Du Thanh Quỳ muốn tránh, cô hơi do dự một chút, cuối cùng cũng không tránh, mặc kệ Thời Diệu lau nước mắt cho cô.
“Không ép em nữa. Không đi nữa, không đi đâu cả. Em có đồng ý hay không cũng không đi.” Thời Diệu cau mày, cậu có chút hối hận vì vừa nói như vậy.
Du Thanh Quỳ cúi đầu, nhỏ giọng nói gì đó, nhưng âm thanh quá nhỏ. Thời Diệu không nghe rõ.
“Cái gì?” Thời Diệu cúi người, nghiêng tai đến gần khóe môi của cô.
Du Thanh Quỳ cũng nói lại lần nữa: “Không tin.”
Không được sự tin tưởng từ cô không phải chuyện tốt. Trong lòng Thời Diệu khẽ trầm xuống, hỏi: “Tôi làm gì em cũng không tin?”
Du Thanh Quỳ dùng sức gật đầu một cái.
“Gì?” Thời Diệu nhìn cô, chờ câu nói tiếp theo của cô.
Du Thanh Quỳ cắn chặt môi dưới, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không chịu nói.
Thời Diệu nhẹ nhàng kéo cô lại, Du Thanh Quỳ nhíu mày nhìn cậu một cái, lại nhanh chóng quay mặt ra cửa sổ, không để ý đến cậu.
Một con mèo hoa nhỏ nhảy lên cửa sổ, nhìn về phía Du Thanh Quỳ kêu ‘meo meo’.
Du Thanh Quỳ giống như đang giận dỗi vươn tay ra vỗ một cái lên cửa sổ. Con mèo hoa nhỏ rụt cổ lại, những chiếc râu dài run rẩy. Nó lại nhìn về phía Du Thanh Quỳ kêu ‘meo meo’, sau đó nhanh chóng nhảy xuống khỏi cửa sổ, nhanh chóng không còn nhìn thấy.
Thời Diệu cười một tiếng.
“Tên lừa đảo….” Du Thanh Quỳ quay đầu lại lườm Thời Diệu một cái, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.
“Này.” Thời Diệu nắm lấy cổ tay cô. “Tôi lừa em cái gì?”
Du Thanh Quỳ quay người lại, cô cũng không tách cái tay đang bị Thời Diệu nắm ra, cô nhìn Thời Diệu, có chút không vui nói: “Không biết là ai nói chờ tôi đến khi tôi 18 tuổi….”
“Lừa em chuyện này….” Thời Diệu cười như không cười. “Thời gian hai năm quá lâu, sợ nửa đường cậu bị người khác bắt cóc. Dù sao thì cậu cũng rất ngốc nghếch.” diễn_đàn_lê_quý_đôn
“Tôi không ngốc.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Cậu chắc chắn hai năm không bị người khác bắt cóc?”
“Đương nhiên không.” Lời nói vừa ra khỏi miệng, Du Thanh Quỳ sững sờ, cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô thoải mái vén tóc ra sau tai, giống như đang nói cho có: “Trời sắp tối rồi, tôi phải về nhà…”
Thời Diệu quay đầu nhìn mặt trời chói trang ngoài cửa sổ.
“Ngày mai em có đến đây không?”
“Có.”
“Em mang theo bánh quy nhỏ hoặc bánh ngọt nhỏ sao?”
“Ừ…”
Lúc này Thời Diệu mới buông tay.
Du Thanh Quỳ vội vàng đem bé 19 xếp vào hộp, rồi ôm cái hộp ra ngoài. Thời Diệu đưa cô xuống tầng.
Ra cửa, Du Thanh Quỳ ngạc nhiên nhìn Thời Diệu cũng đi ra ngoài, còn thuận tay khóa luôn cửa lại.
“Cậu cũng muốn đi ra ngoài à?”
“Tôi đưa em về nhà.”
“Đường không xa, không cần cậu phải đưa tôi về.”
“Phải đưa.”
Du Thanh Quỳ nhìn cậu một cái rồi quay người đi ra ngoài. Thời Diệu đi đằng sau Du Thanh Quỳ, cách cô khoảng ba bước. Du Thanh Quỳ cúi đầu nhìn bóng hai người đang chồng lên nhau.
“Du Thanh Quỳ.” Đến gần khu nhà của Du Thanh Quỳ, Thời Diệu bỗng gọi cô lại.
Du Thanh Quỳ quay người nhìn về phía Thời Diệu, lúc này cô mới phát hiện trên người Thời Diệu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Từ trước đến giờ thành phố Nam Thanh là một thành phố không có tuyết rơi, trong mùa đông cũng không lạnh giống như phía Bắc, nhưng dù sao vẫn là mùa đông, vẫn có chút lạnh.
“Cho nên….” Thời Diệu đi lên phía trước khoảng hai bước, khoảng cách giữa hai người còn khoảng một bước thì dừng lại trước mặt Du Thanh Quỳ, cúi đầu nhìn cô: “Cuối cùng thì em có đồng ý hay không?”
Du Thanh Quỳ thoải mái nói: “Quan, quan trọng không?”
“Tất nhiên. Nếu em vẫn không đồng ý như cũ, vậy tôi chỉ có thể đi theo phía sau của em. Nhưng nếu em đồng ý, thì tôi có thể đi bên cạnh em.” Thời Diệu thờ dài. “Du Thanh Quỳ, bạn bè cũng không giống nhau. Tôi muốn cùng em làm…. Những việc người yêu cùng nhau làm.”
Du Thanh Quỳ cảm thấy câu nói trước của Thời Diệu còn bình thường, nhưng đến câu sau lại mang chút mờ ám kì lạ. Gương mặt cô ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Rõ ràng tôi đã đồng ý…”
Cô xoay người, chạy chậm vào khu nhà. Sau đó lại nhanh chóng chạy vào trong chui thẳng vào trong thang máy. Khi thang máy dừng lại, lqd, cô đi ra ngoài, ma xui quỷ khiến cô lại đi đến cửa sổ nhìn xuống, nghĩ muốn nhìn xung quanh.
Thời Diệu vẫn đứng đó, ngẩng đầu quan sát khu nhà.
Cậu không nhìn thấy cô.
Du Thanh Quỳ lấy điện thoại trong balo ra, gửi cho cậu một tin nhắn: 1403
Sau đó cô nhìn Thời Diệu, hình như, trong lòng cô có chút chờ đợi.
Thời Diệu lấy điện thoại trong túi quần ra nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên tầng 14, cậu nhìn thấy Du Thanh Quỳ đang đứng bên cửa sổ.
Nhìn thấy khóe môi Thời Diệu hiện lên nụ cười, trong lòng Du Thanh Quỳ lại cảm thấy hoảng hốt, cô vội vàng về nhà.
…..
Du Thanh Quỳ ngồi trước bàn, cô ngẩn người nhìn bé 19 trơn bóng nằm trên bàn. Lúc trước bé 19 rơi vỡ nghiêm trọng, nên Du Thanh Quỳ cởi hết quần áo và tóc giả của bé 19 xuống, cô muốn nhìn xem người sửa mà Thời Diệu nói đến sửa như thế nào. Nhưng mà cô tìm rồi tìm, căn bản không có chút dấu vết của việc sửa chữa, là một búp bê mới…..
Cậu ấy mua cho cô một em búp bê mới?
Du Thanh Quỳ đột nhiên nghĩ đến lúc trước trong giới Bjd đột nhiên có người nhanh chóng mua một bé búp bê. Là…. Thời Diệu sao?
Du Thanh Quỳ ngơ ngác ngồi đó một lúc lâu, sau đó cô mới lấy điện thoại ra vào weibo, mở trang chủ của Hắc Diệu.
Hắc Diệu mới đăng bài, là hơn nửa tiếng trước.
Hắc Diệu: Làm thế nào để khiến bạn gái vui vẻ? Gấp, online chờ.
Nhìn câu này Du Thanh Quỳ lại sững sờ. Cô sững sờ rất lâu, sau đó cô mới đọc những bình luận phía dưới.
Đậu xanh không mí mắt: Đại đại, người khiến người khác vỡ vụn. [Thở dài][Thở dài][Thở dài]
A Hưu: Mười phần sụp đổ….
Đại thần giả: Lầu trên +1
Chị dâu Diệu tương lai: Trời ạ. Diệu Diệu nhà tôi muốn làm tôi vui! Oa oa oa, ô ô ô….
