Hoài Hoài đứng dưới tường cung, nhất thời bối rối.
Gần bức tường này cả một gốc cây cũng không thấy, nếu muốn tay không trèo lên thì thật sự hơi khó.
Do dự đủ điều, Hoài Hoài quay đầu nhìn Xuân Bảo kế bên, thì thào: “Cao quá… Làm thế nào đây?”
Xuân Bảo ngửa đầu nhìn bức tường cao tít, vẻ mặt càng phiền muộn hơn.
Hoài Hoài thân thủ tốt như vậy cũng không thể lên, nói chi loại người sợ độ cao như mình, mà ban nãy đi cũng quên mang cái móc bữa trước làm, bức tường này cao hơn mình không chỉ gấp hai, dù mọc cánh sợ cũng chẳng bay qua nổi.
Hai thị vệ cúi đầu co lại, hít thở nhè nhẹ, ngủ chưa say, thỉnh thoảng động đậy đều là nhích tới người bên cạnh.
Màn này khiến Xuân Bảo cũng buồn ngủ theo.
Xuân Bảo ngáp một cái, chảy ra ít nước mắt, “Hoài Hoài, ngươi trèo một mình đi, ta ở đây ngủ một giấc.”
Hoài Hoài thấp giọng nói: “Thị vệ sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào, làm sao ngươi có thể ngủ ở đây?”
Xuân Bảo nhắm mắt, “Không bằng ta đứng chợp mắt một lúc, ngươi giẫm lên vai ta đi.”
Hoài Hoài vui mừng, “Đây quả là một biện pháp tốt.”
Nói xong liền đẩy Xuân Bảo tới chân tường, giẫm mặt gã trèo lên.
Xuân Bảo bị Hoài Hoài giẫm xây xẩm mặt mày, suýt cắn nát hàm răng, “Mẹ ơi, mắt sắp lọt ra rồi…”
Hoài Hoài chẳng thèm bớt sức, chỉ muốn mau chóng trèo lên.
Hai tay chạm đến đầu tường, đề khí, cả người bay vọt lên.
Nhìn xuống, thấy Xuân Bảo đang đảo quanh tại chỗ như con quay, suýt xụi lơ ra đó.
Hoài Hoài giơ tay gọi gã, “Xuân Bảo, lên đây.”
Ô sa của Xuân Bảo biến dạng lõm vào, y như thỏi nguyên bảo màu đen, thấy Hoài Hoài muốn kéo mình lên vội lắc đầu, “Ta ở bên dưới canh chừng cho ngươi, ngươi thấp xuống đi.”
Hoài Hoài không nói gì, ngay người lại quay đầu nhìn vào trong.
Bên trong toàn là thị vệ canh gác, cách năm bước có một người, tuy đã tới canh ba nhưng hai mắt họ vẫn sáng rực, tràn đầy tinh thần.
Hoài Hoài sợ vã mồ hôi lạnh.
Nằm mọp xuống đầu tường không dám nhúc nhích, sợ bị người ta thấy, hồi lâu sau mới đánh bạo nghển cổ nhìn về hướng ngự thư phòng.
Trước mắt trừ một lớp giấy dán cửa ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.
Hoài Hoài ảo não bò tới, nghĩ tiến lên một chút có lẽ sẽ nghe được động tĩnh bên trong, ai ngờ vừa nhúc nhích thì trường côn sau lưng khua trúng ngói, phát ra một tiếng cọ rất nhỏ.
Cũng may thị vệ bên dưới đều chưa có phản ứng gì.
Hoài Hoài rút côn ra, đang định ném xuống, nhưng bỗng nhiên nảy ra một chủ ý.
Xuân Bảo mang trường côn này, rõ ràng là để mình dùng chọc giấy dán cửa mà.
Hoài Hoài cảm kích nhìn Xuân Bảo ngủ phía dưới một cái, cầm một đầu trường côn, thọc giấy dán cửa.
Thị vệ đứng dưới giấy dán cửa buồn ngủ díp mắt lại, ngáp một cái, mắt híp lại, thành thử không nhìn thấy bóng đen dài nhỏ thò qua đỉnh đầu, chọc thủng một lỗ.
Chờ tới khi mở mắt ra, bốn phía đã im ắng, chẳng hề có gì dị thường.
Người trên tường đã thu côn lại, căng mắt nhìn vào lỗ thủng kia.
Giấy dán cửa bị Hoài Hoài dùng côn chọc thủng một góc, mặc dù hơi xa không nghe thấy tiếng động nhưng cảnh bên trong nhìn chung có thể thấy rõ.
Đại thần ban nãy dùng đèn lồng chiếu mình khom lưng cúi đầu, liên tục lau mồ hôi, hình như bị mắng không nhẹ.
Sau đó quỳ xuống, mới nói hai câu lại bị tấu chương đập thẳng vào mặt làm xây xẩm mặt mày.
Hoài Hoài âm thầm đắc ý, nghĩ Hoàng thượng thật lợi hại, cách xa thế cũng có thể ném trúng mặt, quả thật là nghệ kỹ bất phàm.
Xuân Bảo phía dưới lạnh quá đạp đạp hai chân cho ấm, đột nhiên lại bị tát một phát.
“Lớn mật! Ngươi là thái giám cung nào!”
Xuân Bảo bị tát tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn người hung thần ác sát trước mặt, sửng sốt một lát, “Có câu quân tử động khẩu bất động thủ, các ngươi vì sao phải động thủ?”
Thị vệ nhíu mày, “Ngự thư phòng há là nơi cho ngươi đến ngủ gật, không biết quy củ như vậy, đương nhiên phải đánh rồi.”
Xuân Bảo lúc này mới phát hiện đứng trước mặt chính là thị vệ khi nãy ngủ gật. Gã dụi dụi mắt, rất oan ức, “Ta không có cố ý đến ngủ, chẳng qua là đi ngang qua đây thôi.”
Hai thị vệ nhìn nhau, nghĩ từ lúc mở mắt ra vẫn thấy tiểu thái giám này ngủ ở đây, nhưng cũng không có bất cứ hành vi gì vượt quy củ, liền lạnh giọng nói: “Đêm hôm không về ngủ, ngược lại chạy tới đây ngủ, chẳng lẽ là có tà tâm gì?”
Xuân Bảo hít hít mũi, “Chủ tử sai ta đến ngự thiện phòng lấy ít thức ăn, ta buồn ngủ quá bèn dựa tường ngủ một giấc, có vướng ngại ai đâu? Hai ngươi đừng cản đường, ta còn phải đi lấy thức ăn cho chủ tử, nếu để nương nương nhà ta đói, sợ hai ngươi không gánh nổi đâu.”
Thị vệ thấy Xuân Bảo mặt mũi ngốc nghếch, cũng không giống kẻ dối trá, nhìn nhau một lúc lâu, rồi lần lượt nhường đường, “Đi đi.”
Xuân Bảo nghe vậy, chỉnh ô sa trên đầu ngay lại, nghênh ngang bước đi.
Bóng đen trên tường nhúc nhích, thò cổ muốn tìm bóng dáng Hoàng thượng, lại nghe bên dưới gầm lên một tiếng, “Có thích khách!”
Hoài Hoài giật mình, trông xuống thấy một thị vệ ngửa mặt nhìn mình mà rút đao ra.
Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng của thị vệ này đặc biệt rõ, không bao lâu đã có mấy chục người chạy tới.
Mũi đao lóe hàn quang, đâm lên không trung, muốn xé rách ra.
Người dẫn đầu lạnh giọng quát lớn, “Lấy tên đến-“
Hoài Hoài cẩn thận nhìn quanh, thấy trên tường không còn ai khác ngoài mình, cũng không thể giả bộ tiếp, bèn ngồi dậy nói: “Đừng bắn ta, ta xuống là được mà.”
Nói xong liền nhảy xuống, lăn hai vòng dưới đất, bị người ta đè chặt trên tuyết.
Trong ngự thư phòng, long nhan chấn nộ.
Hỉ Liên đứng hầu, thở mạnh cũng không dám.
Tấu chương rơi đầy dưới đất mở ra, không ai dám tiến lên nhặt.
Điền Sùng Quang quỳ bên dưới, hai chân run lẩy bẩy, “Hoàng thượng bớt giận.”
Nguyên Kinh hắc mâu sầm xuống, chậm rãi mở miệng, giọng nói ấy tuy không còn tức giận, lại như tơ lụa thít lên, khiến ngực khó chịu.
“Việc đã đến nước này, ngươi hãy nói xem, nên làm thế nào thì tốt?”
Điền Sùng Quang dập đầu thật vang, “Hồi bẩm Hoàng thượng, theo vi thần thấy, Bắc Cương trú binh dư dả, có thể điều về mười vạn để bình khấu.”
Nguyên Kinh im lặng hồi lâu, lại cười gằn thành tiếng, “Ngươi tốt xấu gì cũng là quan nhất phẩm, mà lại hồ đồ như thế?”
Điền Sùng Quang nói không được gãy gọn lắm, “Hoàng thượng… Thứ cho vi thần ngu dốt, nhưng trước mắt, quả thật không còn biện pháp khác… Đông Nam binh bại, tổng binh hai thành một chết một hàng, giặc cỏ hung hãn, tinh binh Đại Bình hiện giờ chỉ có thiết kỵ Bắc Cương, phen này… coi như là giải mối nguy sém lông mày, đến lúc đó đánh xong điều về không muộn.”
“Ngu xuẩn quá sức!” Nguyên Kinh đập bàn đứng dậy, “Ngoại di thế như hổ lang, công phòng còn bất lực, há có thể làm việc triệt binh tự hủy trường thành.”
Điền Sùng Quang túa mồ hôi lạnh như tắm, “Vi thần đáng chết.”
Sắc mặt Nguyên Kinh tái nhợt, “Trước mắt binh lực Đông Nam được bao nhiêu?”
Điền Sùng Quang đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, chưa đầy năm vạn.”
Nguyên Kinh nói: “Giặc cỏ lên phương Bắc, có dấu hiệu bức tới kinh sư, việc cấp bách trước mắt nên là dốc hết sức phòng thủ. Ngươi điều gấp quân dự bị nam bắc hai kinh, tăng cường cho Đông Nam, để chuẩn bị cho cuộc chiến.”
Điền Sùng Quang ngập ngừng nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng… quân dự bị hai kinh… từ hai năm trước đã sắp xếp hầu hết vào thiết kỵ Bắc Cương… Mà nhân số còn thừa, vừa rồi thần đã tính vào năm vạn binh mã kia.”
Nguyên Kinh xanh xám mặt, giọng cực lạnh, “Ai xếp vào?”
Điền Sùng Quang nghe vậy, đột nhiên toàn thân run rẩy, vẻ mặt vạn phần kỳ lạ, “Hồi bẩm Hoàng thượng… là… là Hà Yến.”
Nguyên Kinh cứng lại, đang định nổi cơn tam bành, lại nghe bên ngoài bỗng nhiên hỗn loạn, ồn ào náo động không thôi.
“Có thích khách!”
Hỉ Liên căng thẳng, vội vàng hô to, “Hộ giá!”
Vừa dứt tiếng, thình lình cửa cung mở rộng, một toán thị vệ ùa vào ngoại điện hộ giá, nhất thời ngự thư phòng ai nấy đều hoảng sợ.
Nguyên Kinh giật mình quên luôn nổi giận, siết chặt tay nhìn ra ngoài điện.
Điền Sùng Quang vẫn quỳ dưới đất, không hề nhúc nhích, như thể đã chết rồi.
Ngự tiền thị vệ dẫn đầu khom lưng tiến vào, chợt quỳ xuống chắp tay, “Khải bẩm Hoàng thượng, thích khách đã bị bắt.”
Nguyên Kinh thở phào nhẹ nhõm, giọng hờ hững, “Dẫn vào đây.”
Thị vệ trầm giọng đáp lời, quay người đi ra ngoài, không bao lâu liền cùng một thị vệ khác giải thích khách vào điện.
Kỳ thực không phải là giải, Hoài Hoài vừa nghe thị vệ muốn dẫn mình vào liền mừng vui khôn xiết, ngoan ngoãn đi vào, thuận thế quỳ xuống.
Chờ thấy rõ mặt người nọ, Nguyên Kinh suýt nữa nghẹt thở.
Hỉ Liên biết rõ nội tình, vội tiến lên che mặt Hoài Hoài, “Đồ khốn nạn, sao lại là ngươi?”
Điền Sùng Quang nghe vậy run lên, nghiêng đầu nhìn, nhưng mặt người nọ đã bị Hỉ Liên che kín, chẳng thấy gì cả.
Nhìn Hoàng thượng, trong con ngươi đen kịt hàn quang sáng rực, lại chẳng có tí tẹo sát khí nào.
Nguyên Kinh phất tay, “Ngươi về trước đi, canh năm tảo triều lại bàn tiếp.”
Điền Sùng Quang như được cứu, dập đầu tạ ơn, khom người lui ra ngoài.
Hoài Hoài bị Hỉ Liên bịt khó chịu, giãy giụa lộ mặt ra, “Hoàng thượng, là ta đây.”
Hỉ Liên thấy Điền Sùng Quang đã ra khỏi điện, lúc này mới buông tay lui sang một bên.
Nguyên Kinh đôi mắt mệt mỏi, “Đưa hắn về đi.”
Hoài Hoài nghe vậy đánh bạo nói: “Hoàng thượng, ta muốn ở lại đây.”
Nguyên Kinh lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Hỗn xược!”
Hỉ Liên thấy thế, quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho hai tiểu thái giám bên cạnh, “Đứng đực ra làm chi, còn không mau lôi hắn đi.”
Tiểu thái giám nhanh nhẹn tiến lên, dùng hết sức bình sinh lôi Hoài Hoài, nhưng người nọ chẳng hề nhúc nhích.
Hoài Hoài quỳ dưới đất như mọc rễ, thuận miệng bịa đại: “Hoàng thượng, lần này ta đến, kỳ thực là có một thứ cho ngươi.”
Nguyên Kinh sửng sốt, “Thứ gì?”
Hỉ Liên hiểu ý tiến lên, đang muốn giơ tay tóm, Hoài Hoài lại né đi, “Vật này cần tự mình giao cho Hoàng thượng.”
Nguyên Kinh xanh xám mặt, “Thế thì thôi đi.”
Hoài Hoài cơ hồ rơi lệ, “Hoàng thượng, không cần cởi trói cho ta, ngươi đến lấy là được.”
Nguyên Kinh chăm chú nhìn Hoài Hoài hồi lâu.
Thầm nghĩ hắn ta bị trói chặt, hẳn sẽ không có chuyện gì, liền chậm rãi đi tới.
Hoài Hoài nói: “Hoàng thượng, còn hơi xa.”
Nguyên Kinh nhíu mày, tiến thêm một bước.
Hoài Hoài lại nói: “Hoàng thượng, gần chút nữa đi.”
Nguyên Kinh dằn cơn giận, cúi người xuống, “Để chỗ nào?”
Gò má lạnh ngắt bị đôi môi ấm áp dán lên, chỉ một cái, như nước lặng gợn sóng.
Gió lùa qua giấy dán cửa bị rách, thổi ngọn nến nhảy nhót, mê loạn đôi mắt, dây dưa với ánh trăng hắt vào, giống như hai người này.
Nguyên Kinh hơi hạ tầm mắt, nhìn các ngón tay nắm chặt của mình, lặng im chốc lát, đột nhiên giơ tay, cho người nọ một cái tát như trời giáng.
Nhưng không phải hận, mà giống xấu hổ và giận dữ hơn.
Hoài Hoài bị đánh bất ngờ, quay thẳng mặt lại, bốn mắt nhìn nhau, cười đơn thuần, “Hoàng thượng, dù ngươi đánh ta thế nào, ta đều thích ngươi.”