Edit + Beta: Ruby
---------------
Kết thúc hai ngày thi, Tiết Doanh Song chuẩn bị thi cử suốt ngày suốt đêm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Một tuần thi, bữa sáng của bọn họ toàn là gọi món bên ngoài.
Bởi vậy, ngày hôm sau khi vừa thi xong, Tiết Doanh Song đã dậy sớm chuẩn bị một bữa sáng phong phú, muốn cảm ơn thầy Hình và thầy Bạch đợt này đã dốc lòng dạy bảo.
Nhưng mà nấu cơm xong, Hình Vân vẫn chưa thức dậy, càng lạ hơn là, Bạch Khiêm Dịch từ trước đến nay dậy sớm cũng chưa ra khỏi phòng,
Trong nhà rất yên tĩnh.
Tiết Doanh Song định gọi Hình Vân dậy ăn sáng trước, nhưng cậu còn chưa vào phòng ngủ chính, đã nghe thấy từ cửa chính truyền đến tiếng mở cửa.
Quay đầu lại, chỉ thấy Hình Vân đi vào nhà.
“Anh dậy rồi à?” Tiết Doanh Song nói,
“Vậy tôi đi kêu thầy Bạch dậy.”
Hình Vân cởi áo khoác nói: “Không cần gọi, cậu ấy về rồi, vừa nãy tôi đưa cậu ấy ra sân bay.”
Tiết Doanh Song sững sờ: “Đột nhiên như vậy?”
Hình Vân nói: “Cậu ấy không nói cho em, sợ ảnh hưởng em thi cử.
Em không đi cũng tốt, hồi nãy cậu ấy ở sân bay khóc thê thảm luôn, làm như du học sinh lần đầu ra nước ngoài vậy.”
Hình Vân vừa nghĩ tới hình ảnh đó mà còn sợ hãi.
Ban đầu Bạch Khiêm Dịch còn vẻ mặt bình thường nói “Trở về phải làm việc chăm chỉ thôi “, nhưng mà một giây sau, y đã nước mắt lăn dài, bắt đầu khóc, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, liên tục nói “Tôi không muốn về đi làm”.
Hình Vân bị tình thế đó doạ sợ choáng váng, chỉ nói với y “Không thì nghỉ việc đi”, y lại nói mình phải học hỏi Tiết Doanh Song cố gắng làm việc bla bla bla…… Cuối cùng nước mắt tèm lem đi vào cửa kiểm tra an ninh.
Tiết Doanh Song gật đầu: “Như vậy à, vậy tôi làm bữa sáng nhiều rồi.”
Ngày đầu tiên Bạch Khiêm Dịch đi, trên bàn ăn thiếu đi tiếng cãi nhau của Hình Vân cùng Bạch Khiêm Dịch, cũng thiếu đi một tiếng mở miệng ra là “Thầy Bạch” của Tiết Doanh Song, có vẻ vắng vẻ đi rất nhiều.
Hình Vân thấy lời Tiết Doanh Song cũng ít đi, liền nói: “Nếu em quả thật nhớ cậu ta, tôi có thể sắp xếp cho em ra nước ngoài đi tìm cậu ta chơi.”
Tiết Doanh Song lắc đầu: “Cũng không phải là nhớ, chính là cảm thấy có chút tiếc nuối.”
Bạch Khiêm Dịch có học vấn, tao nhã, tuy rằng thích ngang ngược, nhưng nhiệt tình tốt bụng.
Nếu không có Hình Vân, cả đời cậu không thể nào quen biết được một người như vậy.
Cha mẹ Bạch Khiêm Dịch đều di cư ra nước ngoài, bởi vậy Bạch Khiêm Dịch hiếm khi về nước, lần sau về nước, có thể Tiết Doanh Song cũng đã kết thúc mối quan hệ cùng Hình Vân.
Bởi vậy Tiết Doanh Song hiểu, câu chúc nhau ngủ ngon tối hôm qua, có thể là một lần cuối cùng trong đời này mà cậu cùng Bạch Khiêm Dịch gặp mặt.
Nghĩ như thế, cậu không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng mà Tiết Doanh Song điều chỉnh rất nhanh, điểm tâm ăn xong thì người cũng tốt lên.
Ngày tháng vẫn phải trôi qua, từng quen biết Bạch Khiêm Dịch đã là phúc khí của cậu rồi, cậu còn muốn yêu cầu xa vời cái gì nữa?
Nhưng mà ăn sáng xong, khi Tiết Doanh Song chuẩn bị thu dọn phòng Bạch Khiêm Dịch, trên bàn phát hiện một mảnh giấy nhỏ gửi cho cậu.
Trên tấm thiệp, nét chữ thanh tú của Bạch Khiêm Dịch, viết: “Tiết Doanh Song, chúc cậu từ nay về sau thuận buồm xuôi gió, càng ngày càng tốt! Có chuyện gì nhất định phải tới tìm tôi, đừng cắt đứt liên hệ!”
Cuối cùng kí tên là “Bạn của cậu: Bạch Khiêm Dịch”.
Trong phòng khách, Tiết Doanh Song cầm tấm thiệp ấy, một mình nở nụ cười.
*
Bạch Khiêm Dịch đi rồi, cuộc sống lại trở về dáng vẻ vốn có.
Chỉ là Tiết Doanh Song cảm thấy Hình Vân bất thường một cách không thể diễn tả nổi.
Động một chút là ngồi một mình bên kia cười ngu thì nói làm gì nữa, Hình Vân trở nên có chút thần bí, cũng thích quấn lấy cậu như trước đây, nhưng đối xử với cậu tốt hơn cả trước kia.
Thi xong chưa bao lâu, Hình Vân thần bí đưa ra một xấp văn kiện đến trước mặt Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song không biết đó là cái gì, kết quả mở ra, là một thời khóa biểu lớp bồi dưỡng cùng tài liệu giảng dạy.
Tiết Doanh Song: “?”
Hình Vân đắc ý: “Trước đây em không phải muốn một giáo viên dạy công nghệ thông tin cho em sao? Tôi đã phối hợp các môn thi lần sau của em, rồi đăng ký cho em một lớp bồi dưỡng.”
Tiết Doanh Song: “!”
Hình Vân nói: “Chỉ là ngắn hạn thôi, em học trước đi, chờ năm sau, tôi tìm cho em một cái tốt hơn.”
Tiết Doanh Song quả thật mừng muốn điên luôn, có thể học tập đối với cậu mà nói là một chuyện vui cực kỳ to lớn, Hình Vân vậy mà đã đăng ký cho cậu một lớp bồi dưỡng!
Lớp bồi dưỡng ấy là một dạy lớp nhỏ, học sinh ít, mời đến đều là giáo viên nổi tiếng, chất lượng dạy học tốt vô cùng.
Tiết Doanh Song như cá gặp nước, mỗi ngày là người đầu tiên đến lớp, lại là người cuối cùng rời đi, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để học tập.
Cũng bởi vậy, cậu khó tránh khỏi làm trễ nãi công việc ở nhà Hình Vân, nhưng mấy lần buổi tối chạy vội về nhà, Hình Vân đã về, sau đó bọn họ chỉ có thể ăn thức ăn Hình Vân order bên ngoài.
Tiết Doanh Song đối với việc này cảm thấy hết sức áy náy, nhưng mà Hình Vân lại không nói gì.
Vì để bày tỏ sự áy náy, buổi tối Tiết Doanh Song làm xong việc nhà, thay “nguyên cây mùa thu” của cậu, tự mình đi tìm Hình Vân.
Lúc trước lo ngại Bạch Khiêm Dịch ở nhà, thời gian Hình Vân cùng Tiết Doanh Song ở riêng rất ít, từ lúc mà Tiết Doanh Song điên cuồng làm việc xong, bọn họ cũng cũng chưa từng “tăng ca”.
Lúc này đúng dịp có thể phục vụ ông chủ lâu ngày không đụng.
Tiết Doanh Song đi qua ngồi trên đùi Hình Vân đang đang xem TV trong phòng khách, thấp giọng hỏi: “Sếp, cần thị tẩm không?”
Hình Vân ôm cậu ra: “Không cần.”
Tiết Doanh Song: “?”
Nhìn Hình Vân đang chăm chú xem TV ở trước mặt, Tiết Doanh Song khó hiểu.
Hình Vân lúc trước bị ép khô cũng muốn mạnh mẽ ra trận đi đâu rồi?
Là quần áo tôi mặc không đúng sao?
Đây chính là nguyên bộ đồ thu nha!
Chờ một chút… Chẳng lẽ… Hình Vân không có hứng thú với cậu sao?
Nhưng Hình Vân còn đăng ký lớp bồi dưỡng cho cậu…
Đột nhiên, Tiết Doanh Song nghĩ thông rồi.
Hình Vân đối xử với nhân viên tốt như vậy, định trước khi sa thải đăng ký lớp bồi dưỡng cho cậu làm quà chia tay hả, cũng không phải không thể nha.
Đợi đến lúc rồi, chính là thời điểm mà cậu ra đi.
“Đúng rồi, qua hai bữa bữa là công bố kết quả thi của em phải không?” Lúc này Hình Vân nói, “Ngày đó em nhớ phải tan học đúng giờ, tôi đặt nhà hàng.”
Tiết Doanh Song gật đầu.
Hình Vân lại nói: “Đừng đến muộn, tôi có lời muốn nói với em.”
Hình Vân vừa nói xong, Tiết Doanh Song càng thêm tin tưởng vào phỏng đoán của mình.
Không bất ngờ, bữa cơm đó sẽ là bữa cơm giải thể của bọn họ.
Tiết Doanh Song gật đầu đồng ý, không quấy rầy Hình Vân nữa.
Trong phòng khách, Hình Vân nhìn bóng lưng Tiết Doanh Song rời đi, khóe miệng vẫn luôn bị kiềm chế rốt cuộc không nhịn được cong lên.
Tiết Doanh Song rất thích hắn nha, xem lúc nãy nè, lại còn chủ động cầu hoan!
Đáy lòng hắn hận không thể lập tức cho Tiết Doanh Song tăng ca 3 tiếng, nhưng mà lúc trước hắn từng nghĩ, nhẫn nại càng lâu, càng thu được quả ngọt.
Đợt này hắn phải giữ gìn nam đức cẩn thận, tắm rửa chay tịnh, đợi đến đêm đó hắn tỏ tình với Tiết Doanh Song, lại được hưởng thụ thời khắc ngọt ngào.
*
Ngày công bố kết quả thi chớp mắt đã đến.
Tiết Doanh Song đậu cả 4 môn, hơn nữa là còn đậu với số điểm cao, trong đó điểm tiếng Anh và Toán cao cấp là cao nhất.
Trước tiên Tiết Doanh Song gửi tin nhắn nói cho Bạch Khiêm Dịch biết, mà trong vòng ba giây Bạch Khiêm Dịch đã trả lời lại cậu.
Bạch Khiêm Dịch: “Có gì hay mà vui chứ? Cuộc thi đơn giản như vậy, ai cũng đậu được.”
Tiết Doanh Song: “Nếu như không có anh, tôi dám chắc không thể nào đậu đâu.”
Bạch Khiêm Dịch: “Hừ hừ.”
Tiết Doanh Song: “Nhưng mà sao anh còn chưa ngủ? Bên anh không phải đã nửa đêm rồi sao?”
Bạch Khiêm Dịch gửi một emoji “Cút”, sau đó không thèm quan tâm Tiết Doanh Song nữa.
Nhưng một lúc sau, Bạch Khiêm Dịch lại gửi một tin nhắn đến.
“Gần đây cậu sống cùng Hình Vân thế nào?”
Tiết Doanh Song suy nghĩ một chút, trả lời Bạch Khiêm Dịch một icon mặt cười.
Thông báo Bạch Khiêm Dịch xong, kế tiếp là báo tin cho Hình Vân.
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, đêm nay cậu phải báo thành tích cho Hình Vân, sau đó cảm ơn Hình Vân, coi như lời tạm biệt của hai người.
*
Bảy giờ tối, Tiết Doanh Song đúng giờ đến nhà hàng mà Hình Vân đặt.