Quả bóng cao su nhảy nhảy: Rất khâm phục lầu trên luôn giả chị dâu Diệu. Nửa năm gần đây chú Diệu không chỉ mua Bjd, weibo cũng liên tiếp, ám chỉ rõ ràng…. Chỉ còn thiếu công bố rõ ràng…. Đều như vậy, mà người lầu trên còn không chịu nhìn thẳng vấn đề.
Chị dâu Diệu tương lai: Bạn câm miệng cho tôi!!!! Nằm mơ cũng không được sao!!!! [Tan nát cõi lòng][tan nát cõi lòng][tan nát cõi lòng]
Không muốn ăn cải muối: Cùng [Tan nát cõi lòng][tan nát cõi lòng][tan nát cõi lòng]
Ba ngày béo mười cân: Nam thần của tôi thực sự biến thành người khác sao…?
Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: T o T, có phải bước tiếp theo sẽ là công bố muốn kết hôn …..
Đột nhiên Hắc Diệu lại trả lời Tôi không phải Tiếu Chiết Dụ: Chưa đến tuổi đi lĩnh chứng.
Phía dưới hoàn toàn là náo nhiệt, có người đoán tuổi của Hắc Diệu, cũng có người đoán tuổi Hắc Diệu rất cao nhưng bạn gái còn ít tuổi…..
Tất nhiên, cũng có rất nhiều người nói cho Hắc Diệu biết bí quyết khiến một cô gái vui vẻ.
Nhìn những mưu ma chước quỷ lộn xộn kia, Du Thanh Quỳ khẽ nhếch miệng cười một cái, cô lặng lẽ sờ sờ lên mặt mình. Không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm giác như mặt mình sắp nóng cháy. Cô lấy một chiếc gương nhỏ trong ngăn kéo ra soi mặt mình, rõ ràng không hồng, nhưng vẫn cảm thấy nóng cháy…
Du Thanh Quỳ để điện thoại di động xuống, cô mở sổ tay ra. Cô đi đến trước chồng băng dán, cẩn thận chọn băng dán. Trong phòng sách có rất nhiều loại băng dán, nhưng tất cả những băng dán trước mặt cô đều là Hắc Diệu vẽ thành băng dán.
Hắc Diệu vẽ phong cách có chút lạnh nhạt, Du Thanh Quỳ chọn rất lâu, lấy ra phấn, chọn một cái có màu vàng ấm áp, cô cẩn thận dán lên sổ tay, tạo nên cảm giác như một cô gái có rất nhiều dáng vẻ. Sau đó cô cầm bút máy màu hồng nhạt, chậm chạp không viết tiếp chữ.
Lúc lâu sau, Du Thanh Quỳ ngay ngắn nắn nót viết lên sổ tay:
Tôi yêu đương.
………..
Sáng hôm sau, Du Thanh Quỳ dậy thật sớm chuẩn bị làm bánh cho Thời Diệu. Nhưng cô còn chưa vào phòng bếp đã nhận được tin nhắn của ba.
Tôi yêu ba nhất: Qùy Quỳ, ba lập tức đến thành phố Nam Thanh.
Du Thanh Quỳ sững sờ một cái, rồi cô mới trả lời: Vâng, ba.
Du Thanh Quỳ lên weibo, cô muốn nói với Thời Diệu hôm nay không thể đến được, nhưng cô mở khung đối thoại với Hắc Diệu ra, sau khi viết xong cô lại chậm chạp không thể gửi đi. Do dự một chút, Du Thanh Quỳ lại xóa đi, sau đó mới gửi tin nhắn qua điện thoại cho cậu.
Du Thanh Quỳ: hôm nay ba tôi sang đây gặp tôi, tôi không thể đến nhà cậu.
Thời Diệu: Ừ.
Du Thanh Quỳ cất điện thoại di động đi.
Vì sao cô lại đổi từ weibo thành tin nhắn?
Chắc là vì tên trên weibo của cậu là Hắc Diệu, ở trong điện thoại là Thời Diệu.
Có gì khác nhau sao?
Chắc là có.
…..
Du Thanh Quỳ ngồi trong một cửa hàng cắt tóc, Du Trạch Ngôn tự tay cắt tóc cho cô. Sau khi cắt xong, Du Thanh Quỳ nằm xuống, Du Trạch Ngôn đứng một bên gội đầu cho cô.
Du Thanh Quỳ nhìn đầu tóc của mình, nói: “Những vòng xoăn đều cắt hết ạ.”
“Lát nữa lại làm xoăn cho con.” Du Trạch Ngôn nói.
Du Thanh Quỳ cười rộ lên, vui vẻ nói: “Ba ơi, sao ba lại biết cắt tóc và làm xoăn ạ? Trước đây con luôn nghĩ ba có dáng vẻ toàn năng. Bây giờ con nghĩ lại một chút mới thấy chỗ nào có người toàn năng chứ? Ba học lúc nào vậy ạ?”
Du Trạch Ngôn để Du Thanh Quỳ đứng lên, đưa cô đến ngồi trước tấm gương, vừa lau tóc cho cô, vừa nói: “Lúc ba con còn nghèo có làm thợ cắt tóc, loại này chính là cắt tóc năm đồng tiền đó.”
Du Thanh Quỳ sừng sờ, từ nhỏ đến lớn cô luôn là công chúa nhỏ không lo cơm áo, chưa bao giờ phải trải qua một ngày gian khó. Ba mẹ cũng chưa từng nói với cô về những ngày gian khó kia. Đột nhiên Du Thanh Quỳ nghe ba nói thế cô lại không phản ứng kịp. Cô nhìn dáng vẻ đẹp trai của ba qua gương, thật sự cô không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ đơn giản khi làm một công nhân lao động đi cắt tóc của ba lúc trẻ.
“Kia,… có phải mẹ con hay đi theo ba làm em gái gội đầu không?” Du Thanh Quỳ tò mò hỏi.
Du Thanh Quỳ cười: “Sao ba có thể để mẹ con gội đầu cho người khác.”
………..
Lúc Du Thanh Quỳ làm xong tóc, cô theo Du Trạch Ngôn ra ngoài thì trời đã tối. Trong phòng có điều hòa ấm áp, lúc đi ra ngoài lại có chút lạnh. Du Thanh Quỳ vô ý rụt vai một cái.
Du Trạch Ngôn cởi áo khoác tây của ông xuống, khoác lên người con gái, nói: “Đi thôi, ba nói cho mẹ con là đêm nay con không về rồi.”
“Vâng.” Du Thanh Quỳ ôm cánh tay của ba, đi theo ông vào xe.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn, Du Thanh Quỳ dẫn Du Thanh Quỳ vào khách sạn, hai người cùng đi về phía căn phòng đã đặt trước.
Trong góc, có người đang ‘tanh tách’ ‘tanh tách’ chụp rất nhiều bức hình. Trong mắt người chụp ảnh như đang phát ra ánh sáng, trái tim anh ta đang đập loạn nhịp. Anh ta có cảm giác như những bức hình này là thành tựu cao nhất trong nghề kiếm sống của anh ta.
Dù sao, những năm này vẫn luôn có chút scandal về Du Trạch Ngôn. Nhưng những scandal kia cũng chỉ là những tin đồn không rõ ràng, chỉ cần trong ảnh có Du Trạch Ngôn và một nữ nghệ sĩ khác, ngay cả tay cũng không nắm nhưng vẫn được coi là thân mật. Lúc mới bắt đầu còn có người tin, nhưng nhiều năm như vậy, cũng không thể đào ra chuyện gì được.
Nhưng cái này không giống vậy. Cuối cùng anh ta cũng chụp được ảnh đêm khuya Du Trạch Ngôn đưa con gái vào khách sạn. Hơn nữa trên người cô gái kia còn khoác áo của Du Trạch Ngôn.
Người chụp ảnh cười ‘hắc hắc’ hai tiếng, nhanh chóng gửi ảnh chụp ra ngoài. Anh ta quyết định đêm nay không đi, liên tục canh ở đây, nhất định phải chụp được ảnh hai người kia đi ra. Nói không chừng còn có thể chụp được ảnh ôm, hôn môi, hay những bức ảnh thân mật khác thì sao….
Buổi tối, trên mạng liên tiếp tuôn ra những tin tức như muốn nổ tung.
[Khiếp sợ, ảnh đế Du Trạch Ngôn nửa đêm đưa con gái vào khách sạn….]
[Là cô ấy, người tình bị Du Trạch Ngôn bao nuôi nhiều năm cuối cùng cũng ra ánh sáng.]
[Hình tượng cấm dục đã hủy, ngàn vạn fan rơi lệ….]
[Du Trạch Ngôn bao nuôi nữ học sinh cấp ba, người tình nhỏ.]