Âm Tam Nhi dễ dàng tránh thoát, liền kéo tôi đi: "Chúng tôi đi, nha đầu chết tiệt có bệnh!"
Tô Mạt bước một bước dài vọt lên, ngăn cản đường đi của chúng tôi: "Anh có thể đi, nhưng phải để cô nhỏ lại!"
"Tránh sang một bên." Âm Tam Nhi không kiên nhẫn nói.
Tô Mạt ngước đầu nhỏ, kiêu căng trừng hắn, "Người tránh sang một bên chính là anh."
Âm Tam Nhi cắn răng nghiến lợi nói, "Đừng ép tôi đánh cô!"
"Ai nha ~" Cơ thể Tô Mạt chợt nghiêng một cái, đụng vào người của Âm Tam Nhi, rồi sau đó, lại bắn ngã xuống sàn nhà, động tác kia vô cùng giống một bà lão điêu ngoa ven đường, sau khi ngã xuống đất, cô ta liền níu lấy ống quần của Âm Tam Nhi nói. "Anh đả thương tôi, thường tiền!"
Âm Tam Nhi nhăn mày, muốn rút chân về, nhưng hắn vừa mới động, Tô Mạt liền một tay kéo quần hắn, một tay che bụng, khóc oa oa: “Anh đá tôi! Ô ô ô. . . . . . Đau chết! Thường tiền thường tiền! Không bồi thường liền đập nát nhà anh!"
Đứa nhỏ này so với bà lão ven đường ác hơn nhiều! Nếu như không phải đang đứng ở bên cạnh Âm Tam Nhi, chứng kiến toàn bộ quá trình, tôi nhất định cho là, Âm Tam Nhi thật sự đá cô ta.
Âm Tam Nhi nhíu mày, một tay nhấc Tô Mạt đang ăn vạ, muốn ném về phía ghế sa lon. Tô Mạt chợt dời mục tiêu, phi một cái dán vào trong ngực tôi: "Cô nhỏ, bụng của tôi đau, cô đưa tôi đến bệnh viện chứ?"
Tôi cứng đờ không nói gì, chỉ sợ vừa động đậy, kết quả cũng bị lừaả.
"Tô Mạt! Buông móng vuốt của cô ra!" Âm Tam Nhi giận dữ mắng.
"Không không không!" Tô Mạt không những không buông tay, còn siết chặt cánh tay, Âm Tam Nhi không thể làm gì khác hơn là kéo cô ta ra, thế nhưng cô ta lại giống như dây mây, quấn chặt vào tôi. Âm Tam Nhi sợ đả thương cô ta, không dám kéo mạnh tay, không thể làm gì khác hơn là đổi thành kéo tôi. Kết quả, tôi vừa động, Tô Mạt giống y như sinh đôi với tôi cũng động theo.
Âm Tam Nhi không thể nhịn được nữa nói, "Lão đại, anh quản lý lại nha đầu đáng chết này đi!"
Lão đại không biết nên khóc hay cười: "Cậu cũng còn sợ cô ấy, cậu không quản được, tôi quản thế nào?"
Âm Tam Nhi không nhờ giúp đỡ nữa, thử tách tôi và Tô Mạt ra, kết quả, vẫn không thành công. Lôi kéo một hồi, Âm Tam Nhi lạnh mặt nói " Tô Mạt, thả móng vuốt của cô ra, tôi bồi thường tiền cho cô."
Cô gái nhỏ trong lòng tôi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn hắn chằm chằm, "Hãy bớt thừa lời đi, bây giờ liền thường."
Quen biết Âm Tam Nhi một thời gian dài như vậy, tôi chưa từng thấy hắn bị như thế, nhưng lần này là ngoại lệ.
Hắn lấy ví tiền trong túi ra, rút hết tiền mặt ra: "Còn không buông ty?"
Đầu nhỏ của Tô Mạt nghiêng một cái, bĩu môi nói. "Anh bỏ tiền vào trong túi tôi trước đi."
Âm Tam Nhi cầm tiền, mài răng kẽo kẹt: "Tô Mạt, cô đừng được voi đòi tiên!"
Sắc mặt của hắn vô cùng tệ, nhưng Tô Mạt lại hoàn toàn không thèm ngoảnh lại nhìn, còn khiêu khích nói, "Tôi được voi đòi tiên, có bản lãnh anh cắn chết tôi đi."
Vào lúc này, sắc mặt Âm Tam Nhi đã không phải tệ bình thường, mà là, vẻ mặt sự yên tĩnh trước cơn bão táp, chỉ tiếc là, Tô Mạt vẫn thờ ơ ơ hờ như cũ. Sau một phút giằng co, Âm Tam Nhi thỏa hiệp.
Nhưng khi xấp tiền đã vào túi Tô Mạt, Tô Mạt liền kéo tôi chạy đi, này bước chân nhanh nhẹn giống như con thỏ nhỏ. Động tác của Âm Tam Nhi so với người thường nhanh hơn gấp mấy lần, nhưng khi hắn giơ tay lên chỉ còn sờ soạng vào không khí.
Tô Mạt sợ hắn đuổi theo, vừa kéo tôi chạy vừa nói: "Âu cơ tương, nếu như chú giúp tôi một lần, tôi sẽ không ở nhà chú."
Sau đó, chúng tôi thuận lợi rời khỏi phòng làm việc, cơn giận dữ của Âm Tam Nhi trở thành vô ích.
Tôi nhìn cô gái nhỏ bên cạnh cúi đầu rạp xuống đất bội phục, lòng kính trọng giống như nước sông Xuân Giang, chảy liên miên không dứt.
Sau 10' ngắn ngủi, cô sai khiến lão đại, hù dọa Âm Nhị Nhi chạy trối chết, còn lừa được Âm Tam Nhi. Chuyện này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. Đứa bé này chính là nhân tài hiếm có, không, phải nói là thiên tài, cũng không đúng, thông minh như thế lại không nhờ vả ai nên được gọi là tiểu yêu tinh tuyệt thế!
Sau khi rời khỏi công ty, Tô Mạt kêu tôi đưa cô đi mua sắm một ít đồ dùng hàng ngày, lúc đi dạo phố tôi mới hiểu rõ, cha Tô Mạt có cổ phần hợp tác với tập đoàn Âm thị, có giao tình rất mật thiết với lão đại.
Tô Mạt ít hơn tôi hai tuổi, hiện nay đang học đại học ở thành phố D, Tô gia không ở đây, cha Tô hiểu rõ tính khí bướng bỉnh của con gái, nên cố tình phó thác cho lão đại thay họ chiếu cố cô, cho nên, Tô Mạt và anh em Âm gia rất thân quen, cô thích nhất là quấn lão đại, trêu chọc Âm Nhị Nhi, không thèm nhìn tới Âm Tam Nhi .
Được rồi, thật ra thì, nguyên văn câu nói của cô ta là: “Âm Hạng Thiên là đồ quỷ sứ đáng ghét, bá đạo, khốn kiếp, không ai bì nổi, cho nên, tôi lười để ý đến hắn."
Cùng Tô Mạt đi dạo phố thì Âm Tam Nhi hơn một lần gọi điện thoại muốn tôi về nhà sớm một chút. Nhưng, tôi vừa nói phải về, Tô Mạt liền ăn vạ. Cho đến khi sắc trời đen thùi, tôi mới dụ dỗ đưa Tô Mạt về công ty, kêu người đưa cô ta đến với Âu cơ tương của cô ta.
Lúc gần đi, lão đại hỏi tôi, "Em biết sao?"
Tôi cười cười gật đầu.
Lão đại thoải mái khoát tay, "Về sớm một chút đi, đi đường cẩn thận."
Tôi phát tay chào lão đại, Tô Mạt nói hẹn gặp lại, khi về đến nhà thì đã hơn sáu giờ, tôi vội vàng vào bếp. Chiên xào hầm luộc rất bận rộn, tất cả chuẩn bị thỏa đáng, nhìn thời gian, vẫn chưa tới tám giờ. Tôi thở phào một cái, trở về phòng tắm nước nóng, vừa thay xong quần áo, liền nghe điện thoại di động vang lên.
Người điện tới là lão đại, bắt máy nghe, lại là âm thanh của Tô Mạt.
"Cô nhỏ, ra ngoài chơi đi, tôi mời cô ăn ngon."
Tôi cười cười nói, "Hôm khác đi, hôm nay tôi có chút chuyện bận rộn."
Đầu bên kia trầm mặc một hồi, Tô Mạt ô ô a a nói, "Cô đừng đợi,Âm Hạng Thiên sẽ không về nhà đâu."
Nụ cười của tôi sượng ngắc, sửng sốt giây lát, mới nói, "Các người ở chung một chỗ sao?"
Tô Mạt không trực tiếp trả lời, chỉ nói, "Điện thoại của tôi hết pin rồi, như vậy đi, chúng tôi ở quán ăn nhanh MacDonald đường Tân Giang, cô nhất định phải tới a, cô mà không tới tôi không về." Dứt lời, điện thoại ngắt.
Tôi giật mình trong giây lát, tìm số điện thoại của Âm Tam Nhi số, gọi tới, một lúc lâu, điện thoại mới nhận, nhưng, người nghe điện thoại lại không phải là Âm Tam Nhi.
"Uy ~" Một giọng nữ ngọt ngào giống như gai nhọn, đâm chằng chịt vào tim tôi.
Tôi không rảnh để ngẫm nghĩ, lập tức nhấn xuống cúp máy. Nhìn mình trong gương, nụ cười không còn tồn tại, chỉ có vẻ ảm đạm chán nản trong đáy mắt.
Tôi ngồi yên một lát, đứng lên, cởi chiếc váy dài màu tím mà Âm Tam Nhi yêu thích, thay chiếc quần jean thuộc về Bách Khả, vén mái tóc dài như thác nước, cột thành đuôi ngựa thuộc về Bách Khả.
Trước khi ra cửa, ngoái đầu nhìn lại nơi gọi là nhà, ánh đèn ấm áp bây giờ lại có vẻ lạnh lùng u tối.
Giơ tay lên tắt đèn, ánh trăng sau lưng chiếu vào trong phòng càng thêm lành lạnh .
===============
Đường Tân Giang, quán ăn nhanh MacDonald—
Tô Mạt đang ngồi gần cửa sổ nhìn tôi ngoắc ngoắc, "Cô nhỏ, tôi ở chỗ này."
Tôi mỉm cười tiến lên, vừa kéo khăn vừa nói: "Lão đại đâu?"
"Đang ở phòng ăn, tôi ném hắn ở đó, len lén chạy ra ngoài ."
Tôi bật cười, "Đi gọi điện thoại, bằng không anh ta sẽ lo lắng ."
"Sẽ không." Tô Mạt xem thường liếm bánh quế, giống như con mèo bướng bỉnh, "Âu cơ tương đã quen với việc tôi tới vô hình, đi không bóng rồi, chú ấy không tìm được tôi, tự nhiên sẽ về nhà đợi."
Lời tuy nói như vậy, nhưng tôi cũng không quá an tâm, liền điện thoại di động cho cô ta, dụ dỗ, "Vẫn nên gọi cho anh ta một tiếng đi, bằng không anh ta tức giận, nhốt cô ngoài cửa, cô sẽ không có chỗ ở."
Cái đầu nhỏ của Tô Mạt giương lên, "Hắn dám không cho tôi vào cửa, tôi liền đập nát nhà hắn."
Có cha làm chỗ dựa thật là tốt, đối mặt với lão đại nghiêm túc cũng có thể vô pháp vô thiên.
"Cô nhỏ, sao cô không hỏi?" Tô Mạt hồ nghi nói.
"Hỏi cái gì?"
"Hỏi tôi tại sao kêu cô ra ngoài nha."
Tôi mỉm cười chua chát, cào nhẹ mặt bàn nói, "Sống mà biết nhiều như vậy, sẽ rất mệt mỏi a."
Tô Mạt bình tĩnh liếc tôi một lát, chán nản thở dài, "Cô gọi điện thoại cho anh ta rồi hả ?"
"Tôi cảm thấy mình đã làm điều thừa."
"Làm sao biết được? Cô là bạn gái anh ta, nên lường trước được hướng đi của anh ta."
"Lão đại nói cho cô?"
Tô Mạt gật đầu, thấy tôi cười, cô ta nhíu mi, "Chẳng lẽ cô không phải là bạn gái anh ta?"
Tôi lắc đầu.
Tô Mạt kinh ngạ trợ tròn mắt"Vậy quan hệ của hai người như thế nào?"
Tôi hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, Tô Mạt hung hăng nói, "Cô nhỏ, đang nói chuyện với cô nha!"
Trong lòng luống cuống, tôi bỗng nhiên nhớ tới một đoạn văn chẳng biết đã xem qua lúc nào — mập mờ, là trò chơi có thể từ chối trách nhiệm, không có cam kết thì không cần phụ trách; mập mờ, là trò chơi của người dũng cảm, người dũng cảm có thể tiến lùi tự nhiên. Nếu như người sắt đá không đúc thành mềm mại được, thì những người như vậy đừng mập mờ trong tình yêu.