Đó là một nhà hàng món Tây nổi tiếng ở địa phương, trước đó Tiết Doanh Song đã từng nghe Bạch Khiêm Dịch nói qua, biết là vô cùng cao cấp.
Tiết Doanh Song vào cửa báo tên Hình Vân, được nhân viên phục vụ dẫn tới lầu hai.
Trên tầng hai của nhà hàng, một cửa kính sát đất bao quanh một nửa nhà hàng, mà tại vị trí trung tâm, có chỗ ngồi không liền kề với chỗ của những khách hàng khác.
Chỗ ngồi đó nổi bật trên một khoảng sân thượng, sân thượng được ba mặt kính thủy tinh vây quanh, là nơi có tầm nhìn tốt nhất trong toàn bộ nhà hàng.
Tiết Doanh Song vừa lên lầu, đã nhìn thấy trên vị trí kia, Hình Vân mặc âu phục ngồi ở đó.
Trong nháy mắt cậu lên lầu, Hình Vân nhìn sang, hai người nhìn nhau từ xa xa.
Hình Vân hôm nay có vẻ vô cùng anh tuấn.
Tiết Doanh Song không có tài văn chương gì, không biết phải thế nào để miêu tả Hình Vân ngày hôm nay, cậu chỉ biết, có lẽ toàn bộ nam minh tinh trên thế giới này cũng không sánh bằng Hình Vân, Hình Vân là đẹp mắt nhất nhất.
Mà Tiết Doanh Song hôm nay vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần Tây mà Hình Vân mua cho cậu, vào những ngày cuối cùng, cậu đều muốn đến nơi đến chốn, duy trì dáng vẻ Hình Vân yêu thích.
“Vị trí này phong cảnh thế nào?” Tiết Doanh Song đến chỗ ngồi, Hình Vân hỏi.
Tiết Doanh Song ngồi xuống, có thể nhìn thấy đôi bờ sông mang theo ánh đèn bên ngoài ba mặt kính thủy tinh, nước chảy óng ánh lăn tăn như sông Ngân Hà, mà ngọn đèn như sao trời dày đặc, tựa như bầu trời sao rơi vào nhân gian.
Trong nhà ăn ánh đèn lờ mờ, chỉ có ngọn nến trên bàn chiếu sáng một khoảng trời.
Tiết Doanh Song chẳng biết tại sao lại nghĩ tới buổi tối mất điện hôm đó.
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, thất nghiệp ở chỗ này, cũng coi như đáng giá.
“Tôi đã gọi sẵn thức ăn cho em rồi.” Hình Vân nói, “Không có vấn đề chứ?”
“Tất cả nghe theo sắp xếp của anh.” Tiết Doanh Song nói.
Lập tức đã dọn thức ăn lên, món khai vị, canh, salad, món chính… Mỗi một món được mang lên, ăn đến nỗi Tiết Doanh Song sắp quên mất món trước đã ăn cái gì.
Trong bữa tiệc, hai người không hẹn mà cùng không đề cập đến chuyện công bố kết quả thi, Hình Vân nói chút chuyện hôm nay xảy ra trong công ty cho Tiết Doanh Song nghe, mà Tiết Doanh Song cũng nói chút chuyện đi học.
Trên đường Hình Vân hỏi: “Ăn ngon không?”
Tiết Doanh Song gật đầu: “Ăn ngon.”
Là một bữa cơm giải thể ngon, hoàn toàn khác với một nồi thức ăn to đùng trong căng tin công xưởng mà cậu ăn trước khi bị sa thải, nhìn ra được lòng nhân từ của Hình Vân.
Tiết Doanh Song một mực đợi Hình Vân mở miệng nói chính sự, nhưng chợt thấy đồ ăn sắp ăn xong rồi, Hình Vân dường như lại quên mất.
Rốt cuộc, trước khi mang tráng miệng lên, Hình Vân mở miệng: “Kết quả thi sao rồi?”
Tiết Doanh Song: “Đậu hết.”
Hình Vân nở nụ cười: “Tôi biết ngay là em sẽ đậu mà, em thật lợi hại.”
Tiết Doanh Song nói: “Người lợi hại là anh, không có sự trợ giúp của anh, có lẽ tôi cũng không thi qua nổi đâu.
Hình Vân, thật sự rất cám ơn anh, là anh cho tôi cơ hội này.”
Hình Vân cong môi cười, cầm ly rượu khẽ nhấp một ngụm rượu vang.
Đã đến giờ rồi.
Hình Vân ngước mắt, nhìn chăm chú Tiết Doanh Song: “Tôi muốn nói cho em biết một chuyện.”
Tiết Doanh Song bình tĩnh nhìn Hình Vân.
Hình Vân thấp giọng nói: “Tôi nghĩ là hợp đồng chúng ta nên kết thúc thôi.”
*
Hình Vân ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trái tim dưới lớp Âu phục đã đập điên cuồng không thôi.
Hắn định bụng là vậy nè, đầu tiên là dìm xuống sau đó lên cao, trước tiên là nói về chuyện hủy hợp đồng, dọa Tiết Doanh Song chơi, sau đó lại tỏ tình, tạo sự bất ngờ.
Giọng điệu Hình Vân không thể nghi ngờ: “Là tôi đơn phương đề xuất hủy hợp đồng, tiền bồi thường là nên có, còn mấy tháng tiền lương còn lại, tôi sẽ tính luôn cho em.”
Nhưng mà phản ứng Tiết Doanh Song lại bình tĩnh một cách bất ngờ, Tiết Doanh Song chỉ bình tĩnh mà gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Biểu hiện Tiết Doanh Song tuy rằng không như mong đợi, nhưng ngẫm lại cũng phù hợp với tính cách của Tiết Doanh Song.
Hình Vân không căng thẳng, màn hay còn ở phía sau.
Tráng miệng lên rồi.
Món tráng miệng là một viên sô cô la đen mịn tinh tế, bên cạnh còn kèm theo một bình sô cô la nóng.
Tiết Doanh Song nhìn viên sô cô la trước mắt, nói: “Tối nay tôi sẽ thu dọn xong hành lý, sáng mai rời đi, cám ơn sự giúp đỡ của anh trong mấy tháng qua.”
Công việc đã mất, nói không buồn thì là gạt người.
Nhưng món tráng miệng vẫn phải ăn, Tiết Doanh Song biết, đây có thể là món mà mấy năm nữa, không, thậm chí là lần cuối cùng trong đời cậu được ăn sô cô la, đối với cậu mà nói là một món tráng miệng vô cùng xa xỉ.
Tiết Doanh Song không biết ăn thế nào, dùng thìa nhỏ chọc vào quả cầu sô cô la một cách vô thức.
Hình Vân lại nói: “Em phải lấy sô cô la nóng đổ vào phía trên, giống như vậy.”
Hình Vân nói, làm mẫu cho Tiết Doanh Song xem.
Tiết Doanh Song gật đầu, bắt chước dáng vẻ Hình Vân, đổ sô cô la nóng vào phía trên viên sô cô la.
Sô cô la trắng nóng chảy đổ vào trên những viên sô cô la đen, viên sô cô la nhất thời tan như băng tuyết, lộ ra phần kem vani ẩn trong quả cầu sô cô la.
Mà trên ly kem, một tấm thiệp nhỏ làm từ sô cô la đen được đặt ở đó, phía trên viết bằng sô cô la màu hồng: “Tiết Doanh Song, anh thích em.”
“Tiết Doanh Song, anh thích em.” Hình Vân nói, “Ở bên anh, em nhé.”
Lúc này âm nhạc vang lên, cách chỗ bọn họ ngồi không xa lắm, nhạc sĩ kéo đàn vi ô lông.
Trong tiếng đàn du dương, Hình Vân nói: “Mấy tháng qua sống bên em, anh phát hiện anh càng ngày càng thích em, anh không muốn cho em làm một trợ lý gì đó nữa, anh muốn cùng em yêu đương.”
Hình Vân nhìn chăm chú Tiết Doanh Song, thấp giọng nói: “Được không em?”
Tiết Doanh Song chau mày lại, trong nháy mắt lộ ra nét mặt mê mang: “Hợp đồng thế thân kết thúc, đổi thành hợp đồng yêu đương hả?”
“Không.” Hình Vân nắm lấy tay Tiết Doanh Song đặt trên bàn, nhanh chóng nói, “Không phải hợp đồng, là yêu đương, anh muốn cùng em yêu đương, yêu nhau thật sự!”
Hình Vân tim đập rộn lên, nhìn chăm chú Tiết Doanh Song, đợi một tiếng “được” từ Tiết Doanh Song.
Nhưng những gì mà hắn chờ đợi, chỉ là một cái lắc đầu từ Tiết Doanh Song.
“Xin lỗi, chúng ta không hợp nhau.”
Hình Vân sững sờ, Tiết Doanh Song rút tay về, thấp giọng nói: “Tôi không xứng với anh, chúng ta không hợp nhau.”
Bản nhạc vẫn không ngừng, Hình Vân kinh ngạc, vội nói: “Không có vấn đề gì mà xứng hay không xứng cả, chúng ta thích nhau là được rồi.”
Tiết Doanh Song lại cong môi, cười khẽ.
Cậu nhìn Hình Vân, chăm chú lại bình tĩnh nói: “Anh là một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình đàng hoàng.
Mà tôi, là con của hai con ma cờ bạc.”
“Anh từ nhỏ đến lớn, thành tích vượt trội, có bằng cấp của trường danh giá.
Mà tôi, nghỉ học cấp 3, bằng cấp 2, thật vất vả mới lấy được chứng nhận tốt nghiệp, chẳng qua cũng là một bằng nghề.”
“Anh có được một công ty của mình, tự lực cánh sinh, tuổi trẻ tài cao.
Mà tôi, một công nhân chỉ có thể làm việc trong công xưởng, bây giờ còn phải kiếm sống bằng thể xác.”
“Cuộc sống anh sẽ càng ngày càng tốt.
Mà tôi, tiền đồ còn chưa biết được.”
“Có lẽ bởi vì bề ngoài của tôi và Bạch tiên sinh có một chút tương tự, bởi vậy anh đặt lầm tình cảm của anh dành cho anh ấy vào người tôi.”
Hình Vân vội la lên: “Anh không thích cậu ta, người anh thích là em! Trong mắt anh, em là tốt nhất!”
Tiết Doanh Song khẽ cười: “Anh làm sao thích tôi chứ? Người như tôi vậy, ngay cả bản dupe cũng không dám nhận, nhiều lắm thì là một hàng nhái kém chất lượng, anh cũng không thể tiêu dùng xuống cấp vậy chứ.”
Giọng nói Tiết Doanh Song nhẹ nhàng, nhưng Hình Vân lại không thể nào cười nổi.
“Hình Vân, giống như ấn tượng ban đầu của anh về tôi vậy, tôi chỉ là một kẻ dối trá, dung tục, mà trong mắt chỉ có mỗi tiền.” Tiết Doanh Song nói, “Một người tốt như anh vậy, xứng đáng có một người tốt nhất.”
Tiếng nhạc chẳng biết lúc nào đã ngừng lại.
Hình Vân hoàn toàn không dự liệu trước kết cục sẽ là như vậy, ánh mắt hắn tuyệt vọng nhìn Tiết Doanh Song.
Kem trong khay đã tan chảy, kem tuyết trắng và sô cô la đen hòa vào làm một, nhơ nhớp dinh dính.
Mà tấm thiệp sô cô la viết lời tỏ tình cũng bị thấm ướt bởi chất lỏng ngọt ngào đang hoà tan, giống như đồ thừa thải bị người ta vứt bỏ.
Tiết Doanh Song cắt một phần trên tấm thiệp sô cô la có viết tên mình, ăn phần “Anh thích em” còn thừa lại.
Cậu phát hiện miếng sô cô la này có vị đắng.
Cậu không hối hận đêm nay mình đã từ chối Hình Vân.
Bởi vì chó con tốt nhất nên được chủ nhân tốt nhất yêu thương.
Mà cậu chẳng qua chỉ là một người thấp kém, những điều liên quan đến sự tốt đẹp, không liên quan đến cậu.
Cậu không nên làm vấy bẩn đến những thứ đẹp đẽ đó..
Danh Sách Chương: