Nàng ta không những có thể chế hành được chuyên chế của hoàng hậu, sự được sủng ái của Đức Phi.
Thậm chí, bởi vì gia thế lớn mạnh, còn có thể củng cố được tiền triều, áp chế được các phi tần có địa vị thấp kém ở hậu cung.
Nói chung là, nếu đụng vào Thục Phi...
Giống như những gì Mặc Diệp nói, là kéo một sợi tóc động đến cả người.
Năm xưa, khi Thục Phi vào cung, nàng ta là người được thái hậu đích thân chọn lựa.
Cũng chính vì như vậy, cho dù bây giờ thái hậu đang dưỡng bệnh ở hành cung, không còn quan tâm đến chuyện tiều triều hậu cung. Nhưng địa vị của Thục Phi ở hậu cung vẫn rất vững chắc.
Thái hậu và Cố gia cũng có vài phần giao tình.
Cho nên cũng có vài phần chăm sóc đối với Vân Quán Ninh.
Đây chính là nguyên do tại sao khi Mặc Diệp hiểu nhầm, Vân Quán Ninh bị cấm túc ở Thanh Ảnh Viện mà vẫn có thể cáo trạng với thái hậu.
Thật sự là đã hiểu nhầm nàng rồi!
Chẳng qua chỉ là khi đó Mặc Diệp đến hành cùng thăm thái hậu, bà ta thỉnh thoảng nhắc đến Vân Quán Ninh mà thôi...
Trong lòng Vân Quán Ninh nghĩ, xem ra nàng cần phải đến thăm vị thái hậu nương nương này rồi.
Mặc Phi Phi nói: “Phụ hoàng mà có nỗi khổ gì chứ. Nhưng mà sau khi muội rời khỏi Ngự Thư Phòng, thì nghe thấy phụ hoàng dặn Tô công công âm thầm canh chừng Thục Phi.”
Nói rồi, nàng ấy lại cười: “Cho nên là phụ hoàng cũng đang dè chừng Thục Phi.”
“Đó là chuyện đương nhiên rồi.”
Vân Quán Ninh đặt ly trà xuống: “Vậy tối nay muội đến tìm tỷ là để nói chuyện này sao?”
“Đúng vậy! Chuyện này rất quan trọng, muội phải đến nói cho tỷ biết ngay lập tức, sau này chúng ta phải cảnh giác Thục Phi!”
Mặc Phi Phi nghiêm túc nói.
Vân Quán Ninh đang nghĩ gì đó, rồi gật đầu.
Thấy trời cũng đã tối rồi, bọn họ nên quay về vương phủ rồi.
Bọn họ đứng dậy cáo từ, nhưng Mặc Phi Phi thì nhìn Cố Minh với ánh mắt không nỡ rời đi.
Ánh mắt đó bị Vân Quán Ninh nhìn thấy... Nàng không nghĩ đến ý khác, chỉ cho là Mặc Phi Phi lần đầu đến Cố gia nên muốn ở lại thêm lát.
Sau khi Cố Minh tiễn bọn họ ra, hắn cho hạ nhân đẩy mình về hậu viện.
Mặc Phi Phi quay đầu lại nhìn hắn.
Cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
“Bọn tỷ đưa muội về cung trước.”
Vân Quán Ninh ẵm Viên Bảo lên xe ngựa, Mặc Phi Phi và Mặc Diệp theo sau.
Sau khi đưa Mặc Phi Phi về Vị Ương cung, hai người mới trở về vương phủ.
Xe ngựa khẽ lay động, Vân Quán Ninh nhìn con trai đang ngủ say trong lòng mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Lúc này, nàng không còn là nữ nhân hung hăng trong mắt mọi người nữa, mà chỉ là một mẫu thân bình thường mà lại vĩ đại mà thôi.
Mặc Diệp nhìn hai mẹ con nàng, trong lòng mềm nhũn.
"À đúng rồi.”
Đột nhiên, Vân Quán Ninh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mặc Diệp không kịp thu lại ánh nhìn.