Mục lục
NGHỊCH TẬP Ở RỂ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, thi thể đã qua giai đoạn đông cứng và mềm trở lại.


Diệp Vô Phong kiểm tra một lượt rồi nghiêm túc nói: “Những người này đều bị đánh chết bằng một thủ pháp rất mạnh, điều đó cũng có nghĩa là kẻ giết người cũng là một cao thủ có võ công vô cùng cao cường. Nhưng trong số đó có vài tên, hình như công lực yếu hơn một chút… Vậy có lẽ là có hai người ra tay, trong đó có một cao thủ và người còn lại hơi yếu hơn một chút.”


“À!” Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Vậy tên cao thủ kia rốt cuộc giỏi đến đâu?”


Diệp Vô Phong nói: “Tên cao thủ có lẽ cũng tương đương như tôi, cũng có khả năng còn giỏi hơn tôi nữa.”


“Còn giỏi hơn cả anh nữa? Trừ phi… Bắc Thoái Vương?” Bạch Tinh Đồng nghĩ ngay đến điều này đầu tiên.


Diệp Vô Phong cũng cảm thấy buồn bực: “Bắc Thoái Vương là người của Âu Dương Lôi. Âu Dương Lôi và Hồ Trọng vẫn còn đang trong giai đoạn hợp tác, ông ta có động cơ để giết Hồ Trọng không?”


Bạch Tinh Đồng nhếch miệng: “Hàng ở hiện trường đã bị lấy đi rồi. Chính là Âu Dương Lôi đang trả thù.”


Diệp Vô Phong gật đầu: “Cô chỉ cần tìm được chứng cứ là có thể bắt được Âu Dương Lôi rồi.”


Tự nhiên Bạch Tinh Đồng nhìn Diệp Vô Phong chăm chú: “Nếu có thể mạnh dạn đưa ra một giả thuyết, có phải tôi cũng có thể hoài nghi hung thủ chính là anh không?”


“Cô…” Diệp Vô Phong trừng mắt nhìn Bạch Tinh Đồng: “Tôi là loại trộm cướp giết người cướp của sao?”


“Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng này.” Bạch Tinh Đồng đáp lại một câu, đương nhiên là cô ta cũng không nghiêm túc lắm.


Diệp Vô Phong lại suy nghĩ và nói: “Tôi cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, nếu như Âu Dương Lôi là người làm chuyện này thì vì sao ông ta lại phải làm như vậy? Nếu Âu Dương Lôi có dính líu đến ma túy, ông ta hẳn phải còn mong muốn hợp tác lâu dài với Hồ Trọng mới phải.


Bạch Tinh Đồng chế nhạo: “Đầu óc làm ăn của anh cũng không tồi đấy nhỉ! Xem ra anh cũng là một cao thủ buôn hàng.”


Diệp Vô Phong trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi đang nghiêm túc thảo luận tình tiết vụ án với cô đấy. Cô đừng có mà đi xa quá!”


Bạch Tinh Đồng nói: “Nếu chúng ta nghi ngờ Âu Dương Lôi thì cách tốt nhất chính là đi đến nhà ông ta.”


“Được đấy! Tôi xin giấy khám nhà rồi đi đến nhà Âu Dương lục soát một lượt là được rồi.” Diệp Phong xòe tay: “Đây là chuyện của cảnh sát các cô, không liên quan gì tới tôi.”


Bạch Tinh Đồng nói: “Vậy tôi sẽ xin chỉ thị của cục trưởng Lạc, xem có thể lấy được giấy khám xét không.”





Sau khi Lạc Viễn Chinh nghe Bạch Tinh Đồng báo cáo tình hình xong thì do dự một lát rồi nói: “Muốn lấy được giấy khám xét trong khi không có chút manh mối nào là chuyện không thể. Bởi vì Âu Dương Lôi còn là Chủ tịch chính hiệp tỉnh! Chúng ta cũng phải suy xét đến thân phận của ông ta. Hay là như vậy đi, tôi có thể lấy lý do đến thăm để đến thẳng nhà ông ta.”


“Đến thăm? Ông là Cục trưởng Cục Công an, làm sao có thể đến thăm Âu Dương Lôi?” Bạch Tinh Đồng buồn bực.


Lạc Viễn Chinh cười ha ha một tiếng: “Để cô điều tra mà! Tìm một lý do không phải là xong rồi sao? Tôi không tin Âu Dương Lôi có thể đóng cửa không tiếp tôi.”


“Vâng thưa cục trưởng Lạc. Nếu ông muốn đến nhà Âu Dương thì tôi sẽ đi cùng ông qua đó.” Bạch Tinh Đồng trở nên hưng phấn, rõ ràng biết rõ sẽ không điều tra ra được manh mối gì nhưng nhỡ đâu cô ta có thể tìm được chút dấu tích gì đó thì sao?”


Lúc hai người ngồi xe đi vào thành phố, Bạch Tinh Đồng không kìm được hỏi: “Diệp Vô Phong, anh định đi làm gì vậy?”


Diệp Vô Phong nói: “Hôm nay có một buổi triển lãm tranh nổi tiếng ở Bảo tàng Mỹ thuật Phụng Thiên, tôi tới đó xem một chút.”


“Những bức tranh nổi tiếng? Diệp Vô Phong, không lẽ anh còn hiểu biết về tranh sao?” Bạch Tinh Đồng nhìn Diệp Vô Phong bằng ánh mắt kinh ngạc.


Diệp Vô Phong nghiêm túc nói: “Cũng hiểu một chút, không được sao?”


“Đương nhiên là được! Nếu anh biết vẽ tranh, anh có thể dành chút thời gian dạy tôi được không?” Bạch Tinh Đồng lại tìm được cơ hội để ở riêng một chỗ với Diệp Vô Phong.


Diệp Vô Phong cười ha ha: “Trước tiên, cô Bạch cảnh sát đây phải có nhiều thời gian rảnh rỗi.”


Bạch Tinh Đồng thở dài: “Bây giờ cả ngày tôi bận đến mức chân không chạm đất, đúng thật là không có thời gian.”


Sau khi hai người chia tay, Bạch Tinh Đồng vội vàng đến tìm Lạc Viễn Chinh.


“Ha ha, tôi biết ngay cô là người nóng vội mà! Đi, chúng ta chơi kiểu tập kích đột ngột, đi thẳng đến nhà Âu Dương.” Lạc Viễn Chinh vừa nhìn thấy Bạch Tinh Đồng đã lập tức đứng dậy.


“Ông chủ Lôi! Cục trưởng Cục Công an thành phố Lạc Viễn Chinh đến, nói là muốn gặp ông.” Người gác cửa lén gọi điện thoại nội bộ, đến thẳng cho Âu Dương Lôi.


“Cái gì? Lạc Viên Chinh tới đây? Ông ta đem theo bao nhiêu người?” Âu Dương giật mình sợ hãi: Không lẽ Lạc Viễn Chinh đã nắm được chứng cớ gì sao?


“Chỉ dẫn theo một nữ cảnh sát.”


“À.” Nghe thấy người gác cổng trả lời như vậy, Âu Dương Lôi cảm thấy yên tâm: “Tốt lắm, để cho bọn họ vào trong, tôi ở phòng khách chờ bọn họ.”


“Ha ha, cục trưởng Lạc, chào mừng, chào mừng! Mời ngồi, người đâu, mau bưng trà lên.” Âu Dương Lôi cười lớn và đi tới tiếp đón.


Lạc Viễn Chinh cũng cười to: “Chủ tịch Âu Dương, nhà Âu Dương này của ông đúng là bề thế, đúng là phong cách của một chủ doanh nghiệp lớn.”


Âu Dương Lôi nói: “Cục trưởng Lạc chê cười rồi, bố cục nhà Âu Dương của tôi thật ra là thiết kế dựa trên quy cách thiết kế của Lâm viên Cố cung, đương nhiên là quy mô cũng nhỏ hơn gấp mấy lần.


“À? Chủ tịch Âu Dương, ông đây là muốn làm hoàng đế của thành phố Phụng Thiên sao?” Lời nói của Lạc Viễn Chinh còn có hàm ý khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK