Lúc nhanh lúc chậm, đến khi đi tới thành trì gần nhất cũng đã là buổi trưa của hai ngày sau. Cưỡi ngựa đứng ở bên ngoài tường thành cao lớn, ngẩng đầu nhìn ba chữ ‘ Phong Chi Thành ’ to rõ cứng cáp có lực, không ngờ vừa ra khỏi trạm thứ nhất đã tới nơi hỗn loạn nhất của thành trì này. Ba chữ này trải qua sự gột rửa của năm tháng, nhưng vẫn không cách nào xóa sạch một thời huy hoàng nó từng trải qua, vẫn cứ luôn bày ra sự phồn hoa lúc trước của nó trước mặt người đi đường.
Sở Dạ Phong ở bên cạnh Lăng Tuyệt Trần, gương mặt tuấn tú của hắn đã sớm đen lại một cách kỳ cục, đỉnh lông mày nhíu chặt lại giống như có người nào thiếu hắn mấy trăm vạn vậy.
"Này, ngươi làm sao vậy?" Lăng Tuyệt Trần có chút khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn sắc mặt của nam tử nào đó có thể nhỏ ra cả mực nước, chỉ là vẻ mặt cố gắng nín cười kia lại bán đứng ý nghĩ của nàng.
Sở Dạ Phong liếc Lăng Tuyệt Trần một cái, vươn một tay ra phủi phủi vạt áo của mình: "Có thể nhanh lên một chút hay không?" Nha đầu này, lúc ra khỏi cửa thành thì đi nhanh như vậy, khi hắn đuổi theo nàng thì lại đột nhiên đi chậm lại, làm hại hắn cả người toàn bụi đất nhưng lại không có chỗ để tắm. Hai ngày, suốt cả hai ngày rồi, hắn sắp phải đối mặt với sự lựa chọn có nên bỏ chạy hay không rồi đấy.
Nhìn động tác của Sở Dạ Phong, Lăng Tuyệt Trần bừng tỉnh hiểu ra: "A, hoá ra là như vậy à!" Mặc dù trước đó đã sớm biết điều này, nhưng vẫn không nhịn được than lên một tiếng một tiếng sợ hãi, trên trán chảy xuống vô số vạch đen, khóe miệng co quắp mãnh liệt, chẳng lẽ không thể bĩnh tĩnh hơn một chút được sao? Mặc dù không thể phủ nhận là nàng cũng hơi cố ý.
Đi tới cửa thành, hai người cũng xuống ngựa đi bộ, mặc dù không có sự cai quản của người đáng tin cậy, nhưng một thành trì to lớn như vậy vẫn có thể duy trì được cuộc sống sinh hoạt bình thường vốn có, vẫn luôn là một nơi phồn hoa náo nhiệt giống như lúc trước.
Hai bên đường phố là những tòa nhà bằng gỗ thật chỉnh tề, bên ngoài cửa lớn của các gian cửa hàng cũng treo các loại cờ thi đua, khách điếm, hiệu thuốc, ngọc khí, lương điếm •••••• bảng hiệu của các cửa hàng có thể nói là đủ loại, ứng phó không nổi. Trên đường cái dòng người qua lại không ngừng, hai bên là tiếng rao hàng của đám lái buôn đang liên tục gào thét, chỉ cần đi ngang qua quán rượu cũng có thể loáng thoáng nghe được một vài tiếng oẳn tù tì, tiếng chửi bới. Trong tiệm bán quần áo là các loại tơ lụa rực rỡ muôn màu, hiển nhiên đều là những gia đình giàu có một chút mới có thể tới hiệu may, tiến hành chọn mua các loại quần áo và trang sức mới mẻ có kiểu dáng độc đáo.
Hai người vừa tới đã thu hút sự chú ý của người đi đường, mọi người không khỏi dừng việc làm trong tay mà suy nghĩ, động tác giống như bị cố định, nhìn một đôi nam nữ đột nhiên xuất hiện này. Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ! Nữ phong thái nổi bật, tuyệt sắc phi phàm, nam anh tuấn phóng khoáng, đều là người có tướng mạo cực kỳ yêu nghiệt. Mặc dù hiện tại nhìn cũng có vẻ hơi ‘ long đong mệt mỏi ’, nhưng vẫn không giấu được khí chất cao quý trên người .
Có lẽ là bởi vì nơi này người lui tới quá nhiều, mọi người cũng đều gặp qua không ít người có dung mạo xuất chúng trong đó có cả nam lẫn nữ, điều này khiến cho bầu không khí làm người ta khó chịu cũng liền thay đổi chỉ trong nháy mắt, có lẽ là có chút ngượng ngùng vì sự thất lễ của mình, những người đi đường lập tức xoay người về hướng mình muốn đi sau đó nhanh chóng rời đi, đám lái buôn cũng đều vội vàng cúi đầu xuống.
Lăng Tuyệt Trần hơi cau mày, cảm giác bị người ta quan sát giống như mấy con khỉ trong vườn bách thú thật sự không phải là ai cũng có thể chịu được, ngay lập tức liền bước nhanh hơn vội vàng đi về phía gian khách điếm bắt mắt ở cuối con đường.
Sở Dạ Phong bước nhanh đuổi theo: "Lăng Tuyệt Trần, hiện tại chúng ta đang đi đâu vậy?" Lúc nói chuyện liền ngẩng đầu nhìn gian khách điếm ở cuối phố, không phải là đi đâu đó ở đấy chứ, nhưng mà hắn có thói quen, ra ngoài sẽ không ngủ lại ở những khách điếm loại ba.
Nghe giọng nói chán ghét của hắn, Lăng Tuyệt Trần dừng bước lại, xoay người nhìn hắn chằm chằm: "Như vậy Sở đại thiếu gia muốn ở đâu?" Đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài, thật sự là không biết có chỗ nào tốt để ngủ lại. Dù sao nàng cũng là một người rất thích bắt bẻ, từ trước đến giờ nàng luôn tuân theo quy tắc có tiền sẽ phải xài, nếu không chờ tới khi chết sẽ không thể xài được nữa rồi.
Sở Dạ Phong liếc nhìn ánh mắt ngu ngốc của nàng một cái, lập tức kéo một cánh tay của nàng, nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ.
Nhìn về phía trước có thể nói là trang hoàng lộng lẫy, cửa chính của tiệm được quét nước sơn màu vàng, ngay cả bảng hiệu treo phía trên cũng được nạm vàng chạm rỗng chế tạo thành. Dưới ánh nắng mặt trời, bốn chữ ‘ Hoa nhược lưu thủy ’ ( hoa như nước chảy) lại càng thêm lấp lánh rực rỡ, phát ra tia sáng chói mắt.
Xa xỉ!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lăng Tuyệt Trần.
Một nơi lộng lẫy xa xỉ như vậy, lại có thể là khách điếm! Nội tâm của nàng lại bị kinh hãi lần nữa rồi. Chỉ là •••••• Hoa nhược lưu thủy? Không phải là chỗ ở của tên Hoa Nhược Thủy kia sao? Đây chính là địa chỉ nhà tổ trong lời nói của Liên Nhi mà?
"Này, hóa đơn đâu?!" Quay đầu lại nhìn bộ mặt tự hào của Sở Dạ Phong, có vẻ như hắn thường hay lui tới những nơi như thế này. Chỉ là chi phí nhất định cũng không thấp.
Hóa đơn?
Sở Dạ Phong nghe vậy thì có chút nghi ngờ, ngay sau đó nhìn thấy vẻ mặt của nàng hắn đại khái cũng đoán được bảy tám phần: "Đi thôi, ta trả tiền!" Cho tới bây giờ khi ra ngoài đều là hắn trả tiền, nếu không là một người nam nhân cũng không thể để cho một nữ nhân như nàng bỏ tiền chi trả được, đây chẳng phải là rất mất thể diện sao.
"Chủ nhân, cái này cho người, ta không thiếu tiền!" Vừa dứt lời, cơ thể của Tiểu Bạch đã nằm ở trên bả vai Lăng Tuyệt Trần, một cái móng vuốt lắc lắc tấm thẻ kim cương màu tím lộ ra ánh sáng lấp lánh. Nhìn bộ dáng của Lăng Tuyệt Trần không có tiền đồ như vậy, hắn thật sự là nhịn không nổi nữa đành phải đi ra, thật là mất thể diện.
Lăng Tuyệt Trần nhận lấy tấm thẻ kim cương màu tím: "Có bao nhiêu?" Đủ cho nàng xài sao?
Chủ nhân thật là thẳng thắn! Tiểu Bạch âm thầm lè lưỡi, hai mắt nhắm chặt muốn nói cho nàng biết, hắn không trả lời.
Sở Dạ Phong liếc nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Lăng Tuyệt Trần: "Chẳng lẽ muội chưa từng dùng qua?" Cho dù là không được gia tộc sủng ái, cũng không đến mức ngay cả cái này cũng không biết chứ.
Lăng Tuyệt Trần hơi giật mình, nàng hình như quên mất: "Tiền tiêu vặt của chúng ta trong một năm số dư còn không đủ một thẻ bạc nữa!" Hình như là như vậy, lúc trước nhìn thấy mấy bộ quần áo cũ kia, nàng đại khái cũng có thể đoán được.
Làm sao có thể? Sở Dạ Phong ngạc nhiên, nhìn thấy Lăng Tuyệt Trần lặng lẽ cúi đầu xuống, cho rằng mình đã động vào vết thương của nàng, ngay sau đó liền im lặng không nói nữa.
"Một ngàn ngân tệ tương đương với một kim tệ, một ngàn kim tệ mới có một tử tệ, mười vạn ngân tệ sẽ có thẻ bạc, mười vạn kim tệ sẽ có thẻ vàng, mười vạn tử tệ sẽ có thẻ tím!" Giọng nói của Ngân Nhược xuyên qua thần thức truyền vào trong tai nàng, mặc dù niên đại đã sớm thay đổi, thế nhưng cách tính tiền tệ vẫn giống y như lúc trước.
"Vậy là sao?" Lăng Tuyệt Trần cau mày, giống như vẫn chưa có được câu trả lời cho vấn đề chính ở trên kia.
"Mỗi loại thẻ có dung lượng là một trăm vạn!" Ngân Nhược lắc đầu một cái, chẳng lẽ chủ nhân mắc chứng ngu ngốc đối với con số sao?
Dung lượng là một trăm vạn?
Vậy không phải là tấm thẻ này có ít nhất một trăm vạn tử tệ hay sao?
Ngay sau đó liền nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng: "Rất có giá trị sao?" Nếu như tương đương với Hàn tệ và Nhật tệ ở hiện đại, như vậy cũng không nhiều lắm.
"Trả lời như vậy đi, chủ nhân, mười ngân tệ tương đương với thu nhập của một gia đình bình thường trong một năm!" Tiểu Bạch lười biếng giải thích, bày ra vẻ mặt với thái độ giống như thờ ơ.
Mười ngân tệ chính là thu nhập của một gia đình bình thường trong một năm?
Lăng Tuyệt Trần kinh ngạc, vậy tấm thẻ kim cương màu tím trong tay nàng lúc này, tổng cộng có bao nhiêu tiền? Giàu to rồi, không cần thức khuya dậy sớm, không cần mất ăn mất ngủ, cũng có thể có nhiều tiền như vậy!
Chủ nhân không cần lo lắng, ở chỗ này chúng ta cũng là đại phú hào!
Trong đầu đột nhiên thoáng qua lời nói của Tiểu Bạch lúc vừa mới tới cái nơi xa lạ này, có chút im lặng co quắp khóe miệng, giơ giơ tấm thẻ kim cương trong tay lên: "Thì ra là ta cũng có nhiều tiền như vậy!" Lúc nói chuyện, lại còn lắc đầu ‘ chậc chậc chậc ’ mấy tiếng, giống như đang rất đắc ý.
"Tiểu Bạch à, ngươi lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?" Lăng Tuyệt Trần một tay khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm tấm thẻ kim cương trong tay, quả thật chính là điển hình của hai mắt sáng lên.
Ách •••••• Tiểu Bạch hơi giật mình, hắn thật sự là không biết phải nói như thế nào, hắn có thể nói là do người kia cho sao? Không thể! Nếu không chủ nhân nhất định sẽ lấy tính mạng của hắn, hơn nữa, một khi nói ra, tất cả mọi chuyện hắn cố gắng làm trong quá khứ đều trở nên uổng phí rồi.
"Sau này nhớ chuẩn bị cho ta nhiều hơn một chút!" Có tiền trong tay mới gọi là thực tế nha.
Sau này nhớ chuẩn bị cho ta nhiều hơn một chút!
Khóe miệng Tiểu Bạch đột nhiên co quắp, chòm râu nhỏ không ngừng run nhẹ, chủ nhân thật đúng là lòng tham không đáy!
"Muội rất thiếu tiền sao?" Sắc mặt Sở Dạ Phong nhất thời tối lại, chưa từng gặp qua người nào muốn tiền giống như chuyện đương nhiên như vậy, hơn nữa, dáng điệu kia, thật đúng là không thể chịu nổi mà.
Sắc mặt vốn đang hưng phấn, nhất thời cứng đờ, quay đầu liếc nhìn ánh mắt ngu ngốc của Sở Dạ Phong, ngay sau đó thản nhiên cười, một tay đặt lên bả vai của hắn: "Chẳng lẽ huynh thiếu nữ nhân sao?" Ngay sau đó ánh mắt cổ quái, quét qua quét lại trên người hắn. Âm thầm vỗ vỗ lồng ngực của mình: khá tốt, chiều cao không có gì chênh lệch, đặt tay lên bả vai của hắn cũng không mấy khó khăn.
Chẳng lẽ huynh thiếu nữ nhân sao?
Mấy chữ đó, làm cho Sở Dạ Phong á khẩu không trả lời được, hắn nên nói như thế nào đây.
Thiếu? Hắn là một người xuất trúng như vậy, muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền muốn tướng mạo có tướng mạo, là nam nhân muốn gì có đó, nếu nói hắn thiếu nữ nhân, như vậy chẳng phải là nói hắn có chỗ thiếu sót không hề bình thường hay sao?
Không thiếu? Nhưng mà hắn lại là nam nhân giữ mình trong sạch, nếu nói không thiếu nữ nhân, chẳng phải là nói rõ hắn hoa tâm, hắn thường xuyên làm việc xấu, hắn tùy tiện •••••• như vậy chẳng phải là bôi đen sự trong sạch của hắn sao?
Câu hỏi này, thật đúng là khó trả lời mà.
Nhìn ánh mắt quái đản lại có phần giấu giếm của nàng, rõ ràng chính là xem hắn như trò cười mà.
Nhìn bộ dáng khó xử của Sở Dạ Phong, lúc này Lăng Tuyệt Trần mới cười nhạt mà nói: "Vậy không phải xong rồi sao."
"Vậy muội có thể không coi trọng vật chất sao?" Nghe kết luận có chút ‘ không giống người thường ’ của nàng, Sở Dạ Phong không khỏi nổi đóa, mặc dù bộ dáng yêu tiền của nàng cũng không chán ghét cho lắm, nhìn bộ dáng của nàng lúc đó hắn còn cảm thấy rất buồn cười, không khỏi muốn trêu chọc nàng một chút.
"Nam nhân có thể không háo sắc sao?" Lăng Tuyệt Trần hỏi ngược lại, chỉ cần là nam nhân thì đều háo sắc, chẳng qua là mập mờ, hay trực tiếp mà thôi, đây chính là quan điểm của nàng. Dù sao cũng đã thấy qua rất nhiều, Hoàng Đế trong lịch sử chính là chân thật nhất, rõ ràng nhất, là một khắc họa điển hình nhất.
Háo sắc? Không háo sắc?
Hắn thật đúng là khó trả lời mà, dù sao hắn cũng không hiểu rõ những người khác. Một người luôn luôn lạnh nhạt như hắn, lần đầu tiên cảm thấy có chút tức giận, lập tức vung ống tay áo lên, trực tiếp đi vào ‘ Hoa nhược lưu thủy ’.
Nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng của Sở Dạ Phong, Lăng Tuyệt Trần nhất thời cảm thấy buồn cười, hắn mà cũng không thể chịu nổi một lời nói giỡn hay sao!
Thật ra thì cũng không thể trách Sở Dạ Phong, là một nam nhân khi nghe thấy những lời châm chọc khiêu khích, âm thầm bới móc của nàng, thì cũng sẽ không nhịn được mà nổi đóa! Mà Sở Dạ Phong coi như cũng rất tốt rồi, ít nhất cũng không có tức giận không có kích động.
"Chủ nhân, người nói lời này, có thể kiêng dè ta và Ngân Nhược một chút được không?" Tiểu Bạch bất mãn kháng nghị, dù gì thì hắn và Ngân Nhược cũng là nam nhân mà. Ngân Nhược nghe vậy, vẻ mặt cứng ngắc, chậm rãi nhìn về phía hắn, Tiểu Bạch đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ mà.
"Tiểu Bạch à, hình như ngươi đã quên lời nói của ta rồi thì phải." Vẻ mặt của Lăng Tuyệt Trần giống như muốn nói ngươi thật sự rất mau quên, liếc nhìn Tiểu Bạch, nâng bước chân lên, đi về phía khách điếm.
Tiểu Bạch cau mày suy tư: "Là sao?"
"Ngươi được tính là nam nhân sao?" Lúc nói chuyện còn liếc nhìn thân thể nhỏ bé của Tiểu Bạch một cái.
Tiểu Bạch nghe vậy, thì ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo lẫm liệt.
"Ngươi nhiều lắm cũng chỉ được tính là nam thú mà thôi." Lời nói hàm chứa ý cười, hoàn toàn đánh vỡ nụ cười kiêu ngạo trên khuôn mặt Tiểu Bạch.
Quả nhiên ••••••
Ngân Nhược bày ra dáng vẻ ta biết ngay mà, dần dần tan biến ở trong thần thức của Lăng Tuyệt Trần, hắn nghĩ kiên quyết không nên chọc đến vị chủ nhân nói chuyện tức chết người ở ngay trước mắt này.
Tiểu Bạch nằm ở trên bả vai của Lăng Tuyệt Trần, sững sờ ngẩn người, dường như lời này, lúc ở Ma Khải Vụ Lâm, chủ nhân đã từng nói qua. Ngay sau đó xoay người biến mất không thấy tăm hơi, đáy lòng hắn bị tổn thương nha, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt một phen.