Ngày đầu tiên tự học buổi tối, mọi người đều thấy mới lạ nhưng cũng có chút không quen.
Chịu đựng đến chín giờ, học sinh trong lớp đều liên tục ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Nửa tiếng còn lại mọi người đều bắt đầu đếm ngược, hận không thể nháy mắt là đến chín rưỡi.
Nhiếp Tư ngồi phía trước, suy nghĩ một chút thì nhíu mày, thật sự là không nhịn được bỏi đám học sinh đang xôn xao phía dưới. Cô nói: “Xem ra các em viết xong bài tập rồi, chuẩn bị bài và ôn tập cũng xong rồi. Vậy thì mọi người lấy ra một tờ giấy, trước hết nghe viết mấy từ đơn tiếng anh.”
“Cô giáo. . . hôm nay không phải là ngày đầu tiên khai giảng sao? Mới buổi học đầu tiên, ôi chao, ai, ôi.” Những học sinh ngồi phía sau liên tục hỏi.
“Vâng, vâng.” Những học sinh khác đều phụ họa.
Nhiếp Tư khẽ mỉm cười, lắc lắc mái tóc dài, dịu dàng nói: “Các em còn tưởng rằng mình vẫn đang trong lớp trước kia đấy à? Bây giờ các em đều là học sinh của lớp trọng điểm."
Cô gõ gõ xuống mặt bàn, nói tiếp: “Chuẩn bị bài cũng không làm mà còn không biết xấu hổ tự nhận mình là học sinh lớp trọng điểm à? Hả? Thời gian của các em là dùng để nghiên cứu vấn đề có tính chiều sâu. Sau này từ đơn tiếng anh đều để lại phía sau tự học.”
Trong phòng học đều là tiếng kêu than.
“Nhanh chóng chuẩn bị, đừng có chậm trễ thời gian. Các em cũng không nghĩ xem ngày đầu đi học việc học đã nặng thế nào?”
Nhiếp Tư không nhanh không chậm đi hành lang, viết xong từ đơn cuối cùng thì chỉ kém năm phút đồng hồ là đến chín rưỡi.
“Mỗi học sinh ngồi cuối đứng lên đi thu bài thi, những bạn khác ngồi yên một chỗ.”
ngoài hành lang bắt đầu có tiếng nhao nhao của học sinh lớp khác chạy qua. Trong phòng, học sinh có chút ngồi không yên.
9 giờ 28 phút.
Nhiếp Tư sửa lại chồng bài thi một chút rồi để sang bên cạnh, lên tiếng: “Thu dọn túi sách.”
9 giờ 30 phút.
“Tan học.”
“Hẹn gặp lại cô giáo.”
Học sinh đã sớm thu dọn xong sách vở đeo lên vai và chen ra ngoài.
Thời Diệu nhíu nhíu mày, có chút nóng nảy. Kiểu mỗi ngày đến trường này này thật sự không có gì đặc biệt.
Cậu có chút chịu không nổi rồi.
“Cậu nhỏ.” Lâm Tiểu Ngộ nhíu mày.
Thời Diệu không nói chuyện, trực tiếp nhét vô vào xe, còn cậu nhảy qua rào chắn chạy về một hướng khác.
Bắt đầu học buổi tối, bởi vì thời gian tan học quá muộn, có những học sinh được phụ huynh đến đón, hoặc là có tuyến xe đúng giờ về, còn một số học sinh nhà gần trường thì tự bản thân về. Du Thanh Quỳ thuộc loại cuối cùng.
“Du Thanh Quỳ.” Thời Diệu đuổi theo cô.
“Anh không cùng Tiểu Ngộ ngồi xe về sao?” Du Thanh Quỳ đứng dưới đèn đường chờ Thời Diệu đi đến.
“Ngày mai anh không đến.” Thời Diệu nói thẳng.
Nụ cười trên mặt Du Thanh Quỳ cứng lại, cô ngạc nhiên một lát mới trở lại bình thường, cười hỏi: “Anh muốn đi huấn luyện sao?”
“Ừ.” Thời Diệu lên tiếng.
Hai người bỗng nhiên lại không biết nói gì.
Một lát sau, Thời Diệu cầm lấy túi sách của Du Thanh Quỳ, đeo trước ngực, cậu nắm tay cô, nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Nhà Du Thanh Quỳ cách trường học rất gần, một lúc sau Thời Diệu đã đưa Du Thanh Quỳ đến cửa khu nhà, cậu xoa xoa đầu cô nói: “Đừng quá nhớ anh.”
“Ừ.” Du Thanh Quỳ gật đầu.
Thời Diệu nhíu mày vỗ một cái lên gáy cô: “Em dám không nghĩ đến anh?”
Du Thanh Quỳ xoa nhẹ đầu mình, trừng mắt lườm Thời Diệu: “Anh phân rõ phải trái một chút được không?”
“Không được.”
Du Thanh Quỳ cúi đầu, tức giận dẫm mạnh một cái lên đôi giày trắng tuyết của Thời Diệu. Cô quay lại làm mặt quỷ sau đó quay người chạy về phía tiểu khu.
Thời Diệu bỗng nhiên giữ được cổ tay cô, dùng sức kéo, khiến Du Thanh Quỳ lại quay về, vòng cô trong ngực, giam cầm cô trong khuỷu tay.
“Thời Diệu.” gò má Du Thanh Quỳ bắt đầu đỏ lên, chỗ này là cửa ra vào của tiểu khu, cô sợ có người nhìn thấy.
“Vậy cuối cùng thì có nhớ đến anh không?” Thời Diệu híp mắt nhìn Du Thanh Quỳ đang phồng má.
“Ngày mai mới đi mà, bây giờ nghĩ cái gì mà nghĩ.”
Thời Diệu lắc đầu: “Rõ ràng cả kì nghỉ đông không gặp, vậy mà em cũng chưa nói nhớ anh.”
Du Thanh Quỳ ngẩn ra, cô nhớ tới vừa qua nghỉ đông.
Làm sao cô có thể không nhớ anh ấy chứ?
Cô “hừ” một tiếng quay đầu đi. “Không nhớ, một chút cũng không nhớ.”
Anh biết rõ rành rành là cô luyến tiếc anh nhưng lại cố tình bày ra dáng vẻ phải đi. . .
Thời Diệu cúi người tiến lại gần phía Du Thanh Quỳ, cách cô rất gần, rất gần hỏi: “Đến trường rất phiền, khi nào có thể đính hôn mới có thể ở cùng một chỗ?”
Ở? Ở cùng một chỗ?
“Thời Diệu.” Du Thanh Quỳ có chút giận.
Thời Diệu cười, nới lỏng tay, nói: “Được rồi, được rồi. Em về nhà đi.”
Du Thanh Quỳ đi vào trong tòa nhà thì thấy mẹ cô đang ôm cánh tay chờ cô.
Việc vừa rồi bị mẹ cô bắt gặp rồi sao?
“Mẹ. . .” mặt Du Thanh Quỳ nóng như phát sốt.
Mễ Doanh Tĩnh thở dài, nói: “Đi thôi, về nhà nào.”
Sau khi về nhà, Mễ Doanh Tĩnh cũng không nói gì cả. Du Thanh Quỳ nhẹ nhàng thở ra, về phòng sách của mình.
Du Thanh Quỳ lấy từ túi xách ra nút thắt, cô để trong tay đùa nghịch một chút, sau đó lấy một dây tơ hồng treo lên, đeo vào cổ bé 19, đây là vòng cổ cô mới làm cho bé 19
………………
Ngày trôi qua rất chậm, mùa xuân chậm rì rì qua đi, bước vào mùa hè.
Lúc Du Thanh Quỳ đi học cô thường lơ đãng nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy Tiểu Ngộ cô mới phản ứng kịp là bây giờ cô đã không ngồi cùng bàn với Thời Diệu nữa.
Phía sau phòng học không có anh.
Lúc ăn cơm cũng không có anh.
Cũng không có anh đưa cô về nhà.
Weibo cũng lâu rồi không có cập nhật.
Du Thanh Quỳ cúi đầu, cô lấy điện thoại từ trong túi. Trước kia cô vẫn là học sinh ngoan, đến trường không mang điện thoại, nhưng từ khi Thời Diệu đi huấn luyện cô bắt đầu luôn mang theo điện thoại.
Nếu anh ấy cập nhật weibo thì sao?
Nếu anh gửi tin nhắn cho cô thì sao?
Đèn trên góc bên phải bỗng nhiên lóe sáng. Du Thanh Quỳ ngẩng đầu nhìn giáo viên đang viết trên bảng, cô nhanh chóng mở tin nhắn.
Thời Diệu gửi cho cô một tấm ảnh.
Du Thanh Quỳ cúi đầu nhếch miệng cười, nhìn tấm hình này thật lâu, bỗng nhiên cô lại nhận được một tin nhắn:
- “Đổi.”
Du Thanh Quỳ thiếu chút nữa cười thành tiếng. Cô lại nhanh chóng ngẩng đầu nhìn giáo viên trên bảng, rồi lại cúi đầu nhìn máy ảnh tạo thành hình mặt quỷ.
“Tách tách.”
Gửi đi.
Một lát sau Du Thanh Quỳ nhận được tin nhắn Thời Diệu gửi đến:
- “Thi xong, tuần sau về.”
Du Thanh Quỳ nghe thấy tiếng tim đập bịch bịch mấy cái.
Anh ấy muốn trở về.
…………
Thời Diệu từ máy bay xuống, vừa đi vừa nhìn đi nhìn lại bức ảnh Du Thanh Quỳ tự chụp gửi đến.
Điện thoại vang lên.
“Mẹ.”
“A Diệu, ba con ngất xỉu ở phòng thí nghiệm, bây giờ đang nằm viện rồi.” Mẹ Thời dừng một chút. “Con mau đến đây đi.”