• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Nam Hành nhanh chân chạy lên phòng, lúc ở nhà hàng nhìn ánh mắt không tin tưởng của cô nhìn anh, anh đã rất sợ hãi. Anh chỉ sợ về nhà sẽ không được nhìn thấy cô nữa.

"Ngô Nhược." Dạ Nam Hành thấy cô ngồi trên giường cho con ti sữa, dè dặt bước đến bên cạnh cô: "Nghe anh nói có được không?

"Nam Hành tâm trạng em lúc này đang rất không tốt, không muốn nói cùng anh bất kỳ chuyện gì." Ngô Nhược cố kìm nén cảm xúc trong lòng lúc này, sợ giờ cùng anh nói chuyện sẽ đẩy mọi chuyện đi xa hơn.

"Vậy lúc nào em bình tĩnh lại, xin em cho anh một cơ hội." Dạ Nam Hành nhìn cô, rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại sợ cô sẽ đẩy anh ra, bọn họ mới đây còn hạnh phúc bên nhau, không ngờ khoảnh khắc ấy lại chóng qua đến vậy.

Anh đang chịu đựng sự buộc tội, đến chính anh còn không biết tại sao mình phải chịu, chỉ trách số phận sao lại khéo sắp đặt đến vậy, lúc dễ gây hiểu lầm nhất cô lại kịp thời xuất hiện, không lệch một giây nào cả.

Ngô Nhược nhìn anh đi ra khỏi phòng, mất mát ôm lấy tiểu Trạch vào lòng, vì sao lúc trái tim cô đang từ từ chấp nhận anh, lại bắt gặp cảnh tượng ấy, không ai khác lại chính là chị ta, nghĩ đến những lần gặp mặt trước ánh mắt thù địch nhìn cô của Trịnh Tâm An, cô lại cảm thấy cay đắng. Đây gọi là quả báo sao, bỏ rơi bạn trai để đi theo người đàn ông khác, bây giờ lại bị người đàn ông đó tát cho một cái đau đớn.

Dạ Nam Hành thấy mình thất bại thảm hại, như tên trộm vậy, làm gì cũng đều phải nén nhìn xem Ngô Nhược đang có thái độ thế nào, như lúc này đây tới ôm con cũng phải lén nhìn cô, xem cô có nhìn mình hay không.



Từ tối qua tới giờ Ngô Nhược đều giữ im lặng, không khóc, không cười, không hỏi chuyện, không trách mắng, khiến anh càng thêm sợ hãi, sợ rời mắt khỏi cô liền biến mất thà cô cứ trách anh, mắng anh, còn khiến anh an tâm hơn.

" Ngô Nhược em có thể nói chuyện với anh được chưa? Cô cứ im lặng như vậy, chính là đang dày vò anh. Dạ Nam Hành không nhịn được hỏi lại câu hỏi tối qua.

" Chưa được." Ngô Nhược lạnh lùng đáp.

" Vậy hứa với anh em sẽ không rời khỏi anh chứ?" Dạ Nam Hành khó khăn đặt câu hỏi.

" Anh đi làm đi, nếu đi em sẽ nói". Cô không nhìn anh, chỉ tập trung thay bỉm cho con, thay xong thì cho con ăn, tất cả đều tự lập làm, không cần đến sự giúp đỡ của anh.

" Anh không đủ dũng cảm để đi làm, sợ trở lại sẽ không nhìn thấy em". Anh thấy cô như vậy, tim bỗng đập càng mạnh hơn, sự lo sợ vô hình này thật khiến anh khó thở.

"Đi em sẽ nói, Dạ Nam Hành hiện giờ càng nhìn thấy anh em càng mệt mỏi, anh đi làm đi có được không". Ngô Nhược ngừng hành động trong tay lại, nhắm mắt lại khiến đầu óc được thanh tịnh, sau đó giọng mệt mỏi cố gắng nói ra.

Anh nghe cô nói vậy còn có thể ở nhà được nữa sao, không muốn đi làm cũng buộc phải đi, đến hôn nhẹ lên trán con, vẻ mặt miễn cưỡng đi ra khỏi nhà. Chẳng khác nào lúc mới bắt cô về nhà cả, nhưng lúc đó ít ra còn dám ôm hôn cô, giờ đến gần anh cũng không dám.

Dạ Nam Hành mang theo tâm trạng không yên lòng đi làm, tới công ty liền thông báo với thư ký, bao giờ anh gọi mới được vào, còn tất cả mọi người ai cũng không tiếp, đóng cửa trong phòng đứng ở cửa sổ cứ thế nhìn xuống dòng xe tấp nập trên đường.

"Giám đốc Âu định đi đâu vậy?" Thư Ký Bạch thấy Âu Phong cầm tập tài liệu định đi vào phòng Sếp tổng, liền đưa tay ngăn lại.



" Thư Ký Bạch tôi đi đâu phải báo cáo với anh sao?" Âu Phong đẩy tay của Thư Ký Bạch ra.

" Khuyên cậu một câu không nên làm phiền Dạ tổng lúc này." Thư Ký Bạch thấy bàn tay chuẩn bị đặt lên cửa của Âu Phong tốt bụng lên tiếng.

" Anh ấy lại làm sao nữa thế hôm qua không phải vui vẻ đãi khách sao?" Âu Phong dừng động tác tay lại, tò mò đi lại gần Thư Ký Bạch dò hỏi. Hôm qua cậu bận nên không tham gia tiệc đầy tháng được, nhưng thấy mẹ cậu gọi điện giọng rất vui vẻ khoe mà.

" Không biết tôi cũng không rõ, chỉ thấy sáng đến công ty bộ dạng rất khó ở, sau đó thông báo ra ngoài không tiếp khách." Thư Ký Bạch bắt đầu bà tám kể chuyện.

"Thật là thất thường, cái này chắc lại vợ chồng bất hòa rồi." Âu Phong chun mũi nói, từ sáng tới giờ cậu cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Tâm An đâu, không hiểu vì sao mấy hôm nay cậu rất hay vô thức mà tìm kiếm bóng hình chị ấy.

" Haizz… Dạ tổng cứ như vậy thật làm tôi giảm cân." Thư Ký Bạch đưa tay vỗ ngực mình, bình thường Dạ Nam Hành đã nóng tính rồi, giờ lại mang vẻ mặt này, giờ anh mà bị gọi vào chắc không có đường ra nữa.

" Anh cũng nên giảm rồi đấy, nhìn anh xem trên người toàn là mỡ." Âu Phong giọng khinh bỉ nhìn vào cái bụng mỡ của Thư Ký Bạch.

"Thư Ký Bạch Dạ tổng gọi anh." Thư ký đặt điện thoại xuống gọi Thư Ký Bạch.

Sao lại đen như vậy chứ, vừa nghĩ tới liền dính đạn.

"Cậu có số của nóc nhà Dạ tổng không cho tôi đi". Bạch Nam nhìn Âu Phong cầu cứu.

" Có cũng không cho anh, chúc anh thượng lộ bình an." Âu Phong cười hề hề khi người khác gặp họa, nhìn Thư Ký Bạch bước vào sau cánh cửa, còn cố ý ngồi xuống ghế chờ đợi.

" Dạ tổng gọi tôi." Thư Ký Bạch đứng cánh bàn Dạ Nam Hành ngồi một đoạn, không được tự nhiên đứng đó.

"Bảo phòng thiết kế tiến hành bộ sưu tập váy cưới đi, trong ngày kia phải nộp cho tôi ý tưởng thiết ý". Dạ Nam Hành xoay bút trong tay nói. Đây cũng là ý tưởng anh vừa nghĩ ra.

"Dạ." Trước giờ công ty họ không nhận đơn đặt hàng váy cưới, sao Dạ tổng lại đột ngột thay đổi như vậy, là muốn hành phòng thiết kế à.

"Thư Ký Bạch vẫn ổn chứ?" Âu Phong thấy Bạch Nam toàn mạng đi ra tò mò hỏi.

"Tôi không sao, nhưng người khác thì có sao đấy." Họa này đúng là không rơi vào anh thì cũng rơi vào đầu người khác, Bạch Nam hớn hở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK