Thỉnh thoảng đảo mắt, đều là nhìn đến chỗ không thấy tên ngốc kia.
Hỉ Liên không liếc trộm nữa, nhìn thẳng long liễn cách đó không xa, trong lòng đã hiểu được ba phần.
Nổi giận thì có thể thế nào, chẳng lẽ lại lôi người đi chém?
Hoài Hoài cùng Xuân Bảo đánh nhau đến mồ hôi nhễ nhại, trong ngày đông lạnh muốn rụng tai này, trên đầu lại bốc lên từng đợt hơi nước màu trắng.
Xuân Bảo thật sự hết chịu nổi ngồi xổm xuống, “Không được, mệt… mệt chết rồi…”
Hoài Hoài vẫn còn sức, không bỏ cuộc, túm Xuân Bảo dậy chạy quanh Hoàng thượng diễn kịch tiếp.
Xuân Bảo đã chẳng còn nhiệt tâm, như một người chết mặc Hoài Hoài kéo chạy, tay cũng lười giơ lên.
Nguyên Kinh rảo bước đi tới long liễn. Thái giám thị vệ phía sau đều như chim cút rụt cổ ra khỏi hoa viên, vén rèm khởi liễn, hầu Hoàng thượng bãi giá hồi cung.
Hỉ Liên vừa buông hoàng trướng, không cẩn thận nghe thấy bên trong thở phào một hơi.
Lại nhìn qua Hoài Hoài thất vọng đứng đằng kia, Hỉ Liên chỉ cao giọng hô một câu “Khởi giá-“
Rồi không nói gì thêm nữa.
***
Du công công phát hiện ngày hôm đó Hoài Hoài không muốn ăn lắm.
Giò ngũ trân nấu buổi trưa chỉ ăn một miếng đã gác đũa về phòng tĩnh tư.
Để lại một tiểu thái giám đứng trước bàn trợn tròn mắt, ăn ngấu nghiến như hổ đói, chỉ cơm cao lương đã chén ba bát liền.
Du công công bĩu môi, “Nhãi con, không sợ tức bụng chết à!”
Xuân Bảo cắn giò heo, nước xốt từ miệng chảy xuống cằm, “Hùng hục cả buổi sáng, mệt rồi.”
Du công công chép miệng, da mặt nhăn lại, “Ài, ta không thấy ngươi làm việc, không biết đi đâu lang thang mà mệt.”
Xuân Bảo xé thêm miếng thịt, “Hoài Hoài thích một…”
Dứt lời, lại vội vàng nhai qua miếng thịt to trong miệng, nuốt xuống bụng, xé thêm miếng nữa.
Du công công nghiêng đầu, “Thích cái gì nói một tiếng xem, nói nửa chừng là thế nào?”
Xuân Bảo đem số cơm còn lại bỏ vào canh thịt, dùng thìa ra sức trộn, ánh mắt hung hăng, xem chừng không rảnh để ý Du công công.
Du công công cũng lười phí thời gian với gã, xì một tiếng, “Quỷ chết đói, ăn như heo.”
Dứt câu, liền thong thả ra khỏi phòng, chỉ còn mình Xuân Bảo chén hết cơm canh trên bàn, liếm sạch canh trong tô sứ men xanh, lúc này mới chưa thỏa mãn mà bỏ bát đũa xuống, quay đi tìm Hoài Hoài.
Hoài Hoài cùng người chết kia song song nằm trên giường, nhìn chằm chằm màn trên đầu, ngây ra hồi lâu.
“Huynh đệ, nói gì đi chứ.”
Hoài Hoài bỗng nhiên nghiêng mặt nhìn người chết kia, “Ta thấy ngươi trông như hầu tinh, ngươi ra chủ ý cho ta đi.”
Người nọ ngậm chặt môi, hơi nhếch lên, lại mang đến một cảm giác sắc bén.
Thấy người nọ không lên tiếng, Hoài Hoài liền dang chân tay, cố ý nện ngực hắn, nghĩ như vậy hắn chung quy sẽ do không chịu nổi mà nói chuyện với mình.
Dưới cơ bắp rắn chắc, tâm mạch khỏe khoắn.
Mặc Hoài Hoài dùng sức mạnh như thế nào, cũng chớ hề phản ứng.
Hoài Hoài ngồi bật lên, đang định lay hắn dậy, lại vừa vặn gặp ánh mắt Xuân Bảo.
Xuân Bảo nhìn Hoài Hoài chằm chằm, một lúc lâu không nói gì.
Hoài Hoài sửng sốt, “Mặt ngươi bị mốc à?”
Xuân Bảo thình lình há to miệng, trợn mắt ợ một cái, lúc này mới khôi phục như bình thường, “Ngươi không ăn cơm hả?”
Hoài Hoài nằm xuống lại, rì rì nói: “Ăn không vô.”
Xuân Bảo hỏi: “Chẳng lẽ là vì mỹ nhân kia không thích ngươi?”
Hoài Hoài trừng gã một cái, “Ai nói! Chẳng qua là không nhìn thấy thôi.”
Nước mũi Xuân Bảo chảy dài như suối, “Hoài Hoài, sao ta cảm thấy đó không phải là một cung nữ.”
Hoài Hoài nói: “Đó là ai?”
Xuân Bảo hít nước mũi lại, “Ta cảm thấy nên là nam, ngươi xem chiều cao, dáng người, nữ nhân trong cung này nào có ai cao như vậy.”
Hoài Hoài chớp chớp mắt, “Nam? Nam cũng không sao.”
Xuân Bảo đột nhiên hai tay che ngực, bảo vệ gắt gao thân thể mình.
Hoài Hoài nheo mắt: “… Ngươi không tính là nam nhân.”
Xuân Bảo nhẹ nhõm, thở phào một hơi, “Chẳng trách chúng ta không gặp y ở hoán y cục, lúc trước ta còn nghĩ, liên tiếp ba ngày cũng không thấy tỷ tỷ này đi giặt yếm, bẩn quá, hiện tại xem ra, lại là một vị ca ca.”
Hoài Hoài hỏi: “Thế thì nên tìm y ở đâu?”
Xuân Bảo suy nghĩ hồi lâu, “Trong cung này không nên có nam nhân… Không phải thái giám thì là thái giám giả, chẳng lẽ y cũng là một thái giám giả giống ngươi?”
Hoài Hoài bật dậy, nổi điên muốn xé áo bào bông họa tiết chìm trên người mình, “Đều do lão thái giám đó mặc cho ta thành thế này, nếu không phải vì lão, ta còn có thể anh tuấn hơn, mỹ nhân kia cũng không đến mức không nhìn thấy ta.”
Xuân Bảo luống cuống nhìn Hoài Hoài, “Đừng xé rách, áo mà rách thì chỉ có thể cởi trần, còn không bằng như thế này.”
Hoài Hoài dừng tay, “Không sao, ta có nhiều lắm, mặc không hết đâu.”
Xuân Bảo mắt đầy đố kị, “Thật phung phí, ta chỉ có bộ trên người này thôi.”
Hoài Hoài nhìn hai tay áo bông cứng muốn rụng kia, nhíu mày, “Đã thấy.”
Lập tức lại chê, “Bẩn vậy mà ngươi cũng không biết giặt à?”
Xuân Bảo cúi đầu nhìn người mình, “Ta thấy cũng ổn mà.”
“Cũng ổn?” Hoài Hoài nói: “Ngươi nên đi tìm Thái y khám mắt đi.”
Xuân Bảo lặng im một lúc lâu, bỗng nhiên ra vẻ bừng tỉnh ngộ, “Vị ca ca kia… không phải thái giám… đó nên là một Thái y!”
Hoài Hoài vỗ đùi theo: “Ta đã nói nhìn tiểu tử ngươi thông minh mà!”
Xuân Bảo rất đắc ý, thẳng lưng lên nói: “Không dám nhận, không dám nhận.”
Hoài Hoài xỏ giày bước xuống đất, “Đi, đến Thái y viện nào.”
Xuân Bảo đứng dậy theo, “Ngươi có biết ở đâu không?”
Hoài Hoài dừng chân, quay lại nhìn gã, “Sao mà ngươi không biết?”
Xuân Bảo nói: “Chưa từng bệnh, đương nhiên chưa từng đi khám.”
Hoài Hoài thể hồ quán đỉnh, tiến lên bá vai Xuân Bảo, “Nói vậy, ta phải bị bệnh thì Du công công mới mời Thái y đến khám?”
Xuân Bảo gật đầu: “Dĩ nhiên.”
“Thế ta lên giường nằm, sau đó ngươi bảo Du công công là ta bị bệnh, cần mời Thái y.”
Xuân Bảo suy tư một hồi lâu, “Ta thấy không được đâu.”
Hoài Hoài trừng mắt, “Không được chỗ nào?”
“Ngươi sinh bệnh lừa được Du công công, nhưng không lừa được Thái y, nếu để y vạch trần, đó chính là hạng dối trá, không đáng nhắc tới.”
Hoài Hoài khó xử, “Xuân Bảo, ngươi thấy thế nào?”
Xuân Bảo nghĩ nát nước, thình lình hớn hở, “Trước kia ở trong cung gặp nhiều công công bí mật tạo thuận lợi, dúi cho một ít là mặt tươi cười, không bằng ngươi cũng làm vậy đi.”
“Tặng cho y ít quà, y sẽ tăng hảo cảm với ta?”
“Nhất định là vạn phần vui mừng.”
“Nên tặng cái gì thì được?”
Mắt Xuân Bảo sáng lên, “Lúc trước ta từng ở ngự thiện phòng, ở đó có rất nhiều bánh hảo hạng, ta đi trộm một ít, ngươi bỏ vào thực hạp, đợi y đến khám bệnh thì lấy ra.”
Sau lại tự khen: “Kế này thật sự ổn thỏa.”
***
Canh ba, gió Tây cuốn băng vụn.
Ánh trăng lạnh lẽo trải khắp nơi.
Trên long sàng che màn thếp vàng, hàng mi đen dày nhích nhẹ, Hoàng thượng nằm bên trong mím chặt môi như gặp ác mộng.
Oanh khóc len màn thêu, gió xuân gửi hận si.
Hoa thắm lá xanh.
Gió mát lướt qua, nhưng người trong phòng hắc mâu kinh hoàng, mồ hôi rịn đầy mặt.
Trên chiếc ghế dài rộng một thước trói một người, không một mảnh vải, miệng nhét khẩu hoàn bằng ngọc, dùng dây lưng cố định, buộc ở sau đầu, tứ chi cũng bị dây thừng quấn chặt vào chân ghế, eo đè chặt một cái yên ngựa.
Người nọ bị bắt nâng mông lên, muốn giãy ra, lại do trói thật sự quá chặt mà chạy không thoát.
Thế cho nên, cả người thoạt nhìn như liệt mã muốn thoát cương.
Nam nhân phía sau tựa hồ cực kỳ hưởng thụ cảnh trước mắt.
Mồ hôi nóng hổi xuôi theo thể phách vững chãi kia chảy xuống, Hà Yến hai tay nắm chặt đôi cánh mông ấy, thúc vào như điên.
“Vương gia kẹp thần thật sự chặt… thít quá sướng…”
Nguyên Kinh thình lình mở mắt ra, ngồi bật dậy trên long tháp.
Mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Thái giám trực bên ngoài màn gấm dừng động tĩnh, nín thở ngưng thần, tay cầm kẹp gắp than, nhưng không sao dám bỏ thêm than vào.
Chân run lẩy bẩy như muốn quỳ xuống bất cứ lúc nào.
Nguyên Kinh cười trầm trầm, xốc long trướng lên, “Người đâu-“
Tiểu thái giám kia quỳ thụp xuống đất, “Nô tài… Nô tài…”
Kẹp gắp than trong tay lăn đi mấy trượng, than rơi hơi nát, khói bụi thưa thớt khắp nơi, cháy đen xấu xí.
Nét lạnh lẽo thấp thoáng trên khuôn mặt xinh đẹp, Nguyên Kinh hơi nhíu mày, đáy mắt giá buốt, “Truyền ngự tiền thị vệ-“
Tiểu thái giám nghe vậy, run rẩy vâng một tiếng, sấp ngửa chạy ra truyền người.
Trong nội điện bỗng nhiên trống rỗng, chỉ còn lại một mình Nguyên Kinh.
Tiếng thở dốc và cầu xin kia ở trong đầu vọng vang chưa dứt, như tên tre, muốn đâm xuyên màn đêm tĩnh mịch này.
Nguyên Kinh mắt phượng đóng băng, siết chặt tay.
Nghĩ dã thú dù sao cũng là dã thú, bất kể biến thành ngoan ngoãn thế nào, ngày sau chung quy sẽ lộ ra nanh vuốt nhọn hoắt.
Chỉ chốc lát liền có thị vệ mặc nhuyễn giáp vững bước tiến vào, quỳ một gối xuống, chắp tay, “Ty chức tham kiến Hoàng thượng.”
Nguyên Kinh âm sắc thanh lãnh, “Họa Vũ cung hôm nay ở Mai viên dĩ hạ phạm thượng, bại hoại phong khí, trẫm thưởng cho hắn ‘hồng tú hài’ hòng răn đe…”
***
Trong hoàng cung hôm qua gió Tây thổi suốt đêm.
Sáng sớm dậy, đập vào mắt là màn tuyết bàng bạc phủ kín đất trời.
Một đám thái giám tụ tập ở cửa Họa Vũ cung quét tuyết đọng.
Du công công sắc mặt lạnh đến phát xanh, chống chổi nhìn về cuối đường, trông mòn con mắt.
Xuân Bảo phía sau hít nước mũi, hai má đỏ lên, “Công công, giờ này rồi sao Hoài Hoài còn chưa dậy?”
Du công công nghe vậy mặt sầm xuống, quay đầu mắng: “Hỏi mấy cái này làm gì, mau đi quét tuyết đi, nếu dọn không sạch, đừng trách ta không cho ngươi ăn cơm.”
Xuân Bảo nghe thế cấp tốc quét hùng hục, chỉ một chén trà đã dọn ra nửa con đường.
Du công công thở dài, lại vẫn không hề có sức làm việc.
Đêm qua Hoài Hoài bị vài thị vệ dẫn đi, đến bây giờ cũng chưa thấy nửa bóng người, nếu thực sự xảy ra chuyện, Họa Vũ cung già trẻ lại phải đổi chủ tử lần nữa.
Tuy là kẻ ngốc, nhưng hầu hạ hắn một năm, tự thấy trong hoàng cung này không tìm ra chủ tử nào ít quy củ như vậy.
Đang nghĩ ngợi, Du công công ngước mắt lên, thấy mấy thị vệ từ xa đạp tuyết mà đến.
Đưa tay chùi mắt, Du công công vội ném cây chổi trong tay, ra cửa cung đón.
Xuân Bảo phía sau thấy thế cũng ném chổi đi tới xem náo nhiệt.
Nhất thời mấy thái giám áo bào bông màu lam của Họa Vũ cung chen chúc tiến lên, khập khiễng đi giữa tuyết, đợi đến gần lại đều dừng chân không nhúc nhích.
Ba thị vệ tới, người sau cùng cõng một người, chẳng cần nhìn kỹ Du công công cũng biết là ai.
Người hôn mê cúi đầu, cả khuôn mặt vùi vào hõm vai thị vệ, đôi chân lộ ra ngoài như thể hòn than, vảy đỏ tím nứt ra, rỉ máu đen, nhìn là biết bị xỏ “hồng tú hài” trong cung.
Lại nói hồng tú hài này, nó là hình phạt do tiên đế nghĩ ra để trừng trị những cung nhân dám vào cấm địa. Hồng tú hài này cũng không phải là giày nữ nhi như thoạt nghe, chẳng qua là món đồ kim loại, nung nóng xỏ vào chân, trực tiếp đốt trên lửa, nhẹ thì tổn thương da thịt, nặng thì nướng chín chân, có thể nói là đáng sợ tột cùng.
Thị vệ đầu lĩnh nhìn Du công công một cái, “Đều thuộc Họa Vũ cung?”
Du công công gật đầu, mặt như màu đất.
Xuân Bảo phía sau nhăn mũi, mùi thịt khét thoang thoảng làm gã buồn nôn.