầu, nước mắt chảy vòng quanh, nàng trả lời :

- Muội không bao giờ hối hận, chỉ hơi buồn vì không thể báo đáp ơn sanh thành dưỡng dục của song thân.

Vuốt lại mái tóc của mình vừa đóng một lớp tuyết trắng xóa, Giang Thanh nói :

- Linh Linh, chúng ta đi thôi.

Linh Linh do dự đưa mắt nhìn Phó Tuyền, mà Phó Tuyền lúc bấy giờ toàn thân đẫm máu.

Giang Thanh biết ý của Linh Linh đang thương xót lão già này, chàng vội nói :

- Huynh đã nới tay đối với lão, bằng không thì lão ắt chầu trời rồi.

Nói đoạn, chàng bay mình tới móc thuốc ra thoa vào vết thương cho Phó Tuyền đoạn băng bó cẩn thận rồi đi về phía Vạn Triệu Nguyên.

Vạn Triệu Nguyên lúc bấy giờ đang đứng thẫn thờ ngửa mặt nhìn trời... Giang Thanh lạnh nhạt nói :

- Vạn đại hiệp, sở dĩ hôm nay đẫm máu khá nhiều chỉ vì quý vị bức bách tôi quá lẽ. Binh khí của đại hiệp tôi vùi dưới mặt tuyết cách đây sáu trượng, từ đây về sau, mong rằng binh khí của đại hiệp không nhuốm máu đào nữa.

Nói rồi Giang Thanh trở về phía Linh Linh, hỏi nàng :

- Muội còn điều chi nan giải nữa chăng?

Linh Linh òa lên khóc ngất, rồi phủ phục vào lòng Giang Thanh, nức nở :

- Chúng ta đi thôi!

Giang Thanh quàng tay qua lưng của Linh Linh, rồi thân hình của hai người loáng thoáng bay đi trên tuyết trắng.

Xem tiếp hồi 43 Đất bằng sóng dậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK