Trường Ly Nhất Điểu buông ra một chuỗi cười quái gở, nhanh như chớp ông ta tung hai đòn làm cho một tên đệ tử của Nhiệm Độc hoảng hốt tháo lui.
Lục Hải thì nạt lên một tiếng, tống ra một chưởng vào giữa mặt Phó Tuyền đang cản ngăn trước mặt. Đồng thời nhanh như chớp tuốt binh khí của lão là một chiếc búa, ra trảm ngang một đòn dữ dội về phía Tề Bá Lộc.
Lúc bây giờ, chiến trường bắt đầu hỗn độn, tiếng sát phạt rền trời. Cửu Vân rú lên, tung ra một chưởng đánh ngã ba tên thuộc hạ của Yên Hà sơn trang, rồi nhảy xổ về phía Vu Phát.
Trên mặt tuyết bị vô số vết chân dày xéo, hòa lần trong những dòng máu thắm.
Giang Thanh đang cầm thanh Kim Long Đoạt hộ vệ cho Linh Linh. Thình lình Linh Linh hét to vào chàng :
- Giang Thanh, coi chừng...
Giựt mình nhìn lên về phía có tiếng gió lạ nổi lên vì vèo. Giang Thanh thấy Vô Định Phi Hoàn đang dùng một thân hình thần tốc nhảy tới trước mặt chàng.
Nhanh như chớp, Giang Thanh loang Kim Long Đoạt sẵn sàng ứng chiến.
Thế rôi, những tiếng binh khí va chạm vào nhau liên hồi bất tận. Trong chớp mắt hai tay cao thủ lẫy lừng này đã so nhau trên mười hai hiệp.
Lúc bấy giờ, Trường Ly Nhất Điểu đang dằng co cùng Tạ Chí và Phó Tuyền, thấy vậy kêu lớn lên :
- Hay lắm! Giang hiền đệ hãy dùng trọng thủ pháp đối địch với chúng.
Lục Hải thì đang vũ động lưỡi búa của mình, sử dụng toàn những đòn như sấm giăng chớp nổ, kháng cự với Tề Bá Lộc và Nhiệm Độc. Cả ba tay này hoàn toàn sử dụng những đòn tinh vi khéo léo, làm cho người ta phải chắc lưỡi khen thầm.
Phần Giang Thanh thì tinh thần phấn chấn, đấu chiến dữ dội với Vô Định Phi Hoàn. Hai tay này, một người là nghĩa tử của Tà Thần, oai danh cái thế. Một bên là người có tăm tiếng, lẫy lừng hồi sáu mươi năm về trước. Công lực cả hai thảy đều cao thâm vô tận, mỗi một thế võ tung ra đều là một thế trí mạng, thập tử nhất sinh.
Tiếng sát phạt vang trời dậy đất.
Lặng lẽ đứng bên ngoài, Toàn Lập nói nhỏ với Địch Trung :
- Địch quản gia, hãy truyền lệnh cho bên ta tạm thời ngưng bắn, chờ xem bọn Trường Ly Nhất Điểu giở trò trống gì?
Địch Trung cúi đầu vâng lên lui ra, liền theo đó có một gã thanh niên tuấn tú khẽ lén bước tới bên Toàn Lập.
Toàn Lập khẽ liếc mắt nhìn, hỏi nhỏ :
- Kim hiền điệt, ngươi có cao kiến gì chăng?
Thì ra, gã thanh niên trẻ đẹp đó chính là để tử đắc ý nhất của Tạ Chí là Kim Vũ.
Năm xưa, Kim Vũ nhờ sự đánh cuộc của mọi người, mà may mắn được mọi người truyền những môn võ bí truyền cho. Đồng thời được quyền cất giư thanh Hồi Phong bảo kiếm, mà vô tình Giang Thanh đã nghe trôm được trong ngôi hoang miếu.
Nửa năm nay, Kim Vũ đã được nhưng môn võ bí truyền của các môn các phái. Vì vậy mà gã quyết tâm chuyến này phải hạ Giang Thanh cho kỳ được.
Nhưng nãy giờ, Kim Vũ được mục kích tài nghệ của Giang Thanh, làm cho ý chí của hắn chao động, hắn nói với Toàn Lập :
- Toàn sư thúc, chúng ta có thể tấn công hay chưa?
Toàn Lập lắc đầu, vỗ vai hắn nói :
- Chưa, vì tình thế chưa rõ rệt. Giang Thanh và Lý tiền bối chưa phân thắng bại.
Chính vào lúc hai người đang đối thoại thì Địch Trung trở lại nói rằng :
- Thưa Trang chủ, bệnh tình của Vạn đại hiệp khá nặng, chúng ta phải mau tiếp.
Toàn Lập lắc đầu :
- Khó cứu lắm, vì Vạn đại hiệp đang nằm gần bên chân của Giang Thanh mà hắn thì đang đấu chiến tưng bừng, khó mà xáp tới gần.
Địch Trung ủ rũ lắc đầu.
Chiến cuộc mỗi lúc càng sôi nổi. Trường Ly Nhất Điểu đối địch với Tạ Chí và Phó Tuyền bằng một thái độ ung dung hòa nhã. Thình lình Trường Ly Nhất Điểu đảo lộn một vòng tung ra liên tiếp hai thế Lập Ba Vi Trụ, Ba Lai Ba Khứ và Tái Khởi Hốt Lạc.
Dưới áp lực hùng hậu đó làm cho đối phương phải ra ra, Trường Ly Nhất Điểu thừa thế móc trong mình ra sáu vật tròn tròn, ném mạnh lên không trung. Sáu vật này liên tiếp nổ vang tạo thành sáu đóa hoa cực đẹp.
Trường Ly Nhất Điểu mím môi nụ cười quái gở, nói rằng :
- Nãy giờ bọn bây thừa thế đông người, nay hãy chờ xem bọn chúng ta dốc toàn lực ứng chiến đó!
Bên kia, cặp Giang Thanh và Lý Diệm Ngọc đang đấu chiến hồi tột độ, bao nhiêu thế võ lạ lùng thảy đều mang ra sử dụng. Thật là thiên biến vạn hóa, trong chớp mắt ba trăm hiệp trôi qua. Giang Thanh nhủ thầm :
- “Vô Định Phi Hoàn quả thật danh bất hư truyền. Kể từ khi ta xuống núi đến nay, chưa thấy võ nghệ của ai hơn bà ta được”.
Lý Diệm Ngọc vừa đánh vừa liếc mắt nhìn xem Kim Thiệu. Đột nhiên bà hô to :
- Kim Thiệu, coi chừng đó...
Câu nói chưa dứt thì từ bên khu rừng trúc thình lình vang lên những tiếng reo hò tở mở, và tiếng nói của Trường Ly Nhất Điểu vang lừng :
- Từ nay về sau, trên chỗ giang hồ không còn nghe tiếng Song Phi Tam Tuyệt Chưởng nữa.
Ba bên bốn bề có vô số bóng dáng những người vệ sĩ của Trường Ly đảo bất ngờ xuất hiện.
Nhưng tiếng của Toàn Lập lại hô lên :
- Hãy giết cho hết bọn Trường Ly đảo.
Xem tiếp hồi 47 Thập tử nhất sinh