Vệ Tiểu Nghiễn im lặng đứng ở góc tường, vừa run lẩy bẩy vừa cố gắng mở gói thuốc lá trong thời gian ngắn nhất, vội vàng ném cho Đoàn Thanh. Đoàn Thanh cầm vài hộp, ném số còn dư cho Bạch Húc Nghiêu đứng ở đằng kia. Bạch Húc Nghiêu ôm thuốc lá, áp sát vách tường rón rén chạy ra ngoài, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Tống Phong đuổi theo đến cửa: “Đồng chí Tiểu Bạch, uổng công em là quân nhân, sao em có thể thông đồng làm bậy với sư huynh?!”
Hiếm khi Bạch Húc Nghiêu mới không phản bác vấn đề xưng hô, cậu tiếp tục chạy như điên, đi chia thuốc lá cho những ký túc xá khác.
Tống Phong thở hồng hộc quay trở lại, vừa bẻ khớp ngón tay vừa nhìn xuống Vệ Tiểu Nghiễn từ trên cao: “Em nói đi, bình thường anh dạy em cái gì em quên hết rồi à?”
Vệ Tiểu Nghiễn yếu ớt nói: “Lão đại, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, là anh dạy em như thế mà.”
“. . . . . .” Tống Phong nói, “Hắn ta có giết em được đâu, một gói thuốc đã mua chuộc em, em thử nghĩ xem, nếu không phải vì hắn, chúng ta vốn dĩ không cần đến cái nơi chim cũng không thèm ị này, lúc đó anh có thể lấy được bao nhiêu thuốc lá, cua được bao nhiêu người đẹp?”
“Dù gì cũng đã tới rồi mà, còn cách nào nữa chứ?” Vệ Tiểu Nghiễn nháy mắt với Đoàn Thanh, Đoàn Thanh ném thuốc lá và bật lửa cho hắn. Vệ Tiểu Nghiễn châm một điếu, vẻ mặt vô cùng rầu rĩ, “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, lão đại anh chấp nhận đi.”
Tống Phong ngồi xổm xuống trước mặt Vệ Tiểu Nghiễn, châm một điếu thuốc: “Nói thì dễ, nếu ông đây bị hắn thượng thì phải làm sao?”
“Anh làm như mình chưa từng bị hắn thượng vậy. . . . . Ui, không phải, em nói sai rồi,” Vệ Tiểu Nghiễn vội vàng nhận sai, suy nghĩ một chút, cảm thấy nhiều khả năng chuyện tương tự sẽ xảy ra trong tương lai, lần nào mình cũng bị mắng té tát như vậy thì không ổn. Vệ Tiểu Nghiễn tốt bụng khuyên nhủ, “Lão đại, nếu không anh thử một chút với hắn đi? Em cảm thấy anh không ghét hắn, đúng không?”
Tống Phong gật đầu: “Không ghét.”
“Vậy là được rồi, đây là nền tảng tốt,” Vệ Tiểu Nghiễn kiên nhẫn nói, “Đôi khi mấy chuyện tình cảm nói bằng miệng cũng không thực tế, ở lâu sinh tình là lẽ đương nhiên, nếu hắn không điều anh tới đây, không nắm anh trong lòng bàn tay, có khi cả đời này anh cũng không nảy sinh tình cảm đối với hắn.”
Tống Phong không nghĩ ngợi nhiều: “Đúng vậy, ông đây còn là lính đánh thuê, không biết đã cua bao nhiêu cô gái rồi.”
“Nhưng anh không thể cua gái cả đời được, chờ đến khi anh già rồi, anh nghĩ mấy cô gái kia còn thích anh nữa không?”
Tống Phong ngẩn ra: “Anh chưa nghĩ tới vấn đề này, em đừng bắt anh nghĩ mấy chuyện khủng bố như vậy.”
“Đây là sự thật, bây giờ nghĩ cũng chưa muộn,” Vệ Tiểu Nghiễn nhìn hắn, “Dù sao anh cũng phải tìm người ổn định cuộc sống, anh như vậy chắc không chăm sóc người ta được, anh phải tìm người có thể chăm sóc anh, Tiêu Minh Hiên không tệ.”
Tống Phong tập trung suy nghĩ một chút, hỏi thử: “Tiểu Nghiễn, em cảm thấy hắn có cho anh thượng không?”
Vệ Tiểu Nghiễn giật giật khóe miệng: “Khả năng này không cao.”
“Thì bởi,” Tống Phong bực mình nói, “Nhất định anh sẽ bị thượng, không bằng anh tìm người đẹp sống qua ngày, ít nhất cô ta sẽ không đòi đè anh.”
Vệ Tiểu Nghiễn đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ tiêu rồi, khuyên cả buổi mà lão đại lại nghĩ đến việc kết hôn với người đẹp, mặc dù ý nghĩ này không tệ, nhưng nếu để Tiêu Minh Hiên biết, mình chết là cái chắc. Vệ Tiểu Nghiễn vội ho một tiếng: “Cái đó, chỉ cần sướng là được, lần trước Tiêu Minh Hiên là thân bất do kỷ (làm chuyện mà mình không muốn, do hoàn cảnh đẩy đưa), vì vậy anh mới phải nằm viện mấy ngày, nhưng anh nghĩ lại xem, lúc trước anh thượng mấy bé trai xinh đẹp, tụi nó có kêu đau không?”
“Đúng là không có, còn kêu rất high nữa, vẻ mặt rất thích thú,” Tống Phong ngửa đầu lên trời, hùng hổ nói, “Điều này chứng minh kĩ thuật của anh tốt có được không?”
“Vậy tại sao anh biết kĩ thuật của Tiêu Minh Hiên không tốt?” Vệ Tiểu Nghiễn hỏi ngược lại.
Đoàn Thanh ngồi trên giường, hút được hai điếu thì ngừng, tàn thuốc lá chất đống thành một hình trụ vặn vẹo, hắn cảm thấy đề tài này không phải là thứ mình nên nghe, nhưng nếu đứng dậy bỏ đi thì khác người quá, đành phải ngồi nghe đến bây giờ. Đoàn Thanh im lặng, hai người này nói chuyện không biết kiêng kị chút nào sao?
Bên kia vẫn tiếp tục nói chuyện rôm rả, Vệ Tiểu Nghiễn cảm thấy mọi chuyện đang đi đúng hướng, hắn kiên nhẫn giải thích: “Lão đại, thật ra anh có thể thử một lần, có lẽ còn sướng hơn nằm trên nữa đó.”
Tống Phong trợn mắt: “Vậy sao em không thử đi?” Tống Phong chợt ngừng lại, cười híp mắt nhìn Vệ Tiểu Nghiễn, vẻ mặt ý vị thâm trường, “Thế này đi Tiểu Nghiễn, em thử trước, nếu thoải mái thì quay lại nói cho anh biết.”
Vệ Tiểu Nghiễn kinh ngạc: “Em tìm ai thử?”
“Anh mặc kệ em tìm ai. Nơi này là quân doanh, thiếu gì đàn ông!”
“. . . . . .”
“Quyết định vậy đi,” Tống Phong cười híp mắt vỗ mặt Vệ Tiểu Nghiễn, đứng dậy đi về, đến khi nhìn thấy Đoàn Thanh thì vui vẻ hẳn lên, “Nhìn kìa, không phải có sẵn người rồi sao, có cả phòng tắm và giường chiếu, tiết kiệm được tiền mướn phòng nữa, chúc hai người ấy ấy vui vẻ.”
Vệ Tiểu Nghiễn : “. . . . . .”
Đoàn Thanh: “. . . . . .”
Tống Phong vẫy vẫy tay, đóng cửa lại, phát ra âm thanh răng rắc giòn tan. Hai người trong phòng liếc mắt nhìn nhau, sau đó lập tức dời mắt đi, bầu không khí nhất thời trở nên im lặng một cách quái dị.
Ký túc xá của Tiêu Minh Hiên ở phòng thứ nhất trên hàng lang, Tống Phong ở phòng thứ hai, Vệ Tiểu Nghiễn ở phòng thứ ba, Vệ Tiểu Nghiễn chọn phòng này không phải vì áy náy với lão đại nhà mình, mà là muốn nghe lén, dĩ nhiên điều này Tống Phong không hề biết, sau khi ra ngoài đi vài bước đã trở lại túc xá của mình, Tiêu Minh Hiên đang chờ hắn: “Cậu còn chưa dọn đồ sao?”
Tống Phong liếc mắt quan sát, giường ở ký túc xá không phải là loại giường hai tầng, mà là mỗi người một giường. Hắn gật đầu, dọn dẹp đồ đạc mình mang tới đây, sau đó ngồi ở trên giường đánh giá Tiêu Minh Hiên: “Anh làm vậy được không đó?”
Tiêu Minh Hiên trải drap giường: “Tôi chỉ ngủ ở đây thôi, không đụng chạm đến vật gì cả, tại sao lại không được.”
Tống Phong suy nghĩ một chút: “Đây chưa phải là danh sách cuối cùng phải không? Vẫn còn một vòng nữa, lỡ như loại thêm vài người thì tôi sẽ có bạn cùng phòng mới.”
Tiêu Minh Hiên đi qua ngồi bên cạnh Tống Phong, bình tĩnh nói: “Nếu bọn họ đồng ý ở chung với cậu, tôi sẽ dọn đi.”
“. . . . . .”
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi và hồi phục, rốt cuộc nhóm tân binh đã biết lần này mới là tuyển chọn bộ đội đặc chủng thật sự, hơn nữa nhiệm vụ rất nguy hiểm, quyền đi hay ở do bọn họ quyết định. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, mọi người đều quyết định ở lại, tiếp theo xếp hàng đến kho nhận trang bị mới.
Đêm đó phòng ăn cực kì náo nhiệt, người đội 1 cũng có mặt, một hàng rượu xếp dài trên bàn, mọi người đều uống đến say. Tống Phong thường xuyên sống trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, uống tới mức độ nhất định sẽ không uống nữa, cho dù ai mời rượu cũng không uống. Tiêu Minh Hiên là tổng huấn luyện viên lần này, tuy bị chuốc không ít nhưng hắn vẫn duy trì sự tỉnh táo cần có. Tống Phong hiển nhiên không biết điều này, hắn phải đỡ người nào đó về phòng, rót nước cho người nọ uống, chợt thấy tay người nọ trượt một cái, ly nước rơi xuống giường, nước văng tung tóe ra ngoài, xem ra cái giường này không ngủ được nữa rồi.
Tống Phong im lặng một lát, không hề áy náy ném Tiêu Minh Hiên lên giường, quay đầu đi vào phòng tắm, sau đó quay lại ngủ. Tiêu Minh Hiên hoàn toàn không để ý, đứng dậy vọt vào phòng tắm, sau đó chui lên giường Tống Phong.
“Này, đây là giường đơn có được không?”
“Được, nhưng giường của tôi hết ngủ được rồi.” Tiêu Minh Hiên thấp giọng nói, nhìn đường nét mơ hồ của đối phương trong bóng đêm, sau đó đưa tay kéo hắn qua, ôm chặt vào trong ngực.
Tống Phong nhắc nhở: “Anh có thể về phòng anh.”
“Phiền lắm.”
Tống Phong hoài nghi: “Anh cố ý phải không?”
Tiêu Minh Hiên không trả lời, nhích lại gần hôn một cái lên môi đối phương: “Ngủ ngon.”
Tống Phong nổi giận: “Mẹ nó anh dám chơi tôi. . . . . . A. . . . . .”
Tiêu Minh Hiên nhanh chóng ngăn chặn môi người nào đó, đè người nọ xuống hôn hít một phen, cuối cùng mới nói: “Ngủ đi, trễ rồi đừng kêu lung tung, người nào không biết còn tưởng cậu đang rên rỉ đấy.”
Tiêu Minh Hiên nhanh chóng ngăn chặn môi người nào đó, đè người nọ xuống hôn hít một phen, cuối cùng mới nói: “Ngủ đi, trễ rồi đừng kêu lung tung, người nào không biết còn tưởng cậu đang rên rỉ đấy.”
Tống Phong lầm bầm, không chống cự nữa.
Ngày hôm sau, lính mới tập luyện như thường lệ, tập luyện liên tiếp ba ngày. Trong ba ngày này, Tiêu Minh Hiên vẫn chưa chịu về giường của mình, Tống Phong chống cự thế nào cũng vô dụng, cuối cùng đành phải đầu hàng, thu dọn đồ đạc sang ký túc xá của Tiêu Minh Hiên, dù sao giường ở bên đó rộng rãi hơn. Người đội 1 không nhìn thấy tình huống bên này, người đội 2 đã sớm biết bọn họ ngủ chung với nhau, cộng thêm ấn tượng của chuyện lần trước, tất cả mọi người đều bình tĩnh, không ai tỏ vẻ kinh ngạc.
Ba ngày sau, lính mới tập hợp, lên trực thăng di chuyển đến tỉnh Vân Nam. Cấp trên nói là đi diễn tập, nhưng Tống Phong biết thứ đang chờ đợi bọn họ là một bẫy rập được bố trí cẩn thận y như thật. Lính đặc chủng thường tham gia những nhiệm vụ áp lực cao, bọn họ phải tuyệt đối trung thành với quốc gia, phải có ý chí mạnh mẽ và lòng tin vững chãi, đây là đợt kiểm tra cuối cùng của lính mới, thông qua cửa này, bọn họ mới chính thức được xem là người ở đây.
Tiêu Minh Hiên và vài huấn luyện viên đứng trên một chiếc trực thăng khác, hắn nhìn Tống Phong: “Không đi theo thật sao?”
Tống Phong nhún vai: “Không đi, không có ý nghĩa.”
Tiêu Minh Hiên không nói nữa, quay đầu đi mất.
Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn cũng tới đây tập hợp, khiến cho nhóm lính mới cứ tưởng bọn họ sẽ đi chung, về phần chuyện sau đó sắp như thế nào thì tùy Tiêu Minh Hiên quyết định. Hai người đứng ở sân tập nhìn đồng đội đi xa, sau đó thả đồ đạc xuống.
“Lão đại, chừng nào bọn họ mới quay lại?”
“Không biết, sớm nhất cũng phải ngày mai, vấn đề là hôm nay chúng ta làm gì đây. . . . . .” Tống Phong đảo mắt, đột nhiên giật mình một cái.
Vệ Tiểu Nghiễn kinh ngạc: “Lão đại, anh sao vậy?”
“Anh phải làm một quyết định khó khăn. . . . .”
Nửa tiếng sau, Tống Phong đắn đo cả buổi rồi run rẩy đi vào tòa nhà chính, một lát sau mới đưa tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Tống Phong hít sâu một hơi, chậm chạp lết vào trong: “Huấn, huấn luyện viên. . . . . .”
Trịnh Kì Dũng ngẩng đầu lên: “Con không đi Vân Nam à?”
“Không có. . . . . .”
“Ừ, tới đây làm gì?”
Tống Phong yếu ớt nói: “Mượn. . . . . . Mượn xe việt dã. . . . . .”
Trịnh Kì Dũng khoanh tay nhìn hắn.
Tống Phong từ từ lui về phía sau, bất tri bất giác đã lui về tới cửa, hắn bấu víu khung cửa một cách tội nghiệp, bổ sung thêm: “Đi chơi. . . . . .”
Trịnh Kì Dũng nhìn người nào đó một lát, móc chìa khóa ra, ném qua: “Đừng chơi muộn quá.”
“Rõ!” Tống Phong chụp chìa khóa rồi quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Trịnh Kì Dũng bất đắc dĩ lắc đầu, dời mắt về bàn làm việc, lúc này điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Trịnh Kì Dũng tiện tay bắt máy, vừa nói “a lô” liền ngơ ngẩn cả người: “Ông nói cái gì?”
Xét vị trí hiện giờ của Trịnh Kì Dũng, tính tự chủ hiển nhiên rất mạnh, hiếm khi mới xuất hiện trạng thái kinh ngạc này, người gọi điện thoại là Vương Nhất Trung, Trịnh Kì Dũng im lặng lắng nghe: “Được rồi, tốt nhất nên điều tra thêm.” Ông cúp điện thoại, xoa xoa trán, từ từ chìm vào suy nghĩ.
“Thấy rõ chưa, anh không có sợ ổng đâu.” Tống Phong hùng hổ lái xe chở Vệ Tiểu Nghiễn ra thành phố, Vệ Tiểu Nghiễn vô cùng lo lắng, nếu để Tiêu Minh Hiên biết bọn họ đi lêu lổng, mình chắc chắn xong đời, nhưng may là bây giờ là ban ngày, đa số quán bar chưa mở cửa, không có gì để chơi cả. Đầu tiên hai người đi ăn một bữa no nê, tiếp theo đi dạo xung quanh, Vệ Tiểu Nghiễn đề nghị: “Nếu không. . . . . . Chúng ta đi chơi điện tử đi?”
Tống Phong im lặng nhìn hắn.
Vệ Tiểu Nghiễn suy nghĩ một lát, đột nhiên nhào qua ôm đùi người nào đó: “Lão đại, em nhớ ra rồi, em muốn xem một bộ phim nhưng chưa có cơ hội, chúng ta đi nhé? Đi nhé ——!” Vệ Tiểu Nghiễn không hề biết mấy ngày trước lão đại nhà mình đã phát tiết rồi, không còn khát khao gì nữa, hắn vừa khóc lóc om sòm vừa lăn lộn nài nỉ, cuối cùng thành công kéo lão đại đi xem phim.
Tống Phong nhớ rõ lời dặn của Trịnh Kì Dũng, không có chơi quá muộn, nhanh chóng lái xe về, thỏa mãn ngủ một giấc, trưa hôm sau nghe tiếng máy bay trực thăng từ xa đến gần, hắn cười híp mắt đi xuống lầu, những người kia ít nhiều gì cũng bị thương, hiển nhiên đã trải qua một đợt tra tấn, hắn liếc nhìn Bạch Húc Nghiêu: “Có qua không?”
“Có!”
Tống Phong khen ngợi sờ đầu cậu ta: “Không tệ, lúc ấy làm thế nào để qua được?”
“Em không thấy các anh, em cứ tưởng anh và sư huynh nhất định sẽ nghĩ cách tới cứu em. . . . .”
Tống Phong giật giật khóe miệng, lòng tin này thật vững chãi.
Bạch Húc Nghiêu rưng rưng nước mắt: “Nhưng bọn họ lại nói các anh đã chết rồi.”
Tống Phong gật đầu: “Tiếp theo thế nào? Em nghĩ sao?”
“Nếu được thì chạy đi báo thù, nếu không thì ôm nhau chết chung, sư huynh của em đâu? Em phải xem anh ấy sống hay chết.”
“Sư huynh của em ở phía sau.” Tống Phong quay đầu lại, chỉ thấy Đoàn Thanh đang đứng trước mặt Vệ Tiểu Nghiễn, sờ đầu Vệ Tiểu Nghiễn một cách ẩn ý.
Vệ Tiểu Nghiễn nổi giận: “Đừng sờ nữa, anh bị đánh đến điên rồi à?”
Bạch Húc Nghiêu lập tức nhào qua ôm: “Sư huynh ~”
Tống Phong mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó liếc mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn Tiêu Minh Hiên đang đi về phía này, tò mò hỏi: “Còn anh vượt qua thế nào?”
Tiêu Minh Hiên cùng Tống Phong đi lên lầu: “Thiếu nợ cậu chưa trả, không thể chết như vậy được,” Hắn sờ sờ đầu Tống Phong, “Hôm qua làm gì thế?”
Tống Phong nhướng mày.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ cảm thấy cậu sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ ở quân doanh,” Hai người vừa nói chuyện vừa đi lên lầu, đúng lúc đi ngang qua khúc cua, Tiêu Minh Hiên bất chợt ôm eo người nào đó, nhanh nhẹn hôn lên môi hắn, “Đúng không?”
Nghe tiếng bước chân phía dưới, Tống Phong vội vàng tránh ra: “Tôi và Tiểu Nghiễn ra ngoài chơi, Tiểu Nghiễn nói muốn xem phim nên tôi đi theo, phim cũng không hay lắm, được cái ngồi cạnh tôi là một cô nàng rất xinh, ây dà, may mắn quá đi mất.”
Tiêu Minh Hiên quay đầu lại, im lặng nhìn Vệ Tiểu Nghiễn đang đi tới.
Vệ Tiểu Nghiễn: “. . . . . .”
Vệ Tiểu Nghiễn bị thủ trưởng đại nhân im lặng nhìn cả buổi trưa, hắn cảm thấy mình thật oan uổng, hắn đi tới đi lui trong ký túc xá, thầm nghĩ mạng nhỏ của mình sắp tàn rồi. Đoàn Thanh nhìn người nào đó đi vòng vòng: “Rốt cuộc cậu bị gì vậy?”
“Tôi sắp chết,” Vệ Tiểu Nghiễn ngừng lại, bất chợt cởi áo ra, “Anh qua đây, cắn vài cái lên người tôi đi, nhớ để lại dấu hôn.”
Đoàn Thanh: “. . . . . .”
Tống Phong nghe Tiêu Minh Hiên nói lần này loại thêm hai người, nói cách khác vẫn còn lẻ một mình hắn, hắn nổi giận: “Anh cố ý!”
“Tôi còn rất nhiều cách không cho bọn họ ở chung với cậu, không cần phải gian lận trong tình huống này,” Tiêu Minh Hiên bình tĩnh ngồi trước bàn máy tính viết báo cáo, “Hơn nữa đây là quyết định chung của các huấn luyện viên, không phải một mình tôi, ý trời đã định rồi, cậu chấp nhận đi.”
“Chấp nhận con khỉ nhà anh!” Tống Phong mắng, đang định chửi cho đã miệng thì chuông cửa đột nhiên vang lên, hắn đi ra mở cửa, lập tức ngơ ngẩn: “Tiểu Nghiễn, em sao vậy?”
Đầu tóc của Vệ Tiểu Nghiễn ươn ướt, giống như vừa mới tắm xong. Vệ Tiểu Nghiễn mặc áo ba lỗ, bả vai và xương quai xanh toàn là vết đỏ khả nghi, Vệ Tiểu Nghiễn thở dốc một hơi: “Không phải anh bảo em thử sao?”
Tống Phong thật sự bị choáng, hắn vội vàng chạy ra ngoài, trở tay đóng cửa, sau đó đứng ở hành lang kéo áo Vệ Tiểu Nghiễn, chỉ thấy trên lồng ngực của Vệ Tiểu Nghiễn toàn là dấu hôn, hiển nhiên vừa bị thượng xong: “Em em em. . . . . .”
“Lão đại, em thử rồi,” Vệ Tiểu Nghiễn vỗ vai hắn, “Anh cũng có thể thử một chút, sướng lắm.”
“Thật sao?”
“Thật mà, anh nhớ lại xem, mấy người kia cũng rất sướng đúng không?”
“Hình như là vậy.”
“Vậy thì anh cứ thử đi, bảo đảm sướng chết,” Vệ Tiểu Nghiễn phất tay, “Em về đây, tranh thủ chơi thêm lần nữa.”
“. . . . . .”
Tống Phong ngơ ngác quay về phòng, im lặng nhìn Tiêu Minh Hiên, cắn ngón tay đi tới đi lui, Tiêu Minh Hiên ngẩng đầu hỏi: “Gì vậy?”
“Không, không có gì.” Tống Phong chạy ào lên giường, xoay người nằm ngủ.
Tiêu Minh Hiên không hiểu gì nhìn Tống Phong một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục viết báo cáo.