• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit + Beta: Ruby
----------------
Qua vài ngày, đến ngày thi đại học của Tiết Doanh Song.
Từ khi thay đổi nội dung hợp đồng, mỗi ngày Tiết Doanh Song chăm chỉ đi làm, làm việc cho giáo sư Mã, nghe giảng bài, còn phải hỗ trợ tại phòng thí nghiệm, thời gian chuẩn bị cho kỳ thi đại học kỳ thật ít đi rất nhiều.
Nhưng mà lúc này cậu chẳng cuống cuồng chút nào, bài giảng mỗi ngày cậu nghe trong trường đại học độ khó vượt xa hơn cả nội dung thi, có nhiều cơ hội thực hành, nếu như có vấn đề, lại có một nhóm nghiên cứu sinh có thể thỉnh giáo.

Cho nên thời gian chuẩn bị tuy ít, nhưng học hành vô cùng thiết thực.
Ngược lại là Hình Vân còn căng thẳng hơn cả Tiết Doanh Song.
Ngày thi, Hình Vân đưa Tiết Doanh Song đến trường thi, trên đường đi không nói một lời.
Tiết Doanh Song thấy là lạ, hỏi: “Không khỏe sao?”
Hình Vân lắc đầu.
Tiết Doanh Song: “Sao không nói gì thế?”
Hình Vân nhanh chóng đáp: “Anh không muốn làm phiền em.”
Tiết Doanh Song: “Hả?”
Hình Vân nhìn cậu, buồn rầu nói: “Gần đây anh đeo em quá, ảnh hưởng việc học của em.”
Bây giờ bọn họ vừa về tới nhà, gần như không lìa nhau một khắc.

Ngay cả buổi tối lúc học bài, bàn đọc sách của hai người đặt song song, Hình Vân làm việc một bên, Tiết Doanh Song học bài một bên.
Lúc Tiết Doanh Song học tập rất nghiêm túc, vừa ngồi xuống là tù tì mấy giờ liền, nhưng Hình Vân ngồi bên kia nhìn cậu, giống như đang nhìn cục xương ở trước mặt, không nhịn được thỉnh thoảng nói vài câu, hoặc đi qua cọ cọ, hôn một cái.
Bây giờ nghĩ lại, Hình Vân cụp đuôi, nói không nên lời, bắt đầu hối hận rồi.
Tiết Doanh Song nhìn dáng vẻ tội nghiệp đó của hắn, lên tiếng an ủi: “Không sao, anh đừng để trong lòng mà.”
Hình Vân cảm động nhìn cậu.
Tiết Doanh Song lại nói: “Chỉ dựa vào anh, vẫn không ảnh nổi em đâu.”
Hình Vân: “???”
Lần này không biết Hình Vân nên vui hay nên rầu đây.
*
Hai ngày thi cử rốt cuộc đã kết thúc, tuy rằng Tiết Doanh Song không nói gì, nhưng Hình Vân nhìn nét mặt của cậu, biết cậu khá chắc chắn về kết quả của kỳ thi lần này.
Cũng đúng, Song Song nhà hắn vốn là thí sinh nỗ lực nhất, sao mà rớt cho được?
Vào tối ngày kết thúc kỳ thi, Tiết Doanh Song vừa đến giờ, lại đến thư phòng.
Hình Vân đi theo sau cậu, nói: “Bây giờ mới thi xong, em không nghỉ ngơi một ngày sao?”
Tiết Doanh Song khó hiểu: “Đã thi xong thì tâm trạng thoải mái nhất, không nhân dịp thích hợp này để học tập sao?”
Quá hợp lý luôn, Hình Vân không phản bác được, đành phải ngồi xuống cùng đọc sách.
Nhưng ngồi chưa bao lâu, Hình Vân lại bắt đầu giở thói, trượt ghế, trượt đến trước bàn học Tiết Doanh Song.

Bàn học Tiết Doanh Song rất ngăn nắp, Hình Vân nằm bò lên bàn, chừa ra con mắt ngó Tiết Doanh Song.
Chính là người này, vô cùng thương hắn.
Em ấy đã có được mình.
Tiết Doanh Song tay phải cầm bút, tay trái thì đè trang sách.

Hình Vân duỗi hai ngón tay, hai ngón tay như người tý hon đi đường đi đến phía tay trái Tiết Doanh Song, leo đi.

Leo lên xong, người tý hon ngón tay hiện nguyên hình, giang năm ngón tay ra, đan tay vào bàn tay trái Tiết Doanh Song.
Tiết Doanh Song muốn lật sách, phát hiện không lật được.

Cậu giãy ra, Hình Vân không buông.
Tiết Doanh Song nhìn Hình Vân, bất đắc dĩ nói: “Hôm qua ai nói hối hận mình làm phiền em học bài đâu ta?”
Hình Vân mở to đôi mắt vô tội hùng hồn nói: “Anh hối hận, nhưng anh đâu có ý định hối cải.”
Tiết Doanh Song: “…”
Hình Vân: “Ủa mà ai đã nói dựa vào anh không làm phiền nổi người ta đâu ta?”
Tiết Doanh Song lập tức quay lại, dùng tay phải lật sách, không thèm để ý Hình Vân.
Hình Vân thấy cậu cố tình cho mình ăn bơ, không nhịn được muốn quấy rối cậu, muốn chơi xíu trò chơi với cậu.


Thí dụ như là chủ nhân đang học bài cái đột nhiên cờ hó ấy ấy á, vui lắm à nha…
Nhưng mà trước khi Hình Vân động thủ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cuộc đối thoại của hắn và Bạch Khiêm Dịch cách đây không lâu đột nhiên.
Bề ngoài Bạch Khiêm Dịch dáng vẻ vừa thanh cao lại thuần khiết, lúc không đứng đắn lại rất là không đứng đắn.

Có lần lúc tán dóc trên điện thoại, Bạch Khiêm Dịch đề nghị: “Cậu có thể chơi nhiều thể loại play một chút, phát triển tình cảm hai người.”
Hình Vân: “Ví dụ?”
Bạch Khiêm Dịch: “Gần đây tôi xem một cuốn manga, trỏng có một đoạn, vừa làm bài thi vừa ấy ấy…”
Hình Vân tức: “Cậu coi thứ manga gì đó hả! Cậu đừng có nói cái này với tôi! Hạ lưu!”
Bạch Khiêm Dịch cười hô hố, bỗng nhiên hai người không nói nữa.
Mấy giây sau, Bạch Khiêm Dịch mới nói: “Cậu coi như tôi chưa nói đi ha, Song Song quá ham học, không chơi nổi đâu.”
Hình Vân nghe xong càng giận, sao mà không chơi nổi được! Là hắn! Người chơi với Tiết Doanh Song là hắn nha!
Khi đó Hình Vân hùng hồn, nhưng vào giờ phút này nhìn dáng vẻ chăm chú làm bài của Tiết Doanh Song chăm chú, Hình Vân lại có một chút chột dạ.
Tuy rằng Tiết Doanh Song nuông chiều hắn, nhưng Tiết Doanh Song cũng thật sự ham học, hơn nữa định lực vô cùng tốt.

Nếu hắn muốn chơi mấy trò giò đó không đứng đắn, sợ là hắn cày bừa sờ mờ lờ, mà Tiết Doanh Song vẫn vững như bàn thạch, viết không ngừng mấy tờ đề thi của cậu…
Không đúng, nếu như bị dáng vẻ bình tĩnh đó của Tiết Doanh Song kích thích, có thể hắn không sống qua khỏi một trang đề đâu, chỉ đủ cho Tiết Doanh Song giải một câu hỏi lớn thôi…
Nghĩ vậy, lòng tin Hình Vân bay sạch, đàng hoàng lại rồi.
Tiết Doanh Song không chờ cho Hình Vân làm loạn, liếc sang Hình Vân.
Hình Vân ngoan ngoãn nằm đó nhìn cậu, hỏi: “Tiết Doanh Song, em lấy được bằng cử nhân xong, có dự định gì không?”
Tay cầm bút của Tiết Doanh Song siết chặt, không lên tiếng.
Hình Vân hỏi: “Có muốn thi nghiên cứu sinh không? Anh thấy em rất có khả năng tĩnh tâm học tập, rất thích hợp học tiếp lên cao.”
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, chia tay rồi mẹ Hình Vân sẽ tống cậu sang nước ngoài một thời gian, không biết lúc nào mới được trở về, mà điều này cũng đại biểu cho kế hoạch thi đại học chính quy của cậu phải gián đoạn.
Chuyện tương lai, cậu hoàn toàn không dám nghĩ.

