Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên.
Giai điệu đơn giản, lời bài hát dễ thuộc "Chúc mừng sinh nhật", kết hợp với giọng hát dịu dàng của Ngu Thư Niên, Bách Dịch Nhiên nghe xong cũng không khỏi hát theo.
Hát xong câu cuối cùng, Ngu Thư Niên mỉm cười, "Nhắm mắt lại, ước nguyện đi."
Những ngọn nến trên bánh kem cháy le lói, ánh nến màu cam ấm áp chiếu lên gò má Ngu Thư Niên, trái tim Bách Dịch Nhiên như ngừng đập, hắn mím môi, nhắm mắt lại làm theo lời cậu nói.
Ước nguyện sao...
Bách Dịch Nhiên không biết nên ước gì.
Rời xa thời thơ ấu ngây thơ, những suy nghĩ ngày càng trưởng thành khiến hắn nhận ra rằng ước nguyện là điều xa vời.
Đó là điều không thực tế.
Nhưng lúc này...
Hắn lại có chút trẻ con nghĩ rằng, hy vọng ước nguyện sẽ thành hiện thực.
Ngu Thư Niên thấy hắn mở mắt ra, "Ước xong rồi thì đừng quên thổi nến nhé."
Những ngọn nến đặc biệt cháy rất chậm, bên dưới có một đế nến nhỏ, sáp nến chảy ra sẽ rơi vào đế nến, không làm bẩn bánh kem.
Bách Dịch Nhiên khẽ thổi một hơi, ngọn lửa trên nến lập tức tắt ngúm, biến thành vài làn khói mỏng rồi nhanh chóng tan biến.
Ngu Thư Niên đã bắt đầu mở hộp đựng đĩa và dao đi kèm bánh kem, Bách Dịch Nhiên không khỏi hỏi: "Cậu không hỏi tôi ước gì à?"
"Không phải nói ước nguyện nói ra sẽ không linh nghiệm nữa sao?"
"Còn có chuyện này nữa à?" Bách Dịch Nhiên cười nói: "Cậu tin chuyện này thật?"
"Là một trong những nghi thức của ngày sinh nhật, tạo nên sự thần bí cho ước nguyện." Ngu Thư Niên đưa đĩa cho hắn, bản thân thì khoanh tay đặt trên bàn, "Tuy nhiên, nếu cậu thật sự muốn chia sẻ ước nguyện của mình thì tôi sẽ lắng nghe."
Bách Dịch Nhiên suy nghĩ một chút, nói: "Ngày nào ước nguyện của tôi thành hiện thực, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Nghe hắn nói vậy, Ngu Thư Niên đoán: "Không phải là thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại đấy chứ?"
Bách Dịch Nhiên: "Loại ước nguyện này quá bình thường, không phù hợp với tính cách của tôi."
"Cậu nói như vậy, tôi lại càng tò mò."
Bách Dịch Nhiên cười, "Vậy thì vừa hay, trước khi bí mật được bật mí có thể nâng cao sự mong đợi của cậu."
"Nếu tôi muốn biết ngay bây giờ, cứ hỏi dồn cậu thì sao?"
Vừa dứt lời, nụ cười của Bách Dịch Nhiên khựng lại, hắn như đang suy nghĩ nghiêm túc, hai luồng suy nghĩ đấu tranh trong đầu, nhất thời khó phân thắng bại.
Ngay khi Ngu Thư Niên định bảo hắn cắt bánh kem, mượn cớ để chuyển chủ đề thì Bách Dịch Nhiên khẽ thở dài, "Vậy thì tôi chỉ có thể thuật lại ước nguyện của mình cho cậu nghe thôi."
Không cần phải hỏi dồn.
"So với việc biết đáp án..." Ngu Thư Niên bưng ly nước lên, đồ uống bên trong khẽ lay động, cậu đưa ly về phía trước như đang cầm ly rượu vang, "Tôi nguyện ý giữ lại sự mong chờ dành cho chủ nhân bữa tiệc sinh nhật hôm nay, để nó tự do sinh trưởng, phát triển vô hạn."
"Cạch!"
Hai chiếc ly chạm vào nhau tạo nên tiếng leng keng trong trẻo.
Đồ uống màu nhạt làm mờ tầm nhìn, xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, Bách Dịch Nhiên nhìn thấy đôi mắt đang mỉm cười của Ngu Thư Niên.
Ngay cả nước đá cũng mang hương vị ngọt ngào như mật ong.
Bách Dịch Nhiên uống cạn ly, sau đó lại rót thêm một ly nữa.
Chiếc bánh kem mà Ngu Thư Niên mua không nhỏ, rõ ràng là hai người không thể ăn hết.
Bách Dịch Nhiên cắt hai miếng, miếng lớn đầu tiên dành cho Ngu Thư Niên.
Chỉ một góc bánh kem thôi mà đã được phủ đầy dâu tây.
Gần như tất cả trái cây tươi dùng để trang trí trên bánh kem đều nằm gọn trong đĩa của cậu.
Miếng bánh hắn tự cắt cho mình thì không cầu kỳ như vậy, có lẽ vì đã dồn hết trái cây sang đĩa bên kia nên phần kem trên bề mặt hơi lộn xộn.
Nhìn thì có vẻ không được tinh tế như lúc bánh kem còn nguyên vẹn, nhưng hương vị thì vẫn ngon như vậy.
Bánh gato cũng là vị chocolate, hương vị chocolate đậm đà, hậu vị hơi đắng, vừa vặn trung hòa vị ngọt của kem, thêm vài miếng dâu tây vụn, cắn một miếng, cảm giác thật sảng khoái.
Bách Dịch Nhiên vốn là người không thích ăn đồ ngọt mà cũng ăn hết nửa miếng bánh mới chịu dừng lại.
"Xin chào quý khách, bây giờ có thể phục vụ món chính được chưa ạ?"
Người phục vụ gõ cửa hỏi.
"Cho món lên đi." Ngu Thư Niên nói: "Bánh kem ăn không hết thì mang về, ăn chút món chính trước đã."
Cố tình đặt nhà hàng trước nửa tháng, nếu chỉ ăn bánh kem cho no, những món đã gọi mà không động đũa thì thật là tiếc.
Bách Dịch Nhiên rót thêm đồ uống cho cậu, "Ừ."
- --
Ăn tối xong, về đến ký túc xá đã hơn chín giờ tối.
Bách Dịch Nhiên căn ke thời gian để về phòng, may mắn là đã tránh được cô quản lý ký túc xá ghi tên.
Tuy rằng may mắn cúp điện nên được tan học sớm, nhưng dù sao hôm nay cũng là sinh nhật, điều quan trọng là phải trải qua trọn vẹn chứ không phải chỉ tập trung vào việc ăn uống.
Từng phút từng giây đều trôi qua thật ý nghĩa.
"Anh Bách?" Phàn Thiên Vũ đang đánh răng, nhìn thấy Bách Dịch Nhiên bước vào ký túc xá, cậu ta ngơ ngác hỏi: "Sao anh lại về rồi?"
Bách Dịch Nhiên đặt bánh kem lên bàn, "Không phải đang nghỉ, không về đây thì đi đâu?"
Phàn Thiên Vũ: "???"
Cậu ta hỏi: "Vậy học sinh giỏi đâu?"
"Cũng về nhà rồi."
Phàn Thiên Vũ: "..."
"Em còn tưởng hôm nay anh sẽ ở bên ngoài không về cơ đấy." Phàn Thiên Vũ súc miệng, lấy khăn lau mặt, vừa đi ra vừa nói: "Em còn đang nghĩ cách giúp anh qua mặt cô quản lý ký túc xá đây này."
"Bánh kem à?" Nhìn thấy thứ được đặt trên bàn, Phàn Thiên Vũ lập tức cười hì hì, "Học sinh giỏi mua cho anh đấy à?"
Bách Dịch Nhiên hỏi: "Mày nói với Ngu Thư Niên hôm nay là sinh nhật tao?"
"Không phải đâu." Phàn Thiên Vũ lắc đầu, "Lúc em đang chơi game thì thấy thông báo bạn bè, hỏi em có muốn tặng quà điện tử cho bạn bè vào ngày sinh nhật hay không, em nhìn thấy anh trong danh sách mới biết đấy, lúc em vừa mới biết sinh nhật anh thì học sinh giỏi đã hẹn anh đi chơi vào tối thứ Tư rồi, không phải em nói đâu nhé."
Phàn Thiên Vũ ra sức thanh minh, cậu ta vô tội.
Bách Dịch Nhiên khẽ gật đầu, "Ừm", "Bánh kem bọn mày tự chia nhau đi."
"Rõ!" Phàn Thiên Vũ vừa mới đánh răng xong liền gọi Lỗ Luân Đạt xuống cắt bánh, bản thân thì ngồi chờ ăn.
Thấy Bách Dịch Nhiên đang nghịch hộp quà trong tay, cậu ta lại không nhịn được tò mò hỏi: "Anh Bách, anh đang làm gì vậy? Có phải là quà sinh nhật mà học sinh giỏi tặng cho anh không?"
"Ừm." Ký túc xá của Bách Dịch Nhiên không có chỗ thích hợp để cất giữ, hắn chỉ mở ra xem một chút rồi lại cất vào.
Phàn Thiên Vũ mút kem trên muỗng, tiến lại gần, đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần khen ngợi bất kể là thứ gì, nhưng khi nhìn thấy là một quả bóng rổ thì cậu ta ngẩn người.
Sinh nhật mà tặng bóng rổ sao?
Sau đó ánh mắt cậu ta di chuyển xuống dưới, nhìn thấy logo, cùng với chữ ký trên logo, rồi lại nhìn xuống...
Phàn Thiên Vũ: "???"
"Quả bóng rổ phiên bản giới hạn có chữ ký của toàn bộ cầu thủ đội BOORISH khi còn thi đấu?!"
Phàn Thiên Vũ hét ầm lên.
Mẹ kiếp, thật hay giả vậy?
Lỗ Luân Đạt cũng ngừng cắt bánh kem, "Cái gì?"
"Bọn mày không xem Moments của tao sao?" Bách Dịch Nhiên thản nhiên nói, dường như chuyện nhỏ nhặt này không thể nào khuấy động được chút gợn sóng nào trong lòng hắn, nhưng khóe môi cong lên lại vô tình tiết lộ tâm trạng của hắn.
Phàn Thiên Vũ lập tức cầm điện thoại lên lướt xem, "Không có, em bận làm bài tập, nào có thời gian xem."
Vừa mở ra, quả nhiên nhìn thấy ảnh mà Bách Dịch Nhiên đăng trên Moments.
Chỉ là...
Trong ảnh, quả bóng rổ chỉ chiếm một góc nhỏ, phần lớn là khuôn mặt của Ngu Thư Niên.
Phàn Thiên Vũ đầy mặt dấu chấm hỏi, nhưng lại cảm thấy chuyện này xảy ra với Bách Dịch Nhiên cũng hợp lý.
Lỗ Luân Đạt cũng rất kích động, nhưng không đến mức khoa trương như Phàn Thiên Vũ.
Phàn Thiên Vũ: "Anh Bách! Đây thật sự là chữ ký của đội BOORISH sao? Em không tin, trừ khi anh lấy ra cho em xem."
Lỗ Luân Đạt: "..."
Tâm tư của cậu đã rõ như ban ngày rồi đấy.
Giấu đi nhanh lên.
Bách Dịch Nhiên nhìn hai người đang chắn trước giường, "Xem một cái?"
"Được, được, được, chỉ một cái thôi, nhiều hơn một cái em tự móc mắt mình." Phàn Thiên Vũ liên tục gật đầu.
Bách Dịch Nhiên lúc này mới lấy quả bóng rổ ra khỏi hộp, cẩn thận đỡ lấy phần không có chữ ký.
"Mẹ kiếp a a a, đỉnh quá đi, sao học sinh giỏi kiếm được quả bóng rổ này vậy?!"
"Bọn họ không phải đều đã giải nghệ rồi sao? Sao có thể tập hợp đầy đủ mọi người như vậy?"
Lỗ Luân Đạt và Phàn Thiên Vũ đứng hai bên, giọng nói đều không tự chủ được mà cao lên.
Lúc này, có người gõ cửa, "Các bạn học, giờ nghỉ ngơi, làm ơn nhỏ tiếng một chút."
"..."
Cả đám im bặt.
- --
Trong một ký túc xá toàn những nam sinh yêu thích bóng rổ, một quả bóng rổ có chữ ký của tất cả các cầu thủ trong đội mà họ yêu thích đủ để được "thờ phụng" trong ký túc xá.
Nhưng Bách Dịch Nhiên chỉ lấy ra một chút rồi lại cất vào.
Mùa thu, nhiệt độ dần giảm xuống.
Hội thao mùa thu sắp diễn ra.
Mọi công tác chuẩn bị đang được gấp rút hoàn thiện, cũng bắt đầu thu thập bài phát biểu từ các lớp.
Ngu Thư Niên đã đăng ký thi đấu nên không cần phải viết bài phát biểu, trong khi lớp trưởng đang bận rộn tìm người viết bài thì cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến lớp 7 học bài.
Tề Giai Đồng duỗi lưng, đang chơi trò rượt đuổi với lớp trưởng, quay đầu lại thấy Ngu Thư Niên đứng dậy, cô nàng liền đưa tay ra, "Học sinh giỏi, cậu cho tôi đi cùng đến lớp 7 với."
Lớp trưởng vỗ mạnh vào tay cô nàng, "Đi đâu mà đi, mau đi viết bài phát biểu nhanh."
Ngu Thư Niên cười nói: "Chờ cậu viết xong bài phát biểu rồi hẵng đến."
"Hu hu... đây là nỗi khổ trần gian gì đây."
Ngu Thư Niên xoay người định đi thì bỗng nhiên có người chạy vụt qua, cậu theo bản năng lùi lại, không cẩn thận va vào bàn phía sau, chân bị trẹo, loạng choạng ngã ngồi xuống ghế.
"Hự..." Cậu nhíu mày, hít một hơi khí lạnh vì cơn đau nhói ở mắt cá chân.
"Học sinh giỏi?" Tề Giai Đồng vội vàng đứng dậy, "Sao vậy, có bị ngã không?"
Lục Minh Học vừa chạy vụt qua cũng quay trở lại, lo lắng nhìn cậu, "Tôi không để ý. Cậu không sao chứ? Tôi đụng trúng cậu à?"
Ngu Thư Niên khẽ chạm mũi chân trái xuống đất, cậu lắc đầu, "Không sao."
Cậu vừa nói vừa thử đứng dậy, nhưng chân trái vẫn không dám dùng sức.
Tề Giai Đồng nói: "Để tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Ngu Thư Niên xua tay, "Không cần đâu, hai cậu cứ đi học đi, tôi thật sự không sao."
Tề Giai Đồng nhìn thấy trên trán cậu đã lấm tấm mồ hôi, cơn đau do bong gân có lẽ không hề nhẹ nhàng như vẻ ngoài bình tĩnh của Ngu Thư Niên.
"Không được, phải đi khám xem sao." Lục Minh Học cũng tiến lên dìu cậu, "Đi khám một chút cho yên tâm, Tề Giai Đồng mau đến giúp một tay."
"Đi, đi, đi." Tề Giai Đồng và Lục Minh Học mỗi người một bên, dìu lấy cánh tay Ngu Thư Niên.
Bằng mọi giá phải đưa cậu đến phòng y tế.
Ngu Thư Niên bất đắc dĩ, "Chờ tôi gửi tin nhắn đã."
Lúc nhắn tin cho Bách Dịch Nhiên, cậu vẫn không quên dặn dò, "Lát nữa vào học rồi, các cậu nhớ báo với giáo viên một tiếng, nếu không đi trễ sẽ bị trừ điểm..."
Tề Giai Đồng: "Không sao đâu, thầy cô mà hỏi thì bạn cùng bàn sẽ nói giúp mình."
Ngu Thư Niên ngồi xuống soạn tin nhắn.
Cậu không nói thẳng là mình không đến được, chỉ giải thích ngắn gọn lý do.
Ngu Thư Niên: [Tôi bị trẹo chân rồi, hôm nay không đến được. Buổi học tối cậu cứ làm bài tập được giao hôm qua đi, lần sau có dịp tôi sẽ giảng cho cậu.]
...
Còn chưa kịp cất điện thoại, cậu đã nhận được tin nhắn trả lời của Bách Dịch Nhiên.
Bách Dịch Nhiên: [Bây giờ cậu đang ở đâu?]