“Thực là keo kiệt..." Bạch Tiểu Thuần bay tới cửa ra, bị Truyền Tống rời đi, hắn muôn phần không nỡ bỏ hàn trì, chỉ trong một thời gian ngắn vừa rồi, tu vi của hắn đã tăng mạnh, từ Kim Đan trung kỳ đã sắp đạt tới đỉnh phong.
"Cho ta một tí thời gian nữa thôi, là ta đột phá được rồi!" Bạch Tiểu Thuần đầy lưu luyến lên tầng thứ tư.
Bạch Tiểu Thuần lập tức nhìn quanh đầy cảnh giác
Nhưng nơi đây trời xanh mây trắng, trời trong nắng ấm, rất yên tĩnh, nhìn không có vẻ gì là có nguy hiểm nào ở đây.
"Có chỗ không đúng." Bạch Tiểu Thuần ngần ngừ, theo tài liệu, tầng bốn này lấy tia sét làm chủ, chỉ cần tới được tầng nào, là tương đương đã đạt tới vị trí trước một ngàn.
"Mục tiêu của ta chính là trước một ngàn..." Bạch Tiểu Thuần nhìn quanh, rồi bay ra.
Nhưng ngay khi hắn bay ra, bầu trời đang trong, nắng đang ấm áp chợt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những tia chớp đen kịt, bắn thẳng xuống Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, lập tức lùi lại, những tia chớp nổ vang ngay tại vị trí cũ của hắn, làm hư không bị xé ra một khe hở, đủ để một người đi qua.
Bên kia khe hở ấy, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy một thế giới nữa.
Đó là một thế giới tràn ngập toàn là những tia sét, sáng rực đến chói mắt!
Chúng nhiều không đếm xuể, chằng chịt ngoằn nghèo xuyên quấn vào nhau, không ngừng chớp lóe, có một cây cầu tia chớp bắc xuyên qua cả thế giới sấm sét ấy!
Cây cầu sét này được hình thành từ không biết bao nhiêu tia chớp, nhìn thấy đáng sợ.
Hiện tại, giữa cây cầu, có một bóng người đang khó khăn tiến dần về phía trước, là một thanh niên, là... Triệu Nhất Đông!
Mỗi bước y đi, sấm chớp lại nổ vang khắp chung quanh, không ngừng oanh kích bắn xuống, ngăn cản bước chân của y, muốn hất văng y ra khỏi cây cầu.
Bạch Tiểu Thuần nhìn mà đau đầu.
"Hết lửa, rồi tới đá, rồi tới sắt, giờ là sét... Tinh Không Đạo Cực Tông này thực là quá thích khoe khoang." Bạch Tiểu Thuần ê ẩm nghĩ, thực muốn quay về Nghịch Hà Tông, bàn bạc với các lão tổ, xem xem có cách nào cũng có thể sáng tạo ra mấy cái thế giới như vậy hay không.
Đứng nhìn một hồi, Bạch Tiểu Thuần cắn răng.
"Ta phải lọt vào danh sách trước một ngàn!" Bạch Tiểu Thuần quyết liệt nhảy vào trong khe, bước vào trong thế giới của sấm chớp.
Ngay lập tức, những tia sét xung quanh ào ào bắn tới, như một tấm lưới lớn chụp vào Bạch Tiểu Thuần.
Tốc độ những tia chớp rất nhanh, làm Bạch Tiểu Thuần không né kịp, bị tia chớp bắn trúng, Triệu Nhất Đông trên cầu nhìn thấy, ánh mắt hiện lên khinh miệt.
"Lại là một kẻ không biết lượng sức, dám liều lĩnh xông vào để thử uy lực của tầng thứ tư." Triệu Nhất Đông thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghiến răng đi về phía trước.
Nhưng ngay khi Triệu Nhất Đông quay đi, những tia chớp bắn trúng Bạch Tiểu Thuần cũng tiêu tán, áo quần cháy đen, tóc tai dựng đứng, cả người hắn run rẩy, tê rần.
Cả nửa ngày sau, Bạch Tiểu Thuần mới phun ra một hơi dài, nhưng nét mặt của hắn lại vô cùng thoải mái sảng khoái, rên rỉ vì sung sướng.
"Thực là sướng quá..." mấy năm nay hắn dùng rất nhiều đan dược, tạp chất, chất độc trong đan dược đã tích tụ trong người hắn rất nhiều mà không trừ đi được, bây giờ bị tia chớp bắn vào, thể nội tan vỡ, những chất độc ấy đang không ngừng theo lỗ chân lông chảy ra.
Vì loại bỏ tạp chất giông giống như tinh lọc, sinh ra một cảm giác như có những bàn tay nhỏ bé đang mát xa khắp cơ thể, khiến cả người Bạch Tiểu Thuần từ trong ra ngoài đều tê tái vì sung sướng.
Những kẻ quan sát nhìn thấy dáng vẻ ấy của Bạch Tiểu Thuần thì lại tiếp tục phải trợn tròn mắt vì không ngờ.
"Hắn... Hắn thật là người phải không?"
"Da dày thịt béo tới cỡ nào mới dưới một đống tia chớp ấy mà không thấy đau đớn, còn thoải mái sung sướng như thế?"
"Tuy tia chớp ở đó đã bị giảm bớt uy lực, nhưng mỗi tia đều mạnh tương đương với Kết Đan trung kỳ, nhất là trên Thiểm Điện Kiều, là phải bằng với Kết Đan Hậu Kỳ!"
Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng rực, linh lực trong người sau khi được bài trừ bớt tạp chất, trở nên linh động hơn rất nhiều, chảy nhanh hơn hẳn, vào được tới tận những kinh mạch cực nhỏ mà thường ngày không chạm tới nổi.
Tu vi cũng được tăng lên, làm Bạch Tiểu Thuần rất kích động, lập tức lạo vụt ra, những tia chớp lại lập tức ào ạt bắn xuống, tụ xung quanh hắn, và từ trong tấm lưới tia chớp dày đặc ấy, lại vang lên thanh âm rên rỉ sung sướng của Bạch Tiểu Thuần.
"Nơi tốt a!" Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, sờ sờ người, xác định cơ thể không sao cả, thì vô cùng phấn khởi, cảm thấy cửa ải này thí luyện thực là đơn giản, nên không ngừng nhảy nhót tới lui, nghênh đón tia chớp, rồi rên lên sung sướng, cứ thế cứ thế… khiến Triệu Nhất Đông trên cây cầu tia chớp muốn rớt cả tròng mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần đang vui vẻ chạy loi nhoi.
"Hắn thực là tới xông quan?" Triệu Nhất Đông hít sâu một hơi, nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn vào người mình, phẫn uất nghiến răng, tiếp tục tiến tới.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy hình như tia chớp xung quanh hơi yếu đi, nên quyết đoán nhào lên Thiểm Điện Kiều.
Vừa bước lên Thiểm Điện Kiều, cơ thể Bạch Tiểu Thuần đã run lên bần bật, Triệu Nhất Đông nhìn qua, cười khẩy.
"Khoe khoang cái gì, ỷ mình có thể chất Lôi Đình hử, tia chớp trên Thiểm Điện Kiều mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, ở ngoài đó bình thường, không có nghĩa lên cầu..." Triệu Nhất Đông còn chưa nói xong, một tiếng rên rỉ cực khoái đã vang lên từ miệng Bạch Tiểu Thuần.
Tạp chất bị đẩy ra nhanh hơn, nhiều hơn, làm Bạch Tiểu Thuần vô cùng sung sướng, hắn nhìn cây cầu, ánh mắt đầy khao khát.
"Đây thực là một cây cầu không đứng đắn! rất không đứng đắn!" Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, bước tới một bước, người rung mạnh một cái, lại rên lên… cứ thế, mỗi một bước lại rên một lần, liên tục không ngừng, làm người quan sát bên ngoài lúng túng quay sang nhìn nhau.
Đám nữ đệ tử nghe mà mặt đỏ rần.
"Vô sỉ!"
"Đây rõ ràng là nơi khảo nghiệm tốc độ và sự cường hãn của cơ thế, sao tới phiên hắn, lại thay đổi mùi vị đi như thế!"
"Đáng ghét, rõ ràng là khoe khoang, đồ da dày thịt béo, đắc chí quá sức!!"
Đám Trương Đại Bàn, Thần Toán Tử, Trần Mạn Dao, Tống Khuyết đều hiểu biết về cơ thể Bạch Tiểu Thuần nên chỉ biết quay sang nhìn nhau cười khổ, Vân Đạo Tử thì đã nghẹn họng mà nhìn trân trối từ lâu.
Tu vi của Bạch Tiểu Thuần đã mơ hồ xuất hiện dấu hiệu muốn đột phá.
Bạch Tiểu Thuần vui vẻ, chạy vèo vèo, đã tới ngang với Triệu Nhất Đông, vừa chạy vừa rên lên, mắt thì sáng rực kích động, làm Triệu Nhất Đông sầm mặt.
Cảm giác bị người ta qua mặt thực rất là đáng ghét, làm Triệu Nhất Đông phải siết chặt nắm đấm.
"Vị này..." Bạch Tiểu Thuần đang định làm quen.
Triệu Nhất Đông hừ một cái, không để ý tới Bạch Tiểu Thuần, nghiến răng đi về phía trước, thân thể bị tia chớp oanh kích, run rẩy không thôi.
"Ngươi như vậy quá cực khổ, ta dạy cho ngươi a, ngươi cứ rên lên đi, không chừng nhờ vậy còn đi xa được hơn nữa đấy." Bạch Tiểu Thuần bước nhanh qua, vỗ vai Triệu Nhất Đông.
"Cút!" Triệu Nhất Đông gào lên.
Bạch Tiểu Thuần tức giận, trợn mắt nhìn Triệu Nhất Đông, cảm thấy mình rõ là vì ý tốt, nhưng đối phương đã muốn như thế thì thôi, hắn hừ một cái, bước vọt qua, vừa bước nhanh vừa rên to, vèo vèo đã chạy tới cuối cây cầu, lúc lên bờ, hắn còn quay đầu lại trừng mắt với Triệu Nhất Đông, rồi mới chịu để truyền tống đi.
Triệu Nhất Đông trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhõm nghênh ngang rời đi, nghiến răng kiên trì đi thêm mấy bước nữa, thì cảm thấy mình đã hết sức, cười khổ đang định từ bỏ, bỗng nghĩ tới cách của Bạch Tiểu Thuần, ngần ngừ một lúc, rồi khe khẽ rên nho nhỏ...
Không hiểu sao, Triệu Nhất Đông lại cảm thấy khi mở miệng rên, áp lực quanh người hơi giảm xuống, trọc khí cũng bị phun ra ngoài.
Hắn sửng sốt, sau đó bắt chước bộ dáng của Bạch Tiểu Thuần, vừa đi vừa không ngừng rên rỉ, vốn đã tới cực hạn, không ngờ lại đi được thêm tới hơn mười trượng, tới lúc này mới không kiên trì nổi nữa, bóp nát phù Truyền Tống rời đi.
Nhưng trước khi đi, trong mắt của hắn lộ ra kích động, hắn cảm thấy mình đã tìm được cách để vượt qua cây cầu!
"Lần sau ta nhất định sẽ thành công!"