Vừa nghĩ đến, cũng chỉ có thể dùng “Năm trăm vạn” để khuyên bảo bản thân.
Cậu yêu tiền như vậy, nghĩ đến tiền là được rồi, làm gì nghĩ nhiều chuyện như vậy?
Hình Vân thấy cậu không trả lời, cho là cậu cảm thấy áp lực, cũng không hỏi tới nữa, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, kỳ thi lần này cũng phải tặng quà cho em, em muốn gì?”
Tiết Doanh Song lắc đầu: “Không cần.”
Hình Vân: “Nói đi, anh sẽ làm hài lòng em.”
Tiết Doanh Song nghĩ thầm, em đã rất hài lòng, em còn mong gì nữa chứ?
Mong thời gian dừng lại ngay khoảnh khắc này sao?
Hình Vân khoác tay lên cánh tay cậu, ngoan ngoãn nói: “Không thì tặng em một con chó nhé, cái giống mà biết lái xe, biết giảng toán cao cấp cho em đó.”
Còn không đợi cậu trả lời, Hình Vân đương nhiên nói: “Không được, không thể tặng con này, bởi vì anh đã là của em rồi.”
Nghe thế, Tiết Doanh Song chợt nhớ tới điều gì, mở ngăn kéo ra, nói: “Em có đồ muốn tặng anh.”
“Cái gì?” Hình Vân vểnh tai lên.
Tiết Doanh Song cầm một vật trong tay, cố gắng điềm tĩnh nói: “Không phải thứ gì tốt, chỉ là món đồ chơi nhỏ, anh cầm lấy chơi, không thích thì ném đi.”
Hình Vân vội vàng lật tay cậu lại, vừa nhìn, chỉ thấy trên tay cậu đặt một con chó bằng gỗ khắc thành.

Tạo hình chó con rất đơn giản, đứng thẳng bốn chân, đầu ngẩng cao cao, vẻ mặt đắc ý, nhìn điệu bộ là biết rất được chủ nhân cưng chiều.
Hình Vân nhất thời bật cười.
“Đâu ra thế?”
“Mua đó.”
Nghe là mua, khóe miệng Hình Vân càng cười toe toét.
Hắn và Tiết Doanh Song đã ở chung gần một năm, đối với chút thói quen của Tiết Doanh Song rõ như lòng bàn tay.

Tiết Doanh Song là người vô cùng đơn giản, ngoại trừ nhu yếu phẩm cần thiết, cũng sẽ không tiêu tiền vào những đồ vật không thiết thực, một cắc cũng không.
Một Tiết Doanh Song như vậy, lại tiêu tiền mua chú chó gỗ cho hắn.
“Gần đây có thêm chút thu nhập, lại đúng lúc nhìn thấy con chó nhỏ này, cảm thấy giống anh, nên mua luôn.” Tiết Doanh Song giải thích, “Nếu anh không thích, có thể ném đi.”
Giọng điệu Tiết Doanh Song có vẻ như thờ ơ, nhưng Hình Vân chú ý đến ánh mắt Tiết Doanh Song vẫn nhìn hắn, đang quan sát phản ứng của hắn.
Hình Vân lập tức giả vờ không thèm, để xuống bàn: “Đồ chơi gì mà…”
Tiết Doanh Song run lên, vươn tay định cầm về.

Hình Vân trước một giây tay cậu chạm đến chú chó gỗ, vươn tay quơ lấy, nắm thật chặc chú chó gỗ trên tay.

Hình Vân cười: “Anh rất thích, cám ơn em!”
Tiết Doanh Song hình như không tin, Hình Vân trượt ghế, lại về bàn đọc sách của mình, đặt chú chó gỗ đến cạnh máy tính.

Hình Vân nói: “Sau này nó sẽ cùng anh làm việc.”
Hắn nhìn Tiết Doanh Song đang nhìn mình, lại nói: “Em đừng hòng lấy nó về, nó là của anh.”
Nghe hắn nói như vậy, nét mặt Tiết Doanh Song cuối cùng đã thả lỏng một chút.
Hình Vân lại hỏi: “Lúc nãy em nói là có thu nhập thêm, sao anh không nghe em nói?”
“Chút tiền nhỏ mà thôi.” Tiết Doanh Song giải thích, “Giúp bạn học làm PPT kiếm thêm đó.”
PPT của Tiết Doanh Song làm tuy rằng không đẹp, thế nhưng là kiểu thiết thực, lại coi trọng tính logic, PPT rõ ràng dễ hiểu, rất được ưa chuộng trong trường học.
Có vài bạn học đúng lúc muốn tham gia hoạt động, cần dùng ppt thuyết trình, nên bỏ tiền nhờ cậu làm.

Thật ra Tiết Doanh Song không tính lấy tiền, năng lực cậu được sinh viên đại học A thừa nhận, đã đủ khiến cậu vui vẻ rồi.

Nhưng các bạn học kiên trì, cuối cùng đành phải nhận một ít tiền tượng trưng.
Mà số tiền đó, vừa khéo cậu gặp có người bày hàng bán tượng khắc gỗ, bèn mua một chú chó gỗ về.
“Giỏi quá đi!” Hình Vân nở nụ cười, “Em được nha Tiết Doanh Song, bây giờ đã có thể kiếm tiền nhờ PPT rồi! Con chó nhỏ này con ý nghĩa quan trọng, anh phải giữ cả đời.”
Nói xong hắn lại cầm chó nhỏ lên quơ quơ, cười nói: “Chào chó con, tao là chủ nhân của mày nè.

Giới thiệu cho mày nha, bên kia là chủ nhân của tao.”
Tiết Doanh Song chưa từng mua những thứ như thế, rất sợ Hình Vân không để vào mắt.

Bởi vậy mua xong vô cùng thấp thỏm, đã nhiều ngày chưa dám lấy ra.
Lúc này thấy Hình Vân yêu thích như vậy, trọng bụng cậu cũng thật vui vẻ.
Cậu vừa vui, cũng quên rằng “cả đời” của cậu cùng Hình Vân là không có kết quả.
*
Hình Vân thích chú chó gỗ không phải bởi vì cho có lệ với Tiết Doanh Song, mà là thật lòng yêu thích.
Đây là món quà đầu tiên mà Tiết Doanh Song tặng hắn… Ngoại trừ “món quà đầu tiên” là báo cáo hàng quý ra, bởi vậy đối với hắn mà nói có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Hơn nữa hắn càng nhìn càng cảm thấy chú chó này cũng đáng yêu hệt như chó xấu mà hắn vẽ, không thích sao được.
Mấy ngày tiếp theo, Hình Vân còn đeo chú chó gỗ bên người.
Sáng đến công ty thì đặt trên bàn làm việc, tan việc lại mang nó về thư phòng, rảnh rỗi thì sờ vài cái, thầm thì tâm sự vài câu.
“Ẻm đang nấu cơm cho tao đó.” Hình Vân nói với chú chó gỗ, “Nghe nói làm đồ ăn ngon đó, mày biết ăn gì hôn?”
Hình Vân nói vài câu, lại cảm thấy mình có chút ấu trĩ, vội vàng ném chú chó gỗ sang một bên, đứng dậy đi ra.
Tiết Doanh Song đang nấu cơm, sao hắn có thể rảnh rang chứ? Đương nhiên phải tìm chút việc nhà để làm rồi.
Hình Vân lượn một vòng trong nhà, không biết phải làm gì hết.
Bây giờ lau nhà đã có máy lau nhà, quần áo sáng cũng giặt xong rồi, hắn hết việc làm rồi.
Hắn lau bàn lát nữa ăn cơm, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Hắn có thể đổ rác nha!
Hình Vân vừa nghĩ ra, lập tức hành động.

Hắn tìm túi rác lớn, đổ hết rác trong mấy thùng rác trong nhà vào, xuống lầu đến phòng chứa rác trong tiểu khu, ném đi, ném túi rác vào thùng rác lớn.

đam mỹ hài
Về đến nhà, việc đầu tiên của Hình Vân là tìm Tiết Doanh Song khoe công.
“Anh càng ngày càng giỏi nha!” Tiết Doanh Song cười, “Mau đi rửa tay, cơm làm xong rồi, mau ăn thôi!”
Được Tiết Doanh Song khen ngợi, Hình Vân mát ruột mát gan, ăn cơm tối nhiều thêm một chén.
Sau cơm tối, Hình Vân ôm Tiết Doanh Song nói chuyện, lại cùng nhau về thư phòng.
Hình Vân có văn kiện cần xem, Tiết Doanh Song lại phải chuẩn bị bài kiểm tra ở đại học A, hai người ai cũng đều cố gắng.
Thời gian không biết qua bao lâu, công việc Hình Vân đã xong.

Hắn đứng lên duỗi lưng một cái, lại ngáp một cái, buồn ngủ rồi.

“Anh đi ngủ đi, ” Tiết Doanh Song nghe hắn ngáp, ngẩng đầu lên nói, “Ngày mai em có bài kiểm tra, còn phải học bài tý.”
“Không sao, anh ở cùng em.” Hình Vân lại ngồi xuống ghế.
Hình Vân nhìn điện thoại, cảm thấy nhàm chán, vô thức vươn tay định lấy chú chó gỗ của hắn để chơi.
Chỉ là hắn vừa mò, phát hiện chú chó gỗ không còn ở cạnh máy tính nữa.
Đâu rồi?
Hình Vân tìm trên bàn mấy lần, vẫn không tìm thấy.

Hắn không tin chuyện lạ, lục lọi thêm lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng chú chó gỗ.
“Làm sao thế?” Tiếng động Hình Vân tìm đồ không nhỏ, Tiết Doanh Song chú ý.
“… Chú chó gỗ mất tiêu rồi.” Hình Vân bứt rứt nói.
“Anh tìm trong túi chưa?”
“Đã tìm.”
“Hay là bỏ ở công ty rồi?”
“Lúc nãy trước khi ăn cơm anh còn cầm nó mà.”
“Anh đừng gấp, nghĩ lại xem để chỗ nào, có phải rớt xuống đâu hay không? Coi trên sàn chưa.”
Trên sàn… Hình Vân cúi đầu nhìn một vòng, trên sàn cũng không có.

Đột nhiên, hắn liếc về thùng rác dưới gầm bàn.
Thùng rác là để hắn ném giấy vụn, bình thường để bên cạnh.

Hôm nay trước bữa tối hắn có sắp xếp một số hóa đơn không cần thiết, nên kéo thùng rác ra ngoài.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu.
Hắn ngẩng đầu nhìn đống văn kiện trên bàn.
Khi đó hắn ném chú chó gỗ lên đống văn kiện, đống văn kiện hơi cao, có lúc đặt bút lên cũng bị lăn xuống.
Nếu chú chó gỗ lăn xuống, vậy vị trí vừa khéo sẽ rớt xuống… Hình Vân cúi đầu, nhìn thấy thùng rác.
“… Chó con rớt vào thùng rác.” Hình Vân lẩm bẩm nói.
“Nhặt lên là được rồi, ” Tiết Doanh Song nói, “Em rửa giúp anh.”
“Không phải!” Hình Vân ngẩng đầu sốt ruột nói, “Anh mới đi đổ rác xong, nó bị anh ném vào thùng rác ở tầng dưới cùng mấy rác thải khác!”
Im lặng.
Ba giây về sau, Tiết Doanh Song cười một tiếng: “Vậy cho nó đi thôi.”
Hình Vân: “Không được! Đó là chó con em mua cho anh!”
Tiết Doanh Song: “Em mua thêm một con cho anh.”
Hình Vân: “Không giống nhau, nó là độc nhất vô nhị!”
Tiết Doanh Song không hiểu sự kiên trì của Hình Vân: “Một đồ chơi nhỏ thôi mà, mất thì mất thôi.”
Hình Vân càng nghĩ càng tự trách: “Sao được chứ? Anh quá cẩu thả rồi, sao anh lại làm ra việc này chứ?”
Hình Vân sốt ruột không thôi, bất giác muốn cào bản thân.

Tiết Doanh Song thấy thế, vội vàng tiến lên đè tay hắn lại, dịu dàng an ủi: “Chó con đã từng có chủ nhân, nó đã rất mãn nguyện rồi.”
Hình Vân nhìn Tiết Doanh Song, ánh mắt hoài nghi.
“Anh đừng lo lắng cho nó, sau này nó sẽ gặp được người rất rất tốt.”
Hình Vân im lặng.
Tiết Doanh Song nắm tay Hình Vân, đứng lên nói: “Đi thôi, muộn rồi, anh nên đi ngủ thôi.”
Tiết Doanh Song một mạch kéo Hình Vân về phòng ngủ chính, để Hình Vân nằm lên giường, lại đắp chăn cho Hình Vân.
Tiết Doanh Song hôn hắn, khẽ nói: “Ngủ đi, đừng nghĩ nữa, đều là việc nhỏ, sẽ qua thôi.”
*
Mười hai giờ khuya, Tiết Doanh Song ngồi trước bàn học, vẫn đang học tập.
Sau khi từ phòng ngủ chính về, cậu học bài thật ra không quá chăm chú.

Cậu bỏ bút xuống, ngẩng đầu nhìn bàn đọc sách Hình Vân bên cạnh.
Nhìn ra được, ban nãy Hình Vân vô cùng buồn khổ.
Thật ra cậu không hiểu, một món đồ nhỏ giá rẻ như vậy, tại sao Hình Vân phải chật vật đến vậy.
Hình Vân có rất nhiều tiền, đừng nói chú chó gỗ, chú chó vàng cũng có được, cần gì phải phải cố chấp với một món đồ chơi nhỏ như thế?
Đó chẳng qua là một con chó gỗ chế tác cẩu thả, hình dáng sơ sài mà thôi.
Người khác nhìn món đồ chơi đặt trên bàn Hình Vân, nói không chừng còn cười nhạo Hình Vân gu thẫm mỹ kém.
… Đừng nghĩ nữa.
Tiết Doanh Song lại cúi đầu xuống, tiếp tục học bài.
Nhưng mà, mặc dù cậu muốn học tập, trong đầu lại bất giác hiện lên bộ dạng khổ sở của Hình Vân.
Ngày mai nếu như Hình Vân vẫn chưa quên được, chẳng phải càng khổ sở hơn sao?
Chó con cậu tặng cho Hình Vân, rõ ràng là muốn cho Hình Vân vui vẻ.

Sao sau đó, lại khiến Hình Vân khổ sở chứ?

Không phải cậu muốn cho Hình Vân hạnh phúc sao?
Tiết Doanh Song nghĩ đến đây, lập tức để bút xuống.
Cậu lặng lẽ ra ngoài thư phòng.

Cửa phòng ngủ chính tối om, Hình Vân ngủ rồi.
Cậu bước nhẹ không dám làm phiền, nhẹ nhàng ra cửa, cầm chìa khoá, cẩn thận mở cửa ra.
———Quá trình edit rất chi là ê đít, hãy dùng hàng chính chủ ———-
Rạng sáng, trong tiểu khu bốn bề yên lặng.

Tiết Doanh Song đi trong vườn hoa tiểu khu, bước nhanh về phía phòng chứa rác.
Cậu phải nhanh chóng tìm chó con về, miễn cho đến giờ rác bị dọn sạch.
Ngoài phòng chứa rác, Tiết Doanh Song còn chưa đi vào, đã nghe âm thanh truyền ra từ phía trong, hẳn là có gia đình khác đang đổ rác.
Tiết Doanh Song không do dự, cũng không sợ bị người ta thấy cậu đang lục lọi rác thải, đi thẳng vào phòng chứa rác.
Trong phòng chứa rác, chỉ thấy một thùng rác lớn bị lật nhào, rác chất đầy đất.
Mà trong đống rác, Hình Vân đang tìm kiếm.
“Hình Vân…” Tiết Doanh Song sửng sốt.
Chỉ thấy Hình Vân còn mặc áo ngủ chó bảy màu, xắn tay áo, ngồi xổm trong đống rác lục lọi.
Bây giờ là mùa hè, mùi phòng chứa rác càng khó ngửi.

Hình Vân không đeo khẩu trang, càng không mang bao tay, tay không tìm kiếm trong mấy bao rác, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lúc hắn ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Doanh Song đang đứng trước mặt, cũng sững sốt.
Bọn họ chẳng ai ngờ rằng, vậy mà hơn nửa đêm lại gặp nhau trong phòng chứa rác.
“Sao em đến đây?” Hình Vân hỏi.
“Đương nhiên là đến tìm chó con cho anh!” Tiết Doanh Song dở khóc dở cười, “Anh không đi ngủ, đến đây làm gì? Ngày mai không đi làm à?”
“Anh không ngủ được, anh vừa nghĩ đến ném mất nó, bụng dạ anh liền bứt rứt.” Hình Vân nói, “Anh cóc thèm quan tâm nó thỏa mãn hay không, chủ nhân phải chịu trách nhiệm với chó con, sao chủ nhân có thể ném chó con đi, mình thì đi ngủ chứ?”
Tiết Doanh Song tiến đến, muốn tìm giúp.

Hình Vân không cho cậu đụng, cậu nói: “Một mình anh tìm đến bao giờ?”
Thùng rác vô cùng lớn, từng túi rác lớn bên trong, còn là túi rác được tiểu khu phát thống nhất, căn bản không phân biệt nổi.
Tiết Doanh Song không để ý đến lời can ngăn của Hình Vân, trực tiếp bắt tay vào tìm.
Hình Vân thấy cậu đụng phải đồ dơ bẩn, đau lòng nói: “Sao em cũng không biết đeo khẩu trang, mang bao tay chứ?”
Tiết Doanh Song liếc hắn một cái: “Anh chẳng phải cũng vậy sao?”
Không bao lâu, trên người hai người đều cùng một mùi.
“Em giống kẻ lang thang.” Tiết Doanh Song tự chê xong, nhìn Hình Vân cũng bẩn, “Mà anh là chó lang thang.”
“Sao vậy chứ?” Hình Vân liếc cậu, “Người có thể là kẻ lang thang, mà chó có chủ nhân, thì không phải là chó lang thang nữa.”
Tiết Doanh Song bị cách nói của hắn chọc cười, lý luận liên quan đến chó trong đầu Hình Vân quả là một tuyển tập nha.
Lại thêm vài phút nữa, Tiết Doanh Song cầm một túi rác.

Hình Vân đã từng nói rác hôm nay không nhiều, túi rác rất nhẹ, vừa phù hợp với miêu tả của Hình Vân.
Quả nhiên vừa mở ra, Tiết Doanh Song vừa sờ, đã sờ được một món đồ chơi cứng cứng.
Lấy ra nhìn, là chó con của Hình Vân.
“Anh xem, đây là cái gì?” Tiết Doanh Song quơ quơ chó con trong tay.
Đôi mắt Hình Vân lập tức sáng lên, mừng rỡ: “Chó con của anh! Em tìm được nó rồi!”
Hình Vân vui mừng khôn xiết, không nhịn được muốn ôm Tiết Doanh Song.
Nhưng trước lúc ôm, bỗng nhiên hắn nhận ra mình bị bẩn, vội vàng dừng lại.
Nhưng mà hắn vừa dừng lại, Tiết Doanh Song lại chủ động nhào vào trong lòng ngực hắn.
Hai người hệt như kẻ điên, hơn nửa đêm mà cả người vô cùng bẩn, ôm nhau trong đống rác cười như điên.
Bọn họ đều muốn hôn nhau, nhưng quả thực bẩn quá rồi, chỉ có thể nhìn, lại cười vang.
Mình đã tìm được bảo bối của Hình Vân! Tiết Doanh Song nở nụ cười từ đáy lòng.
Khoảnh khắc ấy, đột nhiên cậu cảm thấy tình yêu vô cùng đẹp đẽ.

Cứ như thế tiếp tục tiến bước, dường như ngay cả người như cậu cũng có thể làm được.

*
Editor lảm nhảm nè:
- Vinh Đình: Tín vật ta cho Giang Tiểu Mãn một chiếc Kim Miêu vàng 9999
ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
- Hình Vân: Chó gỗ tui là vô địch.

Gấu (^◔ᴥ◔^).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK