Lăng Tuyệt Trần tán đồng gật đầu, một ngón tay chỉ vào đàn Hải Âu đang bay giữa trời ở phía trước: "Đúng vậy, rất lâu trước đây đã từng rất muốn buông bỏ toàn bộ phân tranh trên thế gian này, tìm tới một nơi ‘ Thái Cúc Đông Ly Hạ, Du Nhiên Kiến Nam Sơn ’ [1] để ẩn cư. Tựa như đàn Hải Âu bay giữa trời kia, vô câu vô thúc ( không bị trói buộc, tự do tự tại)."
[1]: Đây là hai câu thơ trong bài thơ ‘ Ẩm Tửu Kỳ 5 ‘ của nhà thơ Đào Tiềm. Tạm dịch là ‘Rào đông hái cúc chiều nay - Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà’ ( người dịch: Nguyễn Thị Bích Hải)
Hóa ra nàng cũng rất xem trọng cuộc sống tự do.
Đây là lần đầu tiên hắn cười, mặc dù nụ cười kia rất nhạt, nhưng trong con ngươi cuối cùng cũng có nhiều hơn một tia sáng khác lạ.
"Thật ra thì, ngươi cười lên nhìn rất đẹp mắt." Một thay đổi nhỏ trong nháy mắt kia, vẫn bị nàng bắt được, nụ cười ngọt ngào đúng là trong nháy mắt đã có thể mê hoặc lòng người, nhưng mà nụ cười nhàn nhạt mới thật sự là mê người nhất.
Tiêu Vũ Cô khổ sở lắc đầu một cái: "Kể từ sau khi người kia rời đi, ta cũng đã quên mất nên cười như thế nào rồi." Là nàng mang lại nụ cười cho hắn, nàng đi rồi, nụ cười của hắn cũng đi theo.
"Người kia nhất định là người con gái trong lòng ngươi đúng không." Lăng Tuyệt Trần không nhịn được nói một câu trêu ghẹo, nhìn cái dáng vẻ kia cũng biết, nếu không chẳng lẽ lại là GL ( gay love) hay sao? Nàng cũng không thể đem những nguyên lý trần tục tà ác của cái thế gian này gắn lên người nam tử kia được.
Tiêu Vũ Cô không nói gì, chỉ nhìn về phía trước, làm sao để mỉm cười? Có thể là hắn đã quên mất, cũng có thể chỉ là do hắn không muốn mà thôi.
Đột nhiên, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy gương mặt của hắn.
Kéo khóe miệng của hắn hướng lên trên, nhìn tựa như nửa vầng trăng rằm, buông tay ra, nhìn vẻ mặt cứng ngắc của hắn: "Ngươi xem, như vậy không phải là cười hay sao? Rất đơn giản." Thật ra thì, đây cũng là lần đầu tiên nàng làm ra hành động ngây thơ như vậy.
Khẽ bật cười lắc đầu một cái, một người đã hơn hai mươi vạn tuổi, vậy mà lại để một tiểu cô nương tới dạy cho hắn làm thể nào để cười? Ngẫm lại cũng cảm thấy thật sự rất tức cười: "Tại sao cái thế giới này cứ luôn muốn phân tranh hoài như vậy, tại sao cứ có nhiều dục vọng như vậy chứ?"
"Có dục vọng mới có thể gọi là cuộc sống, chỉ là dục vọng trong lòng mỗi người đều không giống nhau, cho nên điều họ theo đuổi cũng không giống nhau. Nếu đem ra so sánh, ta vẫn là tương đối thưởng thức những người dám nghĩ dám làm, ít nhất bọn họ cũng quang minh chính đại, mặc dù dã tâm của bọn họ thật sự rất đen tối và to lớn." Ở trước mặt hắn, nàng luôn luôn không tự chủ được muốn nói ra mọi suy nghĩ trong lòng mình, đứng trước mặt một người thuần khiết như hắn, nàng thật sự là không thể giấu nổi bất cứ bí mật gì.
"Suy nghĩ của ngươi thật đặc biệt, tuy nhiên nó rất có lý." Tiêu Vũ Cô quay đầu lại, liếc nhìn khuôn mặt nghiêng tuyệt mỹ của nàng, ngoại trừ một tia kinh ngạc, cũng không hề tìm thấy một tia rung động nào khác.
"Vậy sao? Thật ra thì cũng có rất nhiều người đều nghĩ như vậy, chỉ là không có người nào từng nói qua với ngươi mà thôi!" Xoay người lại nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, nhưng không hề có cái gọi là tình cảm nam nữ, có cũng chỉ là sự thưởng thức thuần túy đối với đối phương.
"Có lẽ là như vậy...!." Tiêu Vũ Cô lảng tránh vấn đề, có rất nhiều chuyện càng không muốn nghĩ tới, thì lại càng bị nó quấn lấy thật chặt muốn xua đi cũng không được.
Lăng Tuyệt Trần xoay người lại, ngồi xuống đối diện với hắn: "Ngươi có thể nói với ta một chút chuyện trong lòng, dù sao thì một mình giấu kín mọi chuyện trong lòng cũng sẽ rất khó chịu."
Hắn chỉ im lặng nhìn nàng, cũng không trả lời.
"Thật ra thì ta biết, ngươi cũng không phải chỉ vì người nữ tử ở trong lòng ngươi, mà là còn có chuyện lớn hơn, khiến cho ngươi cả ngày mặt ủ mày chau." Lúc hỏi hắn, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn không rời.
"Làm sao ngươi biết!" Lời này là hắn nói ra theo bản năng, sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện mình nói lỡ miệng.
Lăng Tuyệt Trần đột nhiên bật ra tiếng cười khanh khách: "Xem đi, ta quả thật là đoán đúng rồi."
Tiêu Vũ Cô khẽ giật mình: "Không ngờ ta đây là nam tử vạn năm thành tinh, lại bị một tiểu nha đầu như ngươi lừa gạt."
"Vạn năm •••••• có câu tục ngữ này nói rất hay, thiên niên vương bát vạn niên quy ( TLT: câu này ta cũng không rõ nghĩa lắm. Đại khái là ngàn năm thì là baba còn vạn năm thì là rùa quý ak), không biết Tiêu Vũ Cô ngươi là thuộc về loại nào?" Hiếm khi gặp được người có tấm lòng chân thật có thể thoải mái nói chuyện trời đất, nàng cũng liền phát huy ra tiềm chất bị che giấu rất kỹ kia của mình.
Nàng nói chuyện vòng vo hài hước như vậy là vì muốn làm cho hắn cười đây mà!
"Ta còn tưởng rằng ngươi là người lạnh lùng, hóa ra ngươi cũng rất có tiềm chất phúc hắc đấy chứ, về sau ta lại từ từ khai thác tiềm chất của ngươi thật tốt." Hiếm khi, khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười, ngay cả giọng nói cũng ung dung thoải mái như vậy.
Lạnh lùng sao? Cũng chỉ là vì không gặp được người hoặc chuyện có thể khiến nàng vui vẻ mỉm cười mà thôi.
Chỉ là, nàng vẫn thân thiện vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đời người có thể gặp được một tri kỷ, cũng là đủ rồi!" Nói chuyện cùng với Tiêu Vũ Cô, đều luôn khiến cho nàng cảm thấy đặc biệt thoải mái, nàng thật sự đã muốn vứt bỏ tất cả, ở một chỗ như thế, lánh đời sống một mình từ rất lâu rồi.
Ha ha ha, có chút khổ sở nhếch miệng, tròng mắt lại rũ xuống một lần nữa, thoáng hiện lên một tia u buồn: "Cái thế giới này, đến khi nào mới có thể yên bình!" Hắn cũng không phải là người trước lo nỗi lo của thiên hạ, chỉ là có rất nhiều chuyện, đều là xuất phát từ trên người hắn, cho nên, hắn cũng không thể thoải mái giống như Lăng Tuyệt Trần.
Nàng đột nhiên nhớ tới một câu nói, ngẩng đầu liếc nhìn người bên cạnh chính là hắn: "Buồn cũng một ngày, vui mừng cũng một ngày, không vui thì thật uổng phí." Quên mất câu nói đó là do người nào nói rồi, nhưng mà nàng quả thật là luôn giữ thái độ như vậy, mặc dù nàng không phải là một người cởi mở thoải mái, nhưng mà nàng cũng sẽ không để những áp lực trong lòng ngược đãi chính mình.
"Phì ~" Tiêu Vũ Cô nghe vậy, không khỏi bật cười: "Lời này của ngươi rất đặc biệt!" Ít nhất hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
Lăng Tuyệt Trần khẽ giật mình, ngay sau đó liền đứng lên, phủi phủi vạt áo của mình: "Nhà ngươi ở đâu, ta muốn tắm rửa thay quần áo!" Bộ dáng dơ dáy như thế này, chính nàng nhìn cũng cảm thấy rất khó chịu.
Lúc này Tiêu Vũ Cô mới quay đầu lại quan sát nàng, nghe xong lời nàng vừa mới nói, quả thật đúng là •••••• ngay sau đó hắn cũng đứng dậy theo nàng, vén vạt áo không có một chút nếp nhăn lên: "Vậy chúng ta đi thôi."
Hai bóng lưng rực rỡ tuyệt thế, từ từ biến mất trên bờ cát vàng óng ánh, sau đó không lâu, mặt trời đỏ treo ở chân trời, cũng dần dần biến mất. Gió biển vẫn tiếp tục thổi như cũ, sóng biển vẫn tiếp tục vỗ vào bờ như cũ, trên biển cả, mọi thứ vẫn đang tiếp diễn.
Màn đêm dần kéo xuống.