Mục lục
NGHỊCH TẬP Ở RỂ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Vô Phong nói: “Tôi tìm anh có việc, anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi một cách thành thật.”


Đại Tùng hừ một tiếng nói: “Tôi cũng là một người đã bôn ba lâu ở Phụng Thiên này, cũng có chút tiếng tăm! Dù cậu có giết chết tôi, tôi cũng sẽ không nói một lời! Cho dù cậu hỏi cái gì, cũng đừng nghĩ đến việc nhận được câu trả lời từ tôi!”


“Anh không phục sao?” Diệp Vô Phong thờ ơ hỏi.


Đại Tùng chế nhạo: “Cậu cố tình đánh lén ông đây, vậy làm sao tôi lại chịu phục cậu chứ? Trừ khi cậu đánh trước mặt tôi, nếu như cậu thắng, tôi sẽ nói bất cứ điều gì cậu yêu cầu.” Đại Tùng rất có tự tin với võ công của bản thân.


Tuy rằng lúc nãy khi Diệp Vô Phong bắt anh ta, anh ta chưa kịp phản kháng nhưng anh ta cảm thấy rằng đó là vì mình mất cảnh giác, không phải bởi vì Diệp Vô Phong có võ công cao hơn mình.


“Hơ hơ.” Diệp Vô Phong cười: “Anh muốn đấu công bằng? Vậy sau đó sẽ trả lời câu hỏi của tôi?”


Đại Tùng ra sức gật đầu: “Được! Chỉ cần cậu thắng, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu!”


“Nói lời giữ lời.” Diệp Vô Phong nói.


“Nhanh lên!” Đại Tùng nói tiếp, anh ta thậm chí còn không nhìn thấy Diệp Vô Phong trông như thế nào, trong lòng lại càng thêm tức giận. Cho dù trong trường hợp nào anh ta muốn dùng nắm đấm của chính mình để làm chủ!


Khi nãy Diệp Vô Phong bắt anh ta, hoàn toàn không có khiến cho anh ta bị thương một chút nào. Vì vậy, ngay khi Diệp Vô Phong buông ra, Đại Tùng đã dễ dàng nhảy lên và vươn vai kéo dãn tay chân, sau đó nhìn Diệp Vô Phong ở đối diện: “Hả? Cậu còn trẻ như vậy? Cậu nhóc, cậu là ai? Các cậu đến Phụng Thiên làm gì? Lại dám giở trò với ông đây ở hội sở riêng, quả là khâm phục sự tự tin của cậu.”


“Đại Tùng, anh dám xưng ông đây trước mặt tôi, tôi phải tát hai cái mới được.”


Diệp Vô Phong nheo mắt lại, khinh thường nhìn anh ta: “Ra tay đi.”


“Được lắm! Cậu lại muốn tát ông đây hai cái sao? Được lắm, tự lại đây ăn đánh đi!”


Đại Tùng đã vào tư thế, hóa ra đó là chiêu thức hố chân của Bắc Phái. Căn phòng có hơi hẹp nhưng kỹ năng dùng chân của anh ta rất tuyệt vời, ở nơi chỉ có một mét vuông như thế này mà anh ta vẫn thi triển nó một cách mạnh mẽ.


Ầm ầm ầm! Đôi chân của Đại Tùng giống như cối xay gió, quay ngoắt về phía Diệp Vô Phong!


Quách Đại Chủy và Nhị Năng sợ đến mức cố gắng thu mình vào góc tường, không dám quan sát trận chiến của bọn họ.


Bóng dáng của Diệp Vô Phong chợt lóe lên, Đại Tùng chỉ cảm thấy hoa mắt, bốp, bốp!


Mặt lại bị tát hai cái? Thậm chí bản thân còn đang loạng choạng và suýt ngã?


Anh ta nghĩ rằng thế đứng của mình rất hoàn hảo không một chỗ sơ hở, thế nhưng còn không kịp chạm được đến góc áo của người ta?


Trên khuôn mặt anh ta truyền đến cảm giác đau rát, như muốn nói với anh ta rằng tất cả chuyện này đều là sự thật.


“Cậu…” Cái gọi là chỉ bằng một cái giơ tay của chuyên gia thì có thể biết ngay đối thủ có thể nhẹ nhàng tát anh ta hai cái được hay không, đương nhiên còn có thể đánh anh ta bất tỉnh chỉ bằng một phát!


“Bạn à, rốt cuộc cậu đến đây làm gì? Đại Tùng này thật may mắn khi có thể kết bạn với một cao thủ như thế này. Quả đúng là may mắn ba đời!”


Đại Tùng thay đổi thái độ ngay lập tức, thậm chí không nhìn đến Nhị Năng ở bên cạnh đã bị đánh dập nát ngón tay.


Khi Quách Đại Chủy và Nhị Năng thấy Anh Đại Tùng bị tát hai cái, họ ngay lập tức hiểu chuyện, lòng hai người nặng trĩu, đây là đang diễn kịch bản gì vậy?


Diệp Vô Phong nhẹ giọng nói: “Tôi tới đây để điều tra kỹ vụ án Mã Tú Anh bị trúng độc và bị phá hủy giọng hát vào hai năm trước. Dù là ai khiến Mã Tú Anh trở nên như vậy thì cũng phải trả giá đắt.”


“Điều tra?” Sắc mặt Đại Tùng thay đổi ngay.


“Bạn à, bạn bè khắp nơi đều lấy tình nghĩa đặt lên hàng đầu. Mặc dù Đại Tùng không có kỹ năng như người ta, nhưng tôi thật sự không thể trả lời cậu chuyện này được.”


Diệp Vô Phong cười gật đầu: “Ừ, Đại Tùng, tôi hy vọng cái miệng của anh đủ cứng.”


“Ý cậu là gì?” Thực ra anh ta đã nhìn thấy những ngón tay dập nát của Nhị Năng rồi. Đại Tùng bị sốc và lập tức quay về tư thế cảnh giác.


“Chẳng nhẽ cậu lại dám ra tay ở hội sở riêng sao? Tôi nói cho cậu biết, Đại Tùng tôi là là người của ông Thất! Cậu phải cân nhắc kỹ càng, có nên động đến ông Thất hay không! Hơn nữa, sư phụ của tôi chính là Bắc Thoái Vương!”


Bạch Tinh Đồng thầm kinh ngạc ở trong lòng, người của toàn tỉnh Liêu Đông đều biết đây tên Bắc Thoái Vương là một cao thủ hàng đầu, từ nhỏ đã có tài năng võ nghệ xuất chúng. Sau này được thăm viếng các cao thủ nổi tiếng, hiện tại vẫn là người mạnh nhất bên cạnh ông Thất, nghe nói đã đạt đến cấp chiến thần!


Kiều Thất đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở tỉnh Liêu Đông chính là nhờ Bắc Thoái Vương làm nơi nương tựa lớn nhất.


Diệp Vô Phong cảm thấy buồn cười bởi vẻ giang hồ của Đại Tùng, không thể đánh bại anh nên đem nó ra làm chỗ dựa vững chắc, đây chẳng khác nào là một trò bịp bợm của trẻ con.


Anh ngoắc ngoắc tay với Đại Tùng: “Tôi cũng coi trọng anh vì anh rất đàn ông, cho nên anh có thể dốc hết sức mà tấn công tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK