• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Dao Bảo Bảo lập tức đỡ Ảnh Nhiên đứng dậy “ Ảnh Nhiên, ngươi làm sao vậy? sao đột nhiên lại ngã xuống?”

” Đau, đau quá!” trán đổ mồ hôi lạnh, thân mình co rút như con tôm, không hỏi cũng biết Ảnh Nhiên đau đến mức nào mới có bộ dạng như vậy.

Bảo Bảo trước giờ chưa từng thấy một người giây trước còn khỏe mạnh, vui vẻ, chớp mắt đã đau đến như vậy nên tay chân luống cuống, không biết phải làm sao, ôm sát Ảnh Nhiên vào lòng, chuyển cho nàng một ít pháp lực với mong muốn giảm đau cho nàng nhưng Bảo Bảo không biết rằng hành động của nàng càng làm mọi chuyện xấu hơn, pháp lực vừa được chuyển sang thì Ảnh Nhiên lại đau đến kêu la thảm thiết, làm cho Bảo Bảo sợ tới mức lập tức rụt tay lại.

“Ảnh Nhiên, ngươi rốt cuộc là đau như thế nào? mau nói cho ta biết” Bảo Bảo nóng ruột vô cùng, vừa dùng ý niệm để gọi Thanh Liên quay về Xà tộc, vừa hỏi.

” Toàn thân đều đau, sở, làn da ta như sắp bốc cháy tới nơi, thực sự rất đau, tỷ tỷ, cứu ta”

Ảnh Nhiên đau đến không thở nổi, nói xong câu này thì sắc mặt trắng như sắp chết tới nơi.

Bảo Bảo gấp đến mức hai mắt phiếm đỏ, nhìn làn da của Ảnh Nhiên vẫn như bình thường, một chút ửng đỏ cũng không có, cũng không ấm mà thậm chí còn lạnh như băng, sao nàng lại nói có cảm giác như sắp bị bốc cháy, chẳng lẽ chính là cảm giác từ bên trong thân thể của Ảnh Nhiên.

Không thể chuyển pháp lực cho nàng cũng không biết vấn đề bắt đầu từ đâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ảnh Nhiên thống khổ, trong lòng Bảo Bảo khổ sở vô cùng, nhưng chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay nàng, hận không thể chia sẻ với nàng nỗi đau này.

” Tóc Đen, Tóc Đen–” Bảo Bảo la lớn.

Ngay lập tức Tóc Đen tay còn cầm cây bút đã xuất hiện, bối rối nói “ tiểu chủ, có chuyện gì? Ảnh Nhiên tiểu thư bị sao vậy?”

” Tóc Đen, đừng nhiều lời, nhanh đến phòng cha ta mang kim đan của hắn đến đây, mau” Bảo Bảo lo lắng, không muốn để Ảnh Nhiên một mình ở đây nếu không thì nàng đã tự mình đi lấy.

Tóc Đen ngây người một chút rồi lập tức gật đầu “ dạ, ta đi ngay”

Ảnh Nhiên lúc này đau đến mức không rên nổi nữa, ngay cả hô hấp cũng không được chỉ biết cắt chặt môi dưới đến chảy máu, thân mình càng cuộc chặt lại, tứ chi rã rời, mỗi một chỗ đều đau đến tâm tê phế liệt, nếu có thể ngất xỉu thì đối với Ảnh Nhiên lúc này lại là chuyện tốt, tiếc là chuyện này cũng là xa xỉ đối với nàng.

Ảnh Nhiên tuyệt vọng, cảm giác như nàng sắp chết, trong lòng không ngừng gọi tên Tuyết Ưng, nếu biết có hôm nay thì khi đó dù thế nào nàng cũng sẽ giữ Tuyết Ưng lại, hiện tại nàng rất mong được nhìn thấy hắn, nếu có chết, nàng cũng muốn được chết trong lòng hắn.

Khi Thanh Liên gấp gáp quay trở về thì thấy Bảo Bảo và Ảnh Nhiên săc mặt đều trắng bệch, Bảo Bảo ôm lấy Ảnh Nhiên ngồi trên đất, mới đầu hắn còn không biết là ai bị đau nhưng rất nhanh đã nhận ra là do Ảnh Nhiên bị đau mà Bảo Bảo không giúp được gì nên mới như thế.

Cố không để ý đến tình trạng của Bảo Bảo mà vội cầm tay Ảnh Nhiên, bắt mạch cho nàng nhưng không tra ra chuyện gì khác thường, vì sao Ảnh Nhiên lại bị thống khổ như vậy, Thanh Liên cũng không tìm ra được nguyên nhân.

” Thanh Liên, Ảnh Nhiên vì sao lại bị như vậy, ngươi mau tìm cách giúp a, nàng đau đến không chịu nổi nữa rồi. Vì sao lại như vậy? trên người nàng có yêu lực ngoại giới sao? Hay là phong ấn của tán tiên vẫn còn ảnh hưởng tới thân thể của nàng?” Bảo Bảo thấy Thanh Liên cũng cau mày thì càng lo lắng hơn.

“Mạch đập của Ảnh Nhiên đều bình thường, trong cơ thể của nàng không có pháp lực ngoại giới cũng không phải vì ảnh hưởng của việc bị đóng phong ấn năm xưa, thực sự không tìm được lý do vì sao nàng lại đau như vậy. nàng đã ăn qua cái gì sao?” Thanh Liên tuy rằng cũng rất lo lắng nhưng vẫn thể hiện sự trấn tĩnh, nếu hắn cũng bối rối thì sẽ không tìm được nguyên nhân Ảnh Nhiên vô cớ bị đau.

“Chưa ăn gì cả, ngay cả hồng quả ta mang tới cũng chưa có dùng a, ah, lúc trước ta có cho nàng ăn một viên kim đan của phụ thân nhưng mà chưa ăn xong nàng đã đau không chịu nổi rồi”

“Bảo Bảo, đừng khẩn trương, kim đan do Như Mặc luyện ra chỉ có lợi chứ không hại, trước kia Ảnh Nhiên bị thương, không phải ngươi cũng đã cho nàng ăn qua sao? Cho nên ngươi đừng quá lo lắng, bây giờ ta sẽ dùng thuật thôi miên để dỗ nàng ngủ, ít ra sẽ làm nàng giảm bớt đau đớn, ta cũng có thời gian để nghĩ biện pháp, nói thật, mấy ngàn năm qua, ta cũng chưa từng gặp phải tình huống này”:

Thanh Liên nắm chặt tay Bảo Bảo, ý muốn làm nàng an tâm hơn, nhìn nàng như vậy hắn rất đau lòng, hơn nữa nàng có như vậy cũng không làm cho Ảnh Nhiên đỡ đau hơn.

“Ân, có cần cho Tuyết Ưng biết để hắn mau chóng quay về không?” Bảo Bảo gật đầu, biết lúc này nàng bối rối chỉ làm mọi việc rối hơn nên cố gắng kiềm chế tâm trạng.

” Cũng tốt! Lập tức kêu Tuyết Ưng trở về đi! Lúc này có lẽ người Ảnh Nhiên cần nhất chính là hắn” Thanh Liên nghĩ một lát rồi đáp.

Bảo Bảo liền nhẹ nhàng buông thân mình của Ảnh Nhiên, đi ra ngoài cửa, Thanh Liên lập tức thay thế vị trí của nàng, nâng Ảnh Nhiên dậy, để cho mặt nàng đối diện mặt hắn, âm thanh mềm nhẹ chậm rãi vang lên “ Ảnh Nhiên, ngươi nghe được thanh âm của ta không? ta tin là ngươi nghe được, mau mở mắt nhìn ta, chỉ cần ngươi nhìn ta rồi sẽ không còn thấy đau nữa, mau, mở mắt ra đi”

Thanh âm nhu hòa lại đầy ma lực kia không ngừng vang lên bên tai Ảnh Nhiên, mới đầu nàng không có phản ứng, chỉ nhắm chặt mắt, chìm đắm trong sự thống khổ nhưng rồi cũng dần dần không tự chủ được mà bắt đầu mở mắt, Thanh Liên hài lòng, tiếp tục nói chuyện.

Rốt cuộc Ảnh Nhiên cũng mở mắt ra nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy ma lực của Thanh Liên thì lại lập tức nhắm lại “ ngủ đi, ngủ sẽ không còn thấy đau nữa cho nên ngươi cứ an tâm ngủ đi, ngủ càng sâu càng tốt, ngươi rất an toàn, mọi đau đớn đều đã rời xa ngươi, Ảnh Nhiên ngủ đi”

Tựa hồ như thôi miên có tác dụng nên thân mình Ảnh Nhiên dù vẫn còn cuộn tròn lại nhưng đã không còn run rẩy và co rút, hô hấp cũng thả lỏng hơn, tuy rằng vẻ mặt vẫn tràn đầy thống khổ nhưng với Thanh Liên mà nói cũng là đã làm hết sức mình, nếu muốn hắn nhận lấy đau khổ của Ảnh Nhiên hắn cũng cam lòng, bởi vì dù không biết vì sao nàng bị như vậy nhưng cũng do hắn và Bảo Bảo không chiếu cố tốt cho nàng.

Bảo Bảo dùng ý niệm truyền thông tin cho Mặc Mặc, nhờ hắn thông tin cho Tuyết Ưng quay về, dù sao hắn cũng là tọa kỵ của Mặc Mặc, nên chỉ có hắn mới có thể dùng ý niệm gọi Tuyết Ưng quay về.

Có lẽ Tuyết Ưng rất nhanh sẽ quay lại, lúc này Bảo Bảo lại thấy hối hận vô cùng vì đã chọc cho Tuyết Ưng tức giận rời đi, nếu không lúc Ảnh Nhiên đau đớn nhất đã có hắn ở bên cạnh.

Mà lúc này, trên đỉnh Tuyết Phong sơn, Tuyết Ưng vừa bàn xong công việc trong tộc với tám vị hộ pháp, biết được nhiều năm qua trong tộc cũng không vì chuyện hắn vắng mặt mà bầu vương mới, tất cả đều tin tưởng và chờ đợi hắn trở về, hắn sẽ không từ bỏ trách nhiệm với toàn tộc vì vậy dù hắn không có mặt thì mọi việc vẫn được xử lý gọn gàng, ngăn nắp.

Ngọc Đế đối với việc bọn họ năm đó cùng Thanh Liên quấy rối Thiên đình cũng không có hành động gì, Tuyết Ưng tộc vẫn bình an như chưa từng dính líu đến sự kiện ỏ Tước Hoàng sơn.

Đối với kết quả như vậy, Tuyết Ưng rất cao hứng, năm đó hắn vì bằng hữu mà ra tay nên nếu có hậu quả gì thì phải do một mình hắn gánh chịu, nếu làm liên lụy tới toàn tộc thì hắn sẽ hổ thẹn với các tộc nhân.

Quay về lại Tuyết Phong sơn xa cách đã lâu, nhìn cách bố trí quen thuộc, trong lòng Tuyết Ưng cảm khái vô cùng nghĩ đến tương lai không xa nơi này sẽ có thêm một nữ chủ nhân, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Đứng ở không trung nhìn mây bay lãng đãng, lòng lại nhớ tới Ảnh Nhiên, chỉ xa nàng có ba ngày mà tưởng chừng ba năm, không biết tiểu nữ nhân của hắn lúc này đang làm gì, có nhớ hắn như hắn đang nhớ nàng hay không?

Đang tưởng niệm, nhớ nhung thì đột nhiên Tuyết Ưng thu được tín hiệu của Mặc Mặc, nói Bảo Bảo nhờ nhắn hắn quay về Xà sơn gấp, nói Ảnh Nhiên đột nhiên bị đay, hiện giờ đã lâm vào hôn mê.

Tin tức này làm cho Tuyết Ưng chấn động như sấm nổ bên tai, hắn bất quá chỉ đi mới ba ngày sao nàng đã bị đau nhức không thôi, còn đau đến bất tỉnh nhân sự, phản ứng đầu tiên của hắn là thống hận và phẫn nộ, tiểu ma nữ có biết cách chiếu cố người khác hay không, làm sao lại để cho nàng xảy ra nông nỗi như vậy.

Vốn bị nỗi nhớ nhung dày vò, giờ lại thêm lo sợ nên Tuyết Ưng lập tức thông tin cho tám vị hộ pháp rồi lập tức rời đi.

******************************************************

” Thanh Liên, tại sao có thể như vậy, làm sao bây giờ?” tay của Thanh Liên cơ hồ sắp bị Bảo Bảo lắc rớt ra khỏi vai, nhưng hắn không phản kháng bởi vì hắn cũng bị tình cảnh này làm cho sợ hãi, không biết nên xem là tốt hay xấu, mồ hôi ướt đẫm cả lòng bàn tay.

Bởi vì Ảnh Nhiên vốn đang bị thôi miên nằm trên giường thì không lâu sau bắt đầu hóa thân, đầu tiên là hình người bắt đầu không cố định, sau đó thì khôi phục nguyên hình, đôi cánh to lớn mở rộng làm vách tường trong phòng vỡ vụn, nóc nhà vừa mới được sửa xong thì hôm nay lại bị thân hình ưng to lớn tàn phá nghiêm trọng hơn.

Các thành viên trong Xà tộc cứ tưởng có đại địch tấn công nên sợ hãi, luống cuống chạy ra thì nhìn thấy thân hình ưng to lớn màu đen còn có hai cánh to lớn đang phe phẩy, tạo thành những cơn gió lốc thổi bay những tảng đá lốn chung quanh, còn cây cỏ quanh đó thì dường như là vừa trải qua thảm họa hủy diệt.

Mà nữ vương vĩ đại của bọn họ cùng vương phu Hồ vương đại nhân thì nắm tay nhau nhìn xem tình cảnh trước mắt, không hề có ý định ngăn cản, cho nên đám tộc nhân nho nhỏ như bọn họ chỉ có thể tận lực tìm nơi tránh nấp mà thôi.

Ảnh Nhiên lúc này đã không khống chế được thần trí của mình, chỉ cảm thấy thân thể nóng đến mức sắp bùng nổ, nàng chỉ có thể thông qua việc vẫy cánh không ngừng để giảm bớt cái nóng mà thôi, nên cứ vỗ cánh không ngừng.

Mà cứ theo mỗi lần vỗ cánh của nàng thì có một mảng lông màu đen thật lớn tróc ra, bay tán loạn trong không gian.

Thanh Liên nhìn tình cảnh này không nói một lời nào, cáo có da, rắn có vảy mà ưng thì lớp phòng vệ bên ngoài quan trọng nhất chính là lông, tình cảnh của Ảnh Nhiên lúc này chính là rụng lông, làm cho hắn kinh tâm động phách. Bình thường chỉ khi gặp tình trạng nguy hiểm khẩn cấp thì mới tạo thành quá trình rụng lông, Ảnh Nhiên còn trẻ lại khỏe mạnh như vậy sao đột nhiên lại trải qua quá trình này?”

” Thanh Liên, chết tiệt, chúng ta phải ngăn cản nàng lại, nếu cứ để nàng tiếp tục như vậy thì sẽ chết mất, ngươi nhìn thấy không? nàng rụng lông” Bảo Bảo nhịn không được muốn bay lên, tuy rằng bằng vào năng lực của một mình nàng thì không thể nào chế trụ được Ảnh Nhiên nhưng nếu có thêm Thanh Liên nữa thì tin rằng không khó, không thể để nàng tiếp tục như vậy, ai biết đến lúc lông rụng hết thì Ảnh Nhiên sẽ biến thành bộ dạng gì, còn giữ được tính mạng hay không?

” Hảo! ta bên trái, ngươi bên phải, chúng ta cùng tiến lên”. Thanh Liên cũng bắt đầu do dự, bấm đốt ngón tay thì hắn biết Ảnh Nhiên còn phải trải qua một kiếp nhưng cũng không phải đến sớm như vậy, mà tình cảnh trước mắ hắn không biết là kiếp hay là nghiệt nên không biết phải làm thế nào, nhưng thấy Bảo Bảo khẩn trương như vậy thì hắn cũng bắt đầu băn khoăn, chẳng lẽ kiếp trước của Ảnh Nhiên là tiên sao? Cũng lập tức đồng ý đề nghị của Bảo Bảo, trước tiên cố định thân hình của Bảo Bảo rồi nói sau.

Hai thân ảnh cùng bay lên, một đỏ một xanh, một trái một phải cùng bắn vào Ảnh Nhiên, hai cái cánh to lớn của nàng lập tức đình chỉ nhưng vì không thể quạt cánh nên Ảnh Nhiên liền dùng móng vuốt bén nhọn của mình ra sức cào vào mặt đất, làm toàn bộ xà cung bị chấn động như động đất, bộ dáng thống khổ của nàng làm cho Bảo Bảo và Thanh Liên kinh tâm vô cùng.

“Như vậy cũng không được, Thanh Liên, làm sao bây giờ, như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, có cần gọi phụ thân quay về không?” Bảo Bảo thấy Ảnh Nhiên hoàn toàn không để ý đến thân thể mình thì gấp đến mức sắp khóc.

Mà lúc này Tuyết Ưng cũng vừa về tới, nhìn thấy Thanh Liên và Bảo Bảo đang cùng hợp sức chế trụ Ảnh Nhiên, không cho nàng bay lên, lại thấy lông của Ảnh Nhiên bay tán loạn trên không trung nên cho rằng hai người khi dễ nàng, vì vậy khí huyết xông lên, dùng toàn lực lao xuống dưới “ Bắc Dao Bảo Bảo, Thanh Liên, các ngươi muốn làm gì? Còn không buông Ảnh Nhiên ra?”

Khí thế và áp lực dòng khí của hắn rất lớn nên dù đạo hạnh cao hơn Thanh Liên cũng lập tức ôm lấy Bảo Bảo phi thân ra ngoài, mà đôi cánh vừa được tự do thì Ảnh Nhiên lại vẫy cánh điên cuồng như trước.

Từng chùm, từng chùm lông của Ảnh Nhiên rời khỏi thân thể mà bay tán loạn trong không trung, lúc này Tuyết Ưng cũng nhìn thấy và kinh ngạc đến ngây người, bây giờ mới hiểu vì sao Thanh Liên và Bảo Bảo chế trụ cánh của nàn, vậy mà hắn còn cho rằng bọn họ khi dễ nàng.

” Ảnh Nhiên–, chết tiệt, Tiểu ma nữ, Thanh Liên, các ngươi ai tới nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?” Tuyết Ưng vừa dùng hai cánh to lớn của mình ngăn chặn hành động của Ảnh Nhiên vừa lớn tiếng quát Thanh Liên và Bảo Bảo.

“Tuyết Ưng, ngươi cũng thấy đó, lúc sáng Ảnh Nhiên đột nhiên đau nhức không thôi, ta vội quay trở về, sau đó đó liền xuất hiện tình trạng rụng lông, tiếp theo là điên cuồng hủy hoại nhà cửa, ta và Bảo Bảo không đành lòng nên mới tìm cách chế trụ hai cánh của nàng, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta trơ mắt nhìn nàng rụng hết lông sao?”

Đối với sự lỗ mãng của Tuyết Ưng, Thanh Liên không tức giận mà còn ôn hòa giải thích.

Tuyết Ưng dùng hết sức để chế trụ Ảnh Nhiên, khí lực của nàng vốn không kém hắn là bao, hơn nữa đang trong tình trạng kích động nên sức lực mạnh hơn nhiều làm hắn rất chật vật. Một lát sau từ trên thân Ảnh Nhiên xuất hiện một tầng hào quang màu vàng, càng hỗ trợ khí lực cho Ảnh Nhiên mạnh hơn nên lập tức đẩy hắn văng ra xa.

Sau đó lông của nàng lại tiếp tục rơi rụng không ngừng, Tuyết Ưng mấy lần muốn quay lại nhưng đều bị cỗ hào quang kia cản trở, Thanh Liên và Bảo Bảo cũng vận dụng pháp lực, tiến lên định hỗ trợ nhưng lại nhìn thấy đôi cánh của Ảnh Nhiên sau khi rụng hết thì phát sinh biến hóa mới, liền lập tức xoay người ngăn cản Tuyết Ưng đang muốn tiến lên.

” Vân vân, Tuyết Ưng!”

Thấy Thanh Liên không hỗ trợ mà còn ngăn cản, Tuyết Ưng rất căm tức “ Thanh Liên, ngươi đã không hỗ trợ còn ngăn cản ta là sao? Ảnh Nhiên đã không còn kịp nữa rồi”

Tuyết Ưng, ngươi nhìn kỹ xem, trên cánh Ảnh Nhiên có cái gì? Nàng không phải bị rụng lông mà là thay lông, ngươi không thấy sao?” Thanh Liên lúc này cũng không duy trì hình tượng nho nhã nữa mà lập tức rống lên đáp trả.

Thay lông?

Tuyết Ưng đầu tiên còn mơ hồ, chưa hiểu hết hai từ này nhưng sau khi nhìn thấy trên cánh của Ảnh Nhiên bắt đầu xuất hiện một lớp lông tơ màu trắng thì hiểu được sự việc, lập tức mắt chữ a mồm chữ o, hồi lâu vẫn không nói được lời nào.

Tuyết Ưng tộc bọn họ từ nhỏ đến lớn sẽ trải qua một lần thay lông, sau khi trưởng thành thì không còn tình trạng này nữa chứ đừng nói là đổi từ màu đen sang màu trắng, chuyện không thể tưởng tượng này có lẽ mấy ngàn năm qua không một ai trong tộc đã từng nhìn thấy, vậy mà sự việc đang xảy ra trên người Ảnh Nhiên và đang diễn ra ngay trước mắt hắn.

Tuyết Ưng không biết là nên mừng hay kinh ngạc, Ảnh Nhiên ngay cả nằm mơ cũng muốn có được màu lông trắng, bây giờ thì ước mong đã thành sự thật, khi nàng tỉnh lại không biết sẽ mừng đến mức nào. Nàng vì sự khác biệt với người khác mà đâm ra tự ti, nghĩ đến đây Tuyết Ưng cảm động như người đang thoát thai hoán cốt là hắn.

Yên lặng nhìn Ảnh Nhiên đang biến đổi, hốc mắt chợt thấy ươn ướt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK