Mục lục
Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63: Lợi dụng nàng ta!


Tất cả mọi người đều đang một vẻ thờ ơ.


Vào đúng ngay lúc này, Triệu hoàng hậu ngăn lại nói: "Chỉ là một bình Bách Hoa Lộ thôi, có gì mà chứng cứ hay không chứng cứ chứ? Bổn cung xét thấy việc đêm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi."


"Hai người đều là phận trục lí như nhau, nên phải tương thân tương ái mới đúng."


Bà ta nhàn nhạt liếc nhìn Vân Quán Ninh một cái.


Trong mắt hiện rõ một vẻ uy hiếp: "Việc này bỏ qua, hôm nay là sinh thần của Đức Phi, không nên nói mấy chuyện không vui này nữa."


"Các ngươi đứng lên đi."


Thái độ này của Triệu hoàng hậu, cũng không hẳn là đang giảng hòa.


Rõ ràng là có ý thiên vị Tân Tự Tuyết.



Copy từ web τaмlinh247.com


Coi mẹ chồng của người ta kìa!


Chính là bảo vệ con dâu của mình một cách bất chấp.


Nhìn lại mẹ chồng của mình kìa... Đức Phi đang chau mày nhìn Vân Quán Ninh, hẳn là vì đêm nay nàng lại "bắt nạt" Tần Tự Tuyết, cho nên mới không được vui.


Mối quan hệ giữa mẹ chồng với nàng dâu thật là gay gắt mà!


Vân Quán Ninh thầm phỉ nhổ một câu trong lòng.


Mặc Tông Nhiên cũng gật đầu nói: "Hoàng hậu nói không sai, đứng lên hết đi!"


"Tiếp tục yến tiệc!"


Trước mặt mọi người, nếu Vân Quán Ninh và Tần Tự Tuyết cứ đấu đá vạch mặt nhau, vậy sẽ khiến hoàng thất mất mặt.


Nhưng mà, ánh mắt mà ông ta nhìn về phía Vân Quán Ninh lại ẩn chứa vài phần sâu xa.


Vân Quán Ninh không hề biến sắc, bĩu môi đứng lên.


Nàng là kiểu người cái gì cho qua được thì cho qua.


Hôm nay, tạm thời buông tha cho đóa đại bạch liên tuyệt thế này vậy, chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của nàng ta, để mọi người biết nàng ta cũng không phải là loại tiểu tiên nữ lương thiện gì là được rồi, còn mấy chuyện khác thì cứ từ từ đi.


Nàng với Tần Tự Tuyết, ngày tháng vẫn còn dài mà!


Không cần vội!



Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !


Nhưng mà, Tần Tự Tuyết vẫn oan ức quỳ ở đó.


Thấy nàng ta không đứng, Mặc Hồi Phong nghiến răng gầm lên: "Ngươi còn quỳ ở đó làm gì? Còn không đứng lên?"


"Vương gia, chân thiếp tê cả rồi!"


Tần Tự Tuyết tủi thân nhìn về phía Vân Quán Ninh nói: "Khi nãy lúc Minh Vương phi nhảy xuống nước cứu thiếp, thiếp cứ luôn cảm thấy lúc đi rất nhói, giống như là bị cái gì đó cắn vậy!" Nàng ta lại bắt đầu kiếm chuyện.


"Thiếp, thiếp không phải có ý nói là Vương phi hại thiếp..."


Nàng ta dường như có chút vội vã biện hộ.


Càng bày ra cái dáng vẻ muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng như thế, mọi người lại càng thêm hoài nghi là Vân Quán Ninh lại bắt nạt nàng ta.


Lần này, Vân Quán Ninh còn chưa mở miệng, Mặc Diệp đã khó chịu nói: "Nói tới chuyện này, Tam tẩu còn chưa nói một câu cám ơn đàng hoàng tới Ninh nhi vì đã nhảy xuống nước cứu tẩu!"


Tần Tự Tuyết: "..."


Ý mà nàng ta muốn biểu đạt, không phải là ý này!


"Đúng đó, Doanh Vương phi cũng nên phải cám ơn ta chứ nhỉ?"


Vân Quán Ninh đứng nguyên ở đó, đôi mắt trong suốt chớp chớp vô tội.


Tần Tự Tuyết: ".."


Mặc Tông Nhiên gật gù đăm chiêu: "Ngày đông lạnh lẽo, Quận Ninh thân cũng là nữ nhi, có thể quyết định nhảy xuống nước cứu con, đích thực là phải nên khen thưởng."


"Người đâu! Thưởng!"


Nhìn ông ta khen thưởng cho Vân Quán Ninh, dĩ nhiên Triệu hoàng hậu cũng phải tỏ ý tán dương rồi.


Bà ta ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại khó chịu mà thưởng cho Vân Quán Ninh một đôi vòng tay.


Vân Quán Ninh tỏ ý cười, dịu dàng nhận lấy.


Nàng không thiếu vòng tay, cũng không thiếu bạc, nhưng có lợi thì ngu gì lại không nhận chứ.


Huống hồ, quả thật là nàng cũng đã cứu Tần Tự Tuyết mà.


Hoàng đế và hoàng hậu ngẩng đầu nhìn lên, Đức Phi bất đắc dĩ cũng chỉ có thể xem ban thưởng. Bà ta lại thường tiếp cho Vân Quán Ninh một bình Bách Hoa Lộ nữa. Hôm nay, Bách Hoa Lộ này gây trở ngại quá rồi.


Sắc mặt của Mặc Hồi Phong cũng vô cùng lúng túng.


Tần Tự Tuyết thấy không tránh được, không thể làm gì hơn ngoài việc nghiến răng cúi chào về phía Vân Quán Ninh, nói: "Đa tạ Minh Vương phi cứu giúp."


"Phần ân huệ này, ta khắc cốt ghi tâm."


Mối thù đêm nay, nàng ta khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không quên!


"Doanh Vương phi nói cám ơn là được rồi!"


Vân Quán Ninh nở nụ cười châm biếm: "Về sau phải nhớ đêm hôm khuya khoắt không được tới gần chỗ có nước nha. Càng không nên rảnh rỗi sinh nông nỗi mà nhảy xuống nước."


"Mùa đông giá buốt, nước sẽ rất lạnh đó!"


Tần Tự Tuyết giận tới méo mặt!


Nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà đáp lại.


Vân Quán Ninh quay trở lại bên chỗ Mặc Diệp.


Nhìn thấy Tần Tự Tuyết còn đang cứng đờ người ở đó, Mặc Hồi Phong đã khẽ quát mắng: "Còn chưa đủ xấu hổ hay sao?"


"Ngươi ra đây với bổn vương!"


Hắn ta xoay người đi ra ngoài.


Ánh mắt kia vô cùng đáng sợ.


Tần Tự Tuyết biết, đêm nay chỉ e là nàng ta không thoát được kiếp nạn rồi... Nàng ta oán hận liếc mắt nhìn qua Vân Quán Ninh một cái, cúi thấp đầu đi ra khỏi điện Thái Hòa cùng với Mặc Hồi Phong.


Mới vừa đi ra tới cửa điện, Mặc Hồi Phong quay lại đã nặng nề vung một cái bạt tai xuống!


"Thứ tiện nhân đáng xấu hổ!".


Hắn ta đã không dằn được cơn lửa giận trong lòng nữa rồi.


Khi nãy ở trong điện, hắn ta đã rất nể mặt Tần Tự Tuyết rồi!


"Bổn vương còn chưa có chết, người đã không thể chờ được mà muốn cắm sừng bổn vương rồi sao?"


"Không phải, Vương gia, không phải..."


Tân Tự Tuyết không dám khóc ra tiếng.


Chỉ sợ bị người khác nghe được lại càng thêm mất mặt.


Lúc này, hai người đang đứng sau một bụi cây, sắc mặt của Mặc Hồi Phong đã tái mét, Tần Tự Tuyết lại không có thời gian để ý tới cơn đau rát trên mặt, quỳ một đầu gối xuống đất: "Vương gia, oan cho thiếp!" "Oan ức?"


Mặc Hồi Phong từ trên nhìn xuống nàng ta.


Cái dáng vẻ hung tợn kia dường như có thể ăn tươi nuốt sống được cả nàng ta.


"Đến cả một kẻ ngu ngốc như Vân Quán Ninh đó ngươi cũng không đối phó được, dựa vào cái gì mà làm Vương phi của bổn vương chứ?"


Câu nói này, đã rất nghiêm trọng.


Tần Tự Tuyết ngây người.


Nàng ta ngơ ngác nhìn Mặc Hồi Phong, từng giọt nước mắt rơi xuống từ trong khóe mắt: "Vương gia! Thiếp cũng không biết, tiện nhân Vân Quán Ninh đó bây giờ sao lại giống như biến thành người khác vây!"


Hóa ra, Mặc Hồi Phong tức giận không phải vì chuyện nàng ta suýt đã cắm sừng hắn ta.


Mà là...


Nàng ta không đối phó được với Vân Quán Ninh!


Tần Tự Tuyết không nhìn ra được ý đồ của người kia, chỉ nghẹn ngào nói: "Oan cho thiếp!"


"Oan uổng? Có ai không biết Vân Quán Ninh là một kẻ ngu ngốc! Nhưng ngươi thử nhìn xem đêm nay, ai mới chính là kẻ ngu ngốc?"


Mặc Hồi Phong giận đến nghiến răng nghiến lợi.


Nhớ lại khoảng thời gian này. Dưới sự giúp đỡ của Vân Quán Ninh, Mặc Diệp cũng đã có chuyển biến dữ dội.


Nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì bọn họ cũng trở thành bại tướng dưới tay của Mặc Diệp!


Xem ra, quả thật không thể giữ lại tiện nhân này được.


"Khóc khóc khóc! Chỉ có biết khóc!"


Mặc Hồi Phong bị tiếng khóc của người kia chọc tức, nhịn không được bèn quở giọng mắng: "Người đừng tưởng rằng bổn vương không biết ý định trong lòng của ngươi là gì!"


Nhìn thấy hắn ta không có trách tội mình, Tần Tự Tuyết thở phào nhẹ nhõm trong lòng.


"Vương gia, thiếp chỉ là muốn giúp đỡ Vương gia thôi!"





Vừa nghe tới đây, trái tim của Tần Tự Tuyết lập tức chìm xuống.


Nhưng mà, tình cảm của nàng ta dành cho Mặc Hồi Phong rất sâu đậm.


Dù cho là bị hắn ta lợi dụng, cũng coi như nàng ta có ích đối với hắn ta. Dẫu sao cũng còn tốt hơn suy nghĩ chỉ có Vân Đinh Lan là tốt ở trong lòng của hắn ta. Chỉ cần mai này Mặc Hồi Phong đăng cơ, hoàng hậu là Tần Tự Tuyết thì đã đủ rồi!


Vẻ mặt nàng ta kiên định, gật đầu đáp: "Thiếp nguyện vì Vương gia mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!"


"Rất tốt."


Mặc Hồi Phong nở nụ cười thỏa mãn, bên trong chất chứa vài phần tàn nhẫn. nói: "Vậy thì, ngươi hãy giúp bổn vương làm một chuyện..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK