Là hai vị vương gia dưới một người trên vạn người, đương nhiên phải có phủ đệ của mình, nhưng hai người ai cũng là người kiêu ngạo, đối với những phủ đệ đã được xây dựng trước đó thấy chướng mắt, vì vậy ra lệnh cho người sửa sang lại theo ý muốn của mình.
Điều này làm cho Sở Phong rất là đỏ mắt, chính ta đây là hoàng đế mà còn phải dùng đồ xài lại, các ngươi chỉ là vương gia mà sao kiêu ngạo thế.
Thật ra lúc đầu làm hoàng đế không phải do Sở Phong chọn, hắn vốn là một kẻ thích nhàn rỗi, mọi chuyện đều muốn phân cho người khác làm, còn mình thì lông bông suốt ngày. Tuy nhiên, sau khi hạ gục đám người thái tử thì phải có một người lên làm hoàng đế, người lên làm hoàng đế, dù là ai cũng sẽ kiêng kị thế lực của bọn họ, vì vậy chức vụ hoàng đế này chỉ có thể do huynh đệ bọn họ làm.
Lúc đầu mọi người chọn Sở Hiên, hắn là người có võ công, thực lực cũng như thế lực mạnh nhất trong đám, chỉ mỗi Trích Tinh Lâu cũng đủ cho hắn tung hoành, huống chi hắn còn có một cái kho tiền rút hoài không hết Liễu Gia trang, tài lực đầy đủ, nhưng ngay sau đó ý tưởng liền bị bác bỏ.
Tính tình Sở Hiên quá độc đoán lại khát máu, cho hắn lên làm hoàng đế, chưa tới một năm, không biết quan lại Diễm quốc còn lại mấy người, chính hành động của hắn trong buổi thượng triều đầu tiên đã chứng minh điều đó, không hỏi không rằng, cứ thế ra tay giết người, bây giờ không còn Du Tử Khâm bên cạnh, không ai có thể kiềm chế hắn được.
Thời gian qua hắn tranh thủ luyện công, U Minh công cũng đã luyện thành, bây giờ Liễu Nhất Dân cũng không chắc có thể đối phó với hắn.
Sở Hiên không được, thì chỉ có thể là Sở Phong. Lúc đầu khi nghe tin tức này, hắn thiếu chút hộc máu chết, ai mà muốn cái ghế đó chứ, hắn cũng không muốn làm nam kĩ, làm hoàng đế, phải cưới con của các đại thần vào cung, sủng hạnh ai cũng phải cân nhắc, như vậy, hắn thà mình bị đoạn tụ còn hơn.
Sở Phong liền la oai oái, tiến cử Sở Dực, nhưng cái đứa mặt lạnh, tối ngày ra vẻ ông cụ non này lại lần đầu tiên biểu hiện ra bộ mặt thương cảm, đôi mắt ngân ngấn nước lã chã khóc:” Đệ mới có 10 tuổi, nếu lên ngôi, không biết sẽ bị ép thành cái dạng gì nữa, hơn nữa, chân đệ lại tàn phế, …”
Gương mặt muốn bấy nhiêu đáng thương có bấy nhiêu, làm cho mọi người không khỏi thương cảm, vì vậy Sở Phong dưới sự ép buộc của mọi người, lên ngôi hoàng đế. Nhưng cũng may là mọi người hứa hẹn sẽ củng cố lực lượng cho hắn, sau này hắn muốn làm thế nào thì làm thế ấy, không cần nhìn mặt ai.
Mà Sở Phong cũng không khiến mọi người thất vong, có lẽ do thích rãnh rỗi, nên hắn rất có biệt tài nhìn người, dù là ai, hắn cũng sẽ nhìn ra chỗ hữu dụng của họ, vì vậy mới nói, công việc của hắn bị phân phát hết, hoàng đế là hắn, chính thức rãnh rỗi.
Sở Hiên nhìn một lượt phòng ngủ của mình, sau đó tiến tới bên giường, cầm lấy bộ y phục màu hồng của Du Tử Khâm, để lại trên bàn một phong thư, rồi quay lưng, không hề lưu luyến, đi ra ngoài.
Mọi chuyện của hắn đều đã xong, đã đến lúc đi rồi, hắn, đã không còn kiên nhẫn nữa.
*-*
Vách Đoạn Trường, Sở Hiên ngồi bên vách núi, thơ thẫn nhìn xuống. Hôm nay, kẻ thù của hắn đã bị tiêu diệt hết, nhưng hắn lại không thấy vui. Nếu có thể chọn, hắn tình nguyện mình không có gì hết, chỉ cần có nàng ở bên cạnh hắn là được.
Nếu như hắn là một kẻ không xứng đáng có được sự ấm áp, thì ngay từ khi hắn 5 tuổi, lúc hắn vẫn chưa có tình cảm gì, sao không để cho hắn chết đi. Đằng này ông trời lại để cho hắn gặp nàng.
Để cho hắn nếm được sự ngọt ngào đó, để cho hắn cảm nhận được sự ấm áp đó, để hắn biết yêu thương, ghen ghét, hạnh phúc khi được ở bên nàng. Nếu như đã để cho hắn có được rồi, vì sao lại nhẫn tâm cướp đi mọi thứ của hắn.
Hắn chỉ muốn cùng nàng sống cuộc sống yên vui bình đạm mà thôi, vì sao bọn người kia hết lần này đến lần khác bọn họ lại không để hắn yên. Rõ ràng chỉ còn thiếu một chút, nàng có tình cảm với hắn, chỉ là chưa phát hiện ra mà thôi, hắn chỉ còn đợi cho nàng thừa nhận tình cảm của mình, thì hắn có thể có được nàng.
Hắn nhất định sẽ thú nàng, chỉ duy nhất một mình nàng, sau đó hắn sẽ không để ý chuyện gì nữa, cả hai cùng nhau sống ở Đào Hoa sơn, yêu thương nhau, sau đó sinh ra vài đứa trẻ, con trai thì giống hắn, con gái thì giống nàng.
Hắn sẽ cùng con trai, con gái giành sự chú ý của nàng, con gái lâu lâu sẽ tìm đến hắn làm nũng, mách lẻo việc caca vừa bắt nạt bé, con trai thì hứng thú với võ học, thường xuyên đòi hắn dạy cho, sẽ cùng hắn ra ngoài đi săn, sau khi về tới nhà thì lập tức khoe chiến lợi phẩm cho nàng thấy.
Đến khi bọn chúng lớn một chút, bọn chúng sẽ có gia đình riêng, lúc đó sẽ chỉ còn lại hắn và nàng, không ai làm phiền hai người, hắn lại vì nàng họa mi, sủng nịch nàng, dung túng tính tình càng lúc càng nóng nảy của nàng, cùng nàng qua một đời.
Cuộc sống hạnh phúc như vậy, rõ ràng chỉ thiếu một chút, là hắn có thể đạt được rồi, rõ ràng chỉ thiếu một chút.
Tử Nhi, nếu nàng không còn, thì không còn gì cả, không có cuộc sống hạnh phúc, không có con trai, con gái. Tử Nhi. Ta rất nhớ nàng. Chờ ta một chút, ta sắp tới bên cạnh nàng rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đầu thai, lần này tốt nhất là chúng ta được ở bên nhau từ đầu, là thanh mai trúc mã, lần này, ta nhất định phải lớn hơn nàng, để nàng không thể dùng cái bộ dạng trưởng bối để nói chuyện với ta nữa.
Tử Nhi, ta đến bên nàng đây.
Sở Hiên đi đến bên vách núi, có lẽ vì sắp chết, bao nhiêu kí ức giữa hắn và nàng từ từ hiện lên, rõ mồn một. Hắn nhớ, khi mà hắn tuyệt vọng nhất, nàng đã đến bên hắn, chăm sóc hắn, vì hắn mà hy sinh tính mạng, nhớ đến những cái hôn trộm, những chuyện hắn làm khi nàng ngủ, nếu nàng biết được, chắc sẽ rất tức giận, nhớ tới gương mặt hồng hồng của nàng khi tiếp xúc thân mật với hắn, rõ ràng lúc đó nàng đã có tình cảm với hắn nhưng lại còn ngu ngốc, không nhận ra.
Nhớ đến lúc hắn và nàng đón tết ở Thanh Hà trấn, lúc đó nàng nói, “ sang năm chúng ta đón tết trên núi nhé.” Thật ra lúc đó hắn chỉ muốn ở riêng bên cạnh nàng. Càng nhớ tới nhiều kĩ niệm, miệng hắn bất giác cong cong, ở bên nàng, hắn rất hạnh phúc.
Nàng rất tin tưởng hắn, đối tốt với hắn vô điều kiện, ngay cả việc mình là người từ thế giới khác đến, nàng cũng nói cho hắn biết, nàng không sợ hắn nghĩ nàng là yêu nghiệt hay sao. Đúng là ngốc mà.
Chợt, Sở Hiên mở mắt ra.
Khoan đã, thế giới khác, mượn xác hoàn hồn, đúng rồi, Tử Nhi vốn là mượn xác hoàn hồn, nếu như nàng đã có thể làm một lần, vậy có thể xảy ra điều đó lần thứ hai không.
Hắn suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lí.
Ông trời đã an bày cho nàng đến đây, thì không thể nào dễ dàng để nàng đi như vậy được, liệu Tử Nhi có còn trở lại không.
Không được, nếu nàng trở lại thì sao. Tử Nhi, nàng sẽ trở lại đúng không, nàng không yên tâm về ta như vậy, nhất định sẽ trở lại với ta, đúng hay không, đã có thể một lần mượn xác hoàn hồn, vì cớ gì không thể có lần thứ hai.
Một hy vọng le lói trong đầu hắn, khiến cả người hắn như bừng sáng. Tử Nhi nhất định sẽ trở lại, nhất định là như thế.
Sở Hiên với suy nghĩ đó, hắn không tự tử nữa, quay lưng bước đi, trước khi rời khỏi, hắn quay lại nhìn vách đoạn trường một cái, Tử Nhi, mau quay trở lại đó, nếu không, ta không chắc ta có đủ kiên nhẫn chờ nàng trở về.
Sâu bên dưới vách đoạn trường, bên trong hồ Nhật Nguyệt, bây giờ là buổi sáng, mấy con cá tung tăng bơi lội trong dòng nước trong xanh, trên không là mấy con bướm, con ong, bay qua bay lại, chăm chỉ, kiếm mật cho mình.
Một con bướm ngũ sắc bay xuống giữa hồ, đậu vào chóp mũi của Du Tử Khâm. Bây giờ, nhìn Du Tử Khâm không thể nhận ra vết thương nào nữa, làn da trong suốt, trắng như tuyết, mịn màng, thủy thủy nộn nộn như da em bé mới sinh, đôi môi đỏ hồng tự nhiên chứ không tái ngợt như lúc đầu, hằng mi dường như dài hơn, cong cong, mái tóc đen tuyền mềm mượt chìm vào trong dòng nước, bồng bềnh, yểu điệu như một nàng tiên cá.
Nhìn Du Tử Khâm lúc này, giống như một thiếu nữ 16 tuổi, đẹp lung linh. Chỉ là bây giờ, mĩ nhân vẫn cứ năm yên ở đó, đôi mắt nhắm chặt, yên tĩnh nằm ở đó.
Mấy con bướm khác cũng bị nàng thu hút, rủ nhau đậu trên cơ thể nàng, được một lúc, lại bay đi, mấy con khác lại thế chỗ, vậy mà Du Tử Khâm vẫn không phản ứng gì, cứ nằm ở giữa hồ, trông gương mặt nàng như đang ngủ say, chỉ là không biết, khi nào sẽ tỉnh lại.
Bên trên lỗ hổng của hang động, mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng lại thế chỗ, cứ thế tuần hoàn, sự sống vẫn cứ tiếp diễn