Nghe Ngu Thư Niên nói vậy, phản ứng đầu tiên của ông là trong đầu hiện lên hình ảnh Bách Dịch Nhiên ngày thường tay không rượt đuổi học sinh lớp trên, còn ông thì vừa đuổi theo vừa gọi với theo.
Chủ nhiệm giáo dục: "..."
Vốn dĩ định khuyên thêm vài câu, nhưng Ngu Thư Niên thái độ kiên quyết, ông lại dặn dò thêm vài câu về tình hình học tập gần đây rồi vội vàng cúp máy.
- --
Bước sang tháng mười, tiết trời vào thu, ban ngày ngồi trong lớp học cũng có thể cảm nhận được chút se lạnh.
Mọi người đều vẫn mặc đồng phục mùa hè, chỉ lác đác vài bạn học đã sớm mặc thêm quần giữ nhiệt.
"Học sinh giỏi ơi~! Cậu xem kết quả thi thử của lớp 7 lần này chưa?"
Ngu Thư Niên vừa ngồi xuống, các bạn học ngồi gần đó đã vây quanh, cậu thản nhiên đặt sách lên bàn, "Rồi."
"Sao cậu bình tĩnh vậy?" Lục Minh Học "chậc chậc" hai tiếng, nói: "Thật là lợi hại, đây chính là khả năng dẫn dắt của người học giỏi sao, ngay cả lớp tên lửa của trung tâm luyện thi bên ngoài cũng không dám nói có tốc độ này."
Ngu Thư Niên nói: "Là do các bạn ấy tự giác học tập, tôi chỉ là người hỗ trợ, không có tác dụng gì lớn đâu."
Lục Minh Học xoa xoa cằm, chậm rãi gật đầu, "Ừm, không tin."
"..."
"À đúng rồi, có tin nóng hổi này." Nói đến chuyện này, hai mắt Lục Minh Học sáng rực, vỗ tay một cái, há miệng ra, giọng điệu đầy phấn khích như đang kể chuyện cười, "Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 - sư thái họ Cát đã một mình đơn thương độc mã đấu với ba giáo viên chủ nhiệm khác, không hề lép vế, chủ nhiệm giáo dục muốn khuyên cũng bị sư thái họ Cát mắng cho té tát, đúng là tấm gương sáng cho đời."
Ngón tay Ngu Thư Niên đang gõ chữ trên màn hình điện thoại khựng lại, "Cái gì?"
"Ấy chà, chính là giữa các giáo viên chủ nhiệm với nhau cũng có chút cạnh tranh nhỏ nhặt thôi mà, mấy giáo viên chủ nhiệm kia liền đi tìm thầy Cá, sư thái họ Cát biết được, sáng nay liền ra tay trên cuộc họp đầu tuần, đến con chó đi ngang qua cửa cũng phải bị mắng cho hai câu rồi mới được đi."
Ngày thường, trước giờ tự học buổi sáng, mọi người đều giải tán để giáo viên có thời gian quay về lớp.
Ngu Thư Niên liếc nhìn đồng hồ, cuộc họp của giáo viên khối 11 chắc là vừa kết thúc, cậu nghi ngờ hỏi: "Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?"
Nụ cười trên mặt Lục Minh Học vụt tắt, hàm răng đang nhe ra cũng được thu lại.
Tề Giai Đồng ngồi bên cạnh cười ha hả, "Ha ha ha ha, chính cậu ấy là con chó đó."
Lục Minh Học: "Câm miệng! Sao đâu cũng có cậu vậy, cậu không bị mắng à?"
"Ê, lúc đó tôi đứng sau cậu, lúc bà ấy mở miệng ra là tôi chuồn ngay rồi." Tề Giai Đồng đảo mắt, "Liu liu liu"
"Tề Giai Đồng!"
"Hứ." Tề Giai Đồng ngồi xuống chỗ của mình, "Học sinh giỏi, cậu vẫn định tiếp tục đến lớp 7 học buổi tối à?"
"Ừ."
"Vậy cậu định học đến khi nào?"
Ngu Thư Niên suy nghĩ một chút, "Chờ Bách Dịch Nhiên thi vào lớp 1."
Đó cũng là mục tiêu ban đầu của cậu.
Còn về kỳ thi đại học sau này, đó là chuyện nên cân nhắc sau khi Bách Dịch Nhiên ngồi học cùng lớp với cậu.
