Hắn không thấy Tống Phong, cũng không thấy Thiệu Tu Kiệt, càng không thấy Điện mà là một màn đêm tối mịt, vẻ mặt có vẻ hơi ngơ ngác khó hiểu, thậm chí còn có chút thất thần. Hắn không hiểu tại sao vừa rồi hắn lại lao tới, càng không rõ mình làm như vậy là vì ai, hay lại là vì Thiệu Tu Kiệt.
Tống Phong đảo mắt nhìn Phù Minh Sơn. Người này từ nhỏ đã bị khi dễ, sau này dùng chính hai bàn tay trắng để gây dựng thế lực, chậm rãi có được địa vị như ngày hôm nay. Nhưng có lẽ cả đời này, điều hắn thực sự theo đuổi, thực sự muốn đạt được là cái gì, chính hắn cũng không biết.
Hiện tại bản thân hắn đã trọng thương, có lẽ sẽ chết, mà lại còn chết một cách mờ mịt. Hắn lăn lộn lâu như vậy, nếu có thể dùng từ để hình dung thì chỉ có hai chữ hỗn đản, người như hắn, có chết cũng không hết tội. Tống Phong biết điểm ấy nhưng ở chung trong một khoảng thời gian, hắn phát hiện mình cũng không phải hoàn toàn thờ ơ với người này, hơn nữa người nọ còn vì bọn họ đỡ đạn.
Điện bị tình huống trước mặt làm cho ngẩn người, lập tức nhẹ giọng nói, còn có chút tán thưởng, “Tống Phong, mị lực quả nhiên tốt, tạm thời không nói đến Phù tiên sinh, mà ngay cả Thiệu tiên sinh cũng vì cậu mà chết. Tôi thật không hiểu cậu tốt đẹp chỗ nào cơ chứ.”
(Ame: Cút ra *đạp đạp* Chết tiệt, phá tan 1 CP của ta rồi.)
“Tôi không rõ...”, Tống Phong thấp giọng nói, cẩn thận bật kênh nội bộ nghe ngóng nhưng đầu kia vẫn không có âm thanh, có thể vừa rồi bị nổ chết hết, nếu như khả quan một chút thì có lẽ vẫn có người phải hi sinh. Hắn cắn chặt răng, cố sức đứng dậy, giương mắt nhìn qua, “Hắn ở đâu?”
“Bây giờ tôi không thể nói cho cậu biết”, Điện chậm rãi lắc đầu, “Hắn ra lệnh cho tôi phế của cậu một cánh tay, tôi còn chưa làm xong đâu.”, Hắn nói xong, nâng cằm ra lệnh cho thủ hạ nâng súng bắn.
Mâu trung Tống Phong lóe lên, súng trong tay nâng lên, “đoàng...đoàng...đoàng...” ba tiếng nổ vang lên, lập tức có một người ngã xuống đất, một người kêu rên còn một người thì chết không kịp nhắm mắt.
-- -- Một khắc kia Tống Phong ra tay rất nhanh, trước khi người kia kịp nổ súng thì hắn bắn nát bàn tay người đó khiến người đó ôm tay lăn lộn trên đất. Hộ vệ bên người Điện thấy tình huống không tốt, lập tức nổ súng. Đồng tử của Thiệu Tu Kiệt co rụt lại, vội vàng bảo vệ Tống Phong, vai trái bị bắn trúng, máu tươi lập tức phun ra. Ngay khi tên hộ vệ nổ súng, Tống Phong quay người, “đoàng” một tiếng, đục một lỗ đạn giữa trán gã, sạch sẽ, lưu loát.
Chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt, hai người chết một người bị thương, chỉ còn Điện đứng tại chỗ.
Tống Phong bất động, họng súng đen ngòm chĩa vào Điện, ánh mắt nồng đậm sát khí. Ánh mắt kia đen thăm thẳm, lạnh như băng đâm vào tim khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mà người vừa nãy nằm trên đất lăn lộn sau khi đứng dậy được bị Tống Phong liếc mắt một cái, toàn thân run rẩy, vội vã bỏ chạy.
Tống Phong không dời khẩu súng ra khỏi người Điện, gằn từng chữ một nói, “Ông chậm rãi đến đây.”
Điện bị khí thế của hắn bức, cơ thể cương cứng. Hắn biết mình chỉ cần phản kháng một chút thôi thì người này tuyệt đối sẽ không do dự mà làm thịt hắn. Hắn nhìn chằm chằm họng súng, lại quay ra nhìn Tống Phong. Người này sắc mặt trắng bệch, cơ thể hơi run rẩy, rõ ràng là nỏ mạnh hết đà nhưng lại vẫn duy trì được đến giờ và lại có thể tỏa ra khí thế cùng sát khí thực kinh người đến vậy.
Càng yếu ớt lại càng lợi hại. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một con người như vậy.
Tống Phong hít vào một hơi, tóc trước trán bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Dư quang của hắn liếc qua nhìn thấy Thiệu Tu Kiệt được thủ hạ đỡ lấy, đứng ở một bên. Người này nghĩa vô phản cố cứu hắn, hắn không phải không cảm kích, nhưng tình huống hiện tại không phải là lúc nói cảm ơn. Hắn lại liếc mắt nhìn Phù Minh Sơn đang được thủ hạ nâng lên, chuẩn bị rời đi.
Hắn đại khái có thể đoán ra kẻ chủ mưu phía sau nên nếu bắt hắn phải rời đi lúc này, hắn sẽ không cam tâm. Nhưng Tiêu Minh Hiên giờ vẫn không biết sống chết thế nào, hắn không thể buông tha cơ hội sống sót của người đó.
Nghĩ như vậy, hô hấp Tống Phong không khỏi cứng lại, mâu trung hiện lên một vẻ đau đớn. Nơi đó vừa mới bị nổ, bây giờ tình trạng thế nào, còn có...người đó và mọi người có sống sót hay không, hắn không dám nghĩ tiếp.
Thiệu Tu Kiệt biết biện pháp tốt nhất hiện tại chính là chế trụ Điện nhưng Tống Phong đang bị thương nên hắn quyết định phân phó thủ hạ vài câu. Người đó tiến lên phía trước, đặt súng ngay sát thái dương Điện.
Tống Phong nhẹ nhàng thở ra, lượng máu mất quá nhiều khiến hắn đứng có chút miễn cưỡng. Tay cầm súng rốt cuộc cũng buông xuống, đầu ngón tay có hơi phát run nhưng hắn cố gắng không để ai nhìn thấy, “Hắn ở đâu?”
“Ở trong phòng bên kia”, Điện nhẹ giọng nói, “Từ lần bị thương trước, hành động của hắn bất tiện, bên người chỉ có một thủ hạ chiếu cố.”
Tống Phong nhất thời híp mắt, Điện thấy thế vội nói, “Lời tôi nói đúng sự thật. Chốt mở cửa ở đằng sau giá để rượu vang, là chỗ lồi lên hình bầu dục.”
Trong lòng Thiệu Tu Kiệt đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, lập tức nói, “Tiểu Phong, theo anh đến bệnh viện.”
Tống Phong băng bó sơ qua miệng vết thương, con ngươi chìm vào điên cuồng, gằn từng tiếng, “Tôi muốn tự tay giết hắn, anh mang theo Điện, cùng Phù Minh Sơn rời đi. Nếu anh đi qua chỗ kia nếu thấy...thấy...”, hắn nói xong dừng lại, con ngươi hiện lên vẻ đau đớn nhưng lập tức áp chế.
Nếu thấy người sống thì thuận tiện cứu...Thiệu Tu Kiệt đương nhiên biết hắn định nói gì, lập tức nói, “Đừng hồ nháo, em nhìn lại bộ dáng của mình lúc này đi.”
“Cậu ta không sao. Một đao kia không tổn thương đến nội tạng”, Điện giải thích, nhìn về phía Tống Phong, “Người kia cũng muốn tự tay giết cậu nhưng thân thủ của cậu quá lợi hại, vốn muốn phế một tay của cậu nhưng đáng tiếc...”
“Câm miệng”, Thiệu Tu Kiệt trầm giọng, “Tiểu Phong, đi theo anh.”
Tống Phong không đáp. Thực tế thì trước kia tại Nga, thương thể của hắn còn nghiêm trọng hơn mà hắn không rời đi, giờ thì lại càng miễn bàn. Người kia, phải chết, phải hết trước mặt hắn. Ý niệm này qua năm tháng đã bị vùi lấp nay lại mạnh mẽ sống dậy, ngày đêm nhắc nhở hắn tựa như đã thành tâm bệnh.
“Thiệu Tu Kiệt, rời đi”, Tống Phong nhẹ giọng nói, mang súng tiến lên phía trước.
Thiệu Tu Kiệt vội vàng muốn kéo hắn nhưng chỉ mới đi được hai bước đã nghe một người trầm giọng nói, “Anh đi đi, nơi này đã có tôi.”
Tống Phong chấn động, trái tim không thể kiểm soát nhảy dựng lên, còn chưa điều chỉnh tốt trạng thái thì đã bị người phía sau ôm lấy, rơi vào một vòng tay ấm áp, hơi thở quen thuộc vờn quanh chóp mũi khiến người ta vô cùng an tâm.”
Hắn có thể ngửi được mùi khói súng cùng máu tươi trộn lẫn trong không khí, không nhịn được mà quay đầu lại. Bởi vì tư thế bất tiện nên chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên của Tiêu Minh Hiên đã bám dày một tầng bụi, đầm đìa máu, căn bản không thể nhìn ra bị thương thế nào. Âm thanh phát ra có chút nghèn nghẹn, “Anh thế nào?”, hắn dừng một chút lại hỏi, “Mọi người đâu?”
“Anh không sao, có hai người bị thương, Tiểu Nghiễn đã đưa họ đến bệnh viện.”
Đáy lòng Tống Phong căng thẳng, “Bị thương có nặng không?”
Tiêu Minh Hiên trầm mặc, “Bom ở gần Tiểu Nghiễn quá nhưng lúc nổ Đoạn Thanh đã kịp thời bảo vệ nhưng bị thương tương đối nặng, một người khác cũng không kịp né nhưng so với Đoạn Thanh thì tốt hơn, hiện tại đã đi bệnh viện”, hắn nhìn Tống Phng, “Em không sao chứ? Đừng cậy mạnh.”
Tống Phong hit một hơi, “Em nhất định phải giết người kia!”
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra. Vừa rồi hắn nghe qua kênh nội bộ có thể đoán được đại khái tình huống, biết đối phương tìm một người trông giống thầy của Tống Phong để đối phó, hắn lại xác định thêm người phía sau màn quả thực đáng chết vạn phần.
“Em xác định là hắn?”
Tống Phong gật đầu, “Tám chín phần mười.”
Tiêu Minh Hiên hiểu rõ được sự cố chấp của Tống Phong đối với người nọ, biết khuyên nhủ cũng vô dụng nên hắn chỉ sờ sờ đầu Tống Phong, “Anh đi cùng em, sau khi giết hắn thì lập tức tới bệnh viện.”
“Ân.”
Thiệu Tu Kiệt nhìn bọn họ, ánh mắt trầm xuống, nhanh chóng bước ra đuổi kịp Phù Minh Sơn, nghiêng đầu nhìn một cái, ánh mắt rất lạnh.
Con ngươi mờ mịt của Phù Minh Sơn bình tĩnh trở lại -- -- Hắn có rất ít thời điểm là bình tĩnh, lúc này hai mắt chỉ mở to. Hắn vẫn còn lại một chút ý thức, nhìn về phía Thiệu Tu Kiệt, rồi quay đầu nhắm mắt, một chút biểu cảm cũng không có.
Thiệu Tu Kiệt nhìn chằm chằm Phù Minh Sơn một lúc lâu sau đó thu hồi tầm mắt, không nói gì quay đầu rời đi.
(Ame: Ủa, vầy cuối cùng là sao??? Mờ mịt dzữ vậy???)
Phù Minh Sơn trợn mắt nhìn, con ngươi đen như mực, không biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Một lúc lâu sau, ánh mắt mơ hồ hoa lên, nặng nề hôn mê.
Tống Phong bị Tiêu Minh Hiên ôm vào nhà, mở đèn, phòng khách bất chợt sáng ngời lên. Hắn quay đầu, lúc này mới nhìn rõ bộ dáng của Tiêu Minh Hiên, khắp người loang lổ vết máu, tình trạng tuyệt đối không khả quan, “Anh...”
“Không có gì, vết thương nhẹ thôi”, Tiêu Minh Hiên vẫn bình tĩnh, “Vết máu này là của Đoạn Thanh.”
Tống Phong không khỏi nhíu mày, nhìn quanh quất, “Sao lại chỉ có mình anh? Tiểu Bạch đâu?”
“Anh giao nhiệm vụ cho họ”, Tiêu Minh Hiên nói, ôm hắn đi vào sâu bên trong, “Hắn ở đâu?”
Tống Phong nhăn mặt, không biết Tiêu Minh Hiên nói thật hay giả. Hắn hít vào một hơi thật sâu, không lãng phí thời gian nữa, “Đi tìm kệ rượu, chốt mở hình bầu dục...”
Bọn họ đảo quanh một vòng tìm kiếm, cuối cùng dừng lại. Tống Phong nhìn thẳng, con ngươi đột nhiên trở nên dữ tợn. Nơi đó có đặt một cái màn hình, có một người đang nhìn hắn, “Phong, biểu tình của em thật đẹp mắt. Có đôi khi anh nghĩ, người mà anh vừa yêu vừa hận hiện tại rốt cuộc thế nào? Vì em mà thầy của em chết, em có thống khổ ngủ không ngon, ăn không được, lúc nào cũng tự tra tấn mình hay không...”
(Ame: TMD thằng bệnh hoạn a.)
Người nọ thay đổi tư thế, để lộ ra phân nửa khuôn mặt đều là những vết sẹo bỏng ghê người, “Có khi anh nghĩ, em đem anh biến thành như vậy mà lại vẫn có thể tiếp tục sống tốt, nơi nơi đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Mỗi lần nghĩ tới là mỗi lần anh thấy khó chịu, thật muốn đem em ra thiên đao vạn quả nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy như vậy vẫn nhẹ nhàng quá. Anh có ý kiến hay a. Hay anh xẻo thịt lóc xương em rồi đem cho chó ăn, em nghĩ thế nào, Phong?”
Biểu tình Tống Phong càng thêm dữ tợn, hận không thể trực tiếp đem hắn chém làm trăm mảnh.
“Đừng gấp thế, anh cho em xem cái này”, người nọ nói xong, búng tay một cái, màn hình nhất thời xuất hiện một hình ảnh. Đó là người vừa mới chạy trốn, hắn bị trói dưới đất kêu to, “Tiểu Phong, cứu cứu tôi, tôi không muốn chết.”
Tống Phong híp mắt, ngón tay siết vào nhau kêu răng rắc, người nọ lại nói, “Là anh muốn hắn kêu như thế. Anh nói nếu em mà vì hắn cầu tình thì anh sẽ không giết hắn, em nghĩ thế nào, Phong? Kỳ thật anh biết vừa rồi em chỉ phế tay hắn mà không giết hắn vì chỉ cần nhìn gương mặt kia là em sẽ không giết được. Hiện tại, em có muốn cầu tình cho hắn không?”
Tống Phong không đáp, nhìn chằm chằm màn hình, đang muốn nói người nọ không xứng mang gương mặt đó thì đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, con ngươi hắn co rụt lại. Người kia bị bom tạc nổ tung. Giống...Giống hệt như trước. Chân của Tống Phong nhũn xuống, ngã quỵ.
Đúng lúc đó, Tiêu Minh Hiên đỡ lấy hắn, đáy lòng trầm xuống. Người kia cố ý khiến Tống Phong nhớ lại cảnh chết thảm của thầy em ấy. Chết tiệt!
“Phong, mấy phòng ở đây đều bị đặt bom”, người nọ cầm điều khiển từ xa, “Nếu em không muốn liên lụy ai cả thì ngoan ngoãn đến đây. Nếu không...”
Tống Phong cứng đờ, còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy âm thanh quen thuộc phía sau
“Khụ khụ...Này...”
Bọn họ quay đầu lại thì thấy Bạch Húc Nghiêu chật vật đứng ở cửa, trong tay còn ôm một đống đồ lộn xộn. Hắn lau cái trán đầu máu, nhìn về phía màn hình, thần tình vô tội, “Này, nếu anh nói bom là mấy cái này thì, ngượng ngùng, tôi đã tháo bỏ hết cả rồi, tất cả bom ở đây đều bị tháo dỡ hoàn toàn. Cho nên, đừng nghĩ đến sẽ dùng chúng một lần nữa.”
Người kia, “...”
(Ame: Tiểu Bạch, lại đây, hôn anh mấy cái *nhào đến, hôn, hôn*)