Tuy nhiên, nếu như kỳ thi phân lớp có thể vào được lớp 1 thì kỳ thi đại học chắc cũng không cần phải lo lắng quá nhiều về điểm số nữa.
Tề Giai Đồng chớp chớp mắt, "Chuyện này..."
Cô nàng hít hà một hơi, "Sao cậu lại đối tốt với Bách Dịch Nhiên như vậy?"
"Chỉ là giảng bài cho cậu ấy thôi, không tính là tốt hay không tốt." Liếc thấy bóng người ở cửa lớp, Ngu Thư Niên buông điện thoại xuống, nói: "Giáo viên đến rồi kìa."
"Á? Ồ, ồ." Tề Giai Đồng vội vàng xoay người ngồi nghiêm chỉnh nhìn lên bảng đen.
Nhưng cô nàng vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trường học, tìm kiếm trong số những bài viết đã lưu, cuối cùng cũng tìm thấy được bài viết có lượt xem cao nhất: "Mọi người ơi!!! Hình như tôi phát hiện ra chuyện động trời rồi!!!"
...
So với việc các lớp khác sau khi khai giảng đều dồn hết tâm sức để đuổi kịp tiến độ bài vở.
Giờ học của lớp 7 có thể nói là rất nhàn nhã.
Cát Phượng Cầm ngồi bên cạnh bục giảng, trên tay cầm một xấp bài kiểm tra, vừa giảng bài vừa phát cho từng bạn.
Học sinh trong lớp đều đã đến đông đủ, chỗ ngồi chật kín, nhưng chiều cao lại không đồng đều, có một vài bạn ở bàn cuối đã bị bạn cùng bàn huých tay bảo đừng có ngáy nữa.
Tất cả đều là những cảnh tượng quen thuộc.
Cát Phượng Cầm đã chứng kiến quá nhiều rồi, hơn nữa hôm nay tâm trạng đang tốt vì đã thắng lợi trong cuộc tranh luận nảy lửa nên cũng không gọi từng người lên bảng phạt.
Bách Dịch Nhiên ngày thường không hay nghịch điện thoại, cũng không tập trung nghe giảng, bài kiểm tra lần này có một số câu hỏi hắn đã nắm vững đến ba cách giải, nên giờ học có chút nhàm chán, đành lấy điện thoại ra nghịch.
Những lúc không gặp mặt, hắn đều nhắn tin với Ngu Thư Niên, cứ như vậy, nội dung trong khung chat kéo lên mãi cũng không thấy đáy.
Bách Dịch Nhiên chống cằm, đầu ngón tay gõ nhẹ lên má, khóe môi luôn giữ nụ cười khi nhìn vào các đoạn tin nhắn.
Hắn cũng không để ý đến việc khi nào thì tan học.
"Anh Bách! Chiều ngày kia em đặt một phòng ở quán net Phi dương, chúng ta đến đó chơi xuyên đêm đi? Game "Bạo phá" ra bản cập nhật mới rồi, thêm rất nhiều trang bị mới, em thấy hình ảnh concept của khẩu súng được đăng trên trang chủ ngầu bá cháy."
Vừa tan học, Phàn Thiên Vũ đã bê cả ghế lại gần, "Sao nào? Em bao hết đấy!"
Vào quán net thuê phòng qua đêm chính là muốn tận hưởng bầu không khí đó, đây là điều mà máy tính ở nhà không thể mang lại.
"Được." Bách Dịch Nhiên lơ đãng đáp.
Hắn đang tập trung gõ chữ trong khung chat, tan học nhắn một câu chào hỏi cũng rất hợp lý nhỉ? Nhưng mà chỉ chào hỏi không thì có vẻ hơi đơn điệu, liệu có phải là quá cố ý hay không?
Chỉ vỏn vẹn vài chữ, xóa đi sửa lại mãi, cuối cùng cũng chọn được sticker "Chú chó thò đầu".
Gửi xong, Bách Dịch Nhiên mới ngẩng đầu lên hỏi: "Vừa nãy mày nói gì vậy?"
Phàn Thiên Vũ: "..."
Thôi được rồi.
Cậu ta bất đắc dĩ lặp lại những gì mình vừa nói.
Bách Dịch Nhiên gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì, bèn tính toán ngày tháng, "Chiều ngày kia? Thứ Tư?"
"Đúng rồi, em cố ý chọn ngày này đấy, còn lên kế hoạch chơi game chi tiết, chỉ chờ..."
Bách Dịch Nhiên nói: "Thứ Tư không được, tao có việc rồi."
"Hả?" Lời nói hăng say của Phàn Thiên Vũ đột nhiên dừng lại, "Chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả việc đến quán net combat chứ? Hơn nữa lại còn là thứ Tư nữa, anh quên mất thứ Tư là ngày gì rồi sao, sắp xếp việc vào ngày thứ Tư không phải là rất mất hứng hay sao?"
"Mất hứng cái gì, tao hẹn người ta rồi." Bách Dịch Nhiên nói rất mơ hồ, cũng không nói thẳng là hẹn ai, chỉ nhìn chằm chằm Phàn Thiên Vũ sau khi nói xong.
Câu này lọt vào tai Phàn Thiên Vũ, kỳ thực chẳng khác nào câu "Tao hẹn Ngu Thư Niên" là bao.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi xem bản thân có thể chịu được bao nhiêu cú đấm của Bách ca, Phàn Thiên Vũ vẫn ngoan ngoãn hỏi: "Hẹn ai vậy?"
Bách Dịch Nhiên bày ra vẻ mặt "Là do mày cứ muốn hỏi nên tao mới phải nói đấy nhé" rồi mới thốt ra: "Ngu Thư Niên."
Lúc nói ra ba chữ này, khóe môi hắn không ngừng cong lên.
Phàn Thiên Vũ mặt không cảm xúc, giọng điệu đều đều, "Ồ, hóa ra là học sinh giỏi à."
Bách Dịch Nhiên liếc xéo cậu ta một cái, "Bình thường một chút coi. Vừa nãy mày nói gì cơ? Thứ Tư là ngày gì?"
"Ờ..." Phàn Thiên Vũ không trả lời thẳng vào vấn đề mà hỏi ngược lại: "Anh hẹn học sinh giỏi đi đâu vào tối thứ Tư vậy? Có thể nói cho em biết được không?"
Bách Dịch Nhiên: "Tao không biết, cậu ấy nói là muốn dẫn tôi đến một nơi."
"Ồ..." Phàn Thiên Vũ ra vẻ đã hiểu gật gật đầu.
"Ồ cái gì mà ồ? Nói thẳng ngày đó là ngày gì đi."
Phàn Thiên Vũ vỗ đùi, "A, không phải là kỷ niệm 10 năm ra mắt game sao, quà tặng của nhà phát hành rất nhiều, em muốn nhân dịp kỷ niệm 10 năm chơi cho đã, hơn nữa kỳ thi lần này em được điểm cao, mẹ em thưởng cho em một nghìn tệ, bảo em ua giày. Em đây vì tinh thần đồng đội cao cả, không mua giày nữa, lấy hết ra bao trọn quán net cho mọi người chơi."
Lỗ Luân Đạt cười lạnh, "Mày bao trọn quán net hay là mua luôn quán net luôn vậy, phòng net nào mà đến tận một nghìn tệ?"
"Biến đi, tao không thể tự giữ lại một ít à?" Nhưng Bách Dịch Nhiên đã có hẹn vào tối thứ Tư rồi, kế hoạch ăn mừng ở quán net của Phàn Thiên Vũ chỉ đành tạm gác lại.
Nếu là người khác, cho dù có là mẹ của Bách Dịch Nhiên tìm, Phàn Thiên Vũ còn có thể lấy cớ chơi game để thoái thác, nhưng mà Ngu Thư Niên thì khác, hơn nữa còn là Ngu Thư Niên chủ động hẹn Bách Dịch Nhiên đi chơi, chi bằng cậu ta trực tiếp từ bỏ kế hoạch cho rồi.
Phàn Thiên Vũ: "Huấn luyện viên @ tất cả mọi người trong nhóm, hỏi xem tối nay ai đăng ký huấn luyện đặc biệt kìa, em thấy cường độ luyện tập cao lắm, em với Lỗ Luân Đạt định xin nghỉ, anh Bách, anh đi không?"
Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm, Bách Dịch Nhiên vừa gõ chữ nhắn tin với Ngu Thư Niên vừa xua tay, "Không đi, tao muốn học tập."
Phàn Thiên Vũ: "?"
Cái đó mà gọi là yêu thích học tập à? Yêu thích cái gì thì em đây không muốn vạch trần anh đâu.
Ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ.
Tan học tiết hai, giờ ra chơi lớn, toàn thể giáo viên và học sinh tập trung dưới cờ, nghe tuyên dương.
Lúc xếp hàng, mọi người đứng lộn xộn, chủ nhiệm giáo dục cầm loa giục giã: "Giáo viên chủ nhiệm các lớp chú ý giữ gìn trật tự, nhanh chóng sắp xếp hàng ngũ ngay ngắn."
"Học sinh giỏi? Cậu đứng trước tôi này." Lục Minh Học nhỏ giọng gọi Ngu Thư Niên, "Nghỉ một cái là quên mất cả vị trí đứng rồi à, mau lên đây, tôi giữ chỗ trống cho cậu này."
"Tôi không xếp hàng vội." Ngu Thư Niên giơ cuốn sổ ghi chép trong tay lên, "Đi kiểm tra đồng phục."
"Hả?" Lục Minh Học gãi đầu, khó hiểu hỏi: "Công việc này không phải là..."
"Dù sao cũng đang rảnh, giúp các cậu ấy một chút." Ngu Thư Niên xoay người, nói: "Tôi đi đây, lát nữa nếu thầy cô có hỏi thì cậu cứ bảo là tôi đi kiểm tra đồng phục rồi."
Lục Minh Học: "Ừm."
Việc mặc đồng phục có ảnh hưởng trực tiếp đến nếp sống văn minh của nhà trường, nên rất nghiêm ngặt, giáo viên chủ nhiệm các lớp đều sẽ giám sát việc này.
Mấy lớp đầu đi qua chỉ mang tính chất đối phó, các bạn học sinh chuyên phụ trách kiểm tra đồng phục đều nhắm mục tiêu vào lớp 7.
Không thể nào nhớ hết được.
Phải kiểm tra từng người một.
Ngu Thư Niên không đi từ hàng đầu tiên mà đi vòng ra sau, dùng bút gõ nhẹ vào vai Bách Dịch Nhiên, "Bạn học, mặc áo đồng phục vào, đừng có cầm trên tay như vậy."
Chỉ nghe giọng nói thôi, Bách Dịch Nhiên đã dễ dàng nhận ra người đến là ai, hắn kinh ngạc quay người lại, "Hôm nay cũng là cậu kiểm tra đồng phục à?"
Ngu Thư Niên nói: "Sau này đều là tôi, cậu định đợi người kiểm tra đồng phục đến rồi mới mặc, đợi tôi đi rồi lại cởi ra à?"
"Không phải, tôi đang định mặc đây." Bách Dịch Nhiên mở áo đồng phục ra phủi phủi, sau đó khoác lên người, "Thấy hơi nóng nên mới cởi ra thôi. Sao tôi có thể làm loại chuyện qua loa cho xong việc như vậy chứ, tôi là người tuân thủ kỷ luật nhất đấy."
Phàn Thiên Vũ đứng phía trước: "???"
Em không dám nghe kỹ anh đang nói gì nữa đâu đấy.
Ngu Thư Niên cong môi, "Vậy à? Sao tôi nghe nói..."
"Giả đấy, toàn là tin đồn thất thiệt." Bách Dịch Nhiên nghiêm túc biện hộ cho bản thân, "Lần trước, chính là lần đọc bản kiểm điểm ấy, không phải tôi mặc đồng phục đàng hoàng sao?"
Vì phải lên bục đọc bản kiểm điểm, sợ không mặc đồng phục lên đó lại chọc giận chủ nhiệm giáo dục nên hắn mới cố tình mặc vào đấy.
"Ừm. Chờ chút."
Bách Dịch Nhiên hỏi: "Sao thế?"
Ngu Thư Niên không trả lời, mà đưa cuốn sổ ghi chép cho hắn, "Giúp tôi cầm một lát."
Bách Dịch Nhiên nhận lấy, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Ngu Thư Niên đã tiến lên một bước, phản xạ có điều kiện khiến động tác của Bách Dịch Nhiên khựng lại một chút.
Ngu Thư Niên đưa tay chỉnh lại cổ áo đồng phục cho hắn, sau đó kéo khóa áo khoác đồng phục lên, dừng lại ở ngay dưới cổ một chút, rồi lại vỗ vỗ nếp nhăn trên tà áo.
Cậu nghiêng đầu, nói: "Như vậy là được rồi."