Âm Hạng Thiên an tĩnh với vẻ mặt có chút quẫn bách, mặc dù, đứa bé là vô tội, chính xác là vì cha đứa bé có thể mở miệng thay.
Tôi đem sự yên tĩnh không hề nghi ngờ gì bởi vì tôi biết rõ tại sao hắn lại nói với tôi những thứ này, tôi nên đem trọng điểm đặt ở đây? Nhiễm Du bị cường bạo, cho nên cần sự đồng tình? Hay là do hắn uống rượu và chọn sai phương thức an ủi? Cũng không phải vì đứa bé kia sinh ra làm người lớn đau đầu thêm một khoảng thời gian nữa?
"Chuyện này có chút loạn, anh có thể nói cho tôi một chút những ý trọng điểm hay không? Như vậy tôi sẽ dễ hiểu hơn." Sau một lúc lâu, tôi phá vỡ không khí trầm mặc.
"Anh uống say rồi." Hắn nói: "Nhưng anh sẽ không đẩy trách nhiệm. Anh thật sự sai lầm rồi, nhưng anh không thể bỏ mặc Nhiễm Du."
Tôi cười, nụ cười có chút châm chọc: "Tôi nghĩ, tôi đã hoàn toàn hiểu được cái trọng tâm mà anh muốn nói."
Hắn nói đúng lắm, hắn có trách nhiệm với Nhiễm Du, mặc dù đứa bé kia có thể không phải của hắn, hắn cũng muốn chịu phụ trách tới cùng, bởi vì Nhiễm Du yêu hắn chứ không phải yêu Lạc Quân Dật. Hiện tại, tôi có chút hiểu "kịch vui", "bi kịch" "nháo nhào kịch" mà Âm Nhị Nhi nói rồi.
Nhà họ Nhiễm lợi dụng chân tình của Âm Hạng Thiên, mà thái độ của Nhiễm Du là vụ lợi nhiều hơn yêu say đắm
Cô ta thương hắn, cho nên cô lệ thuộc vào hắn, cô ta nói đứa bé là của hắn thì hắn liền nghe theo, nói: vâng, đứa bé là của anh.
Hắn không hề chất vấn, không thể nói ra đó chỉ là tình một đêm, bởi vì, như vậy sẽ làm lòng của Nhiễm Du bị thương.
Tôi cười, cũng không phải cười bọn họ, mà cười cho việc mình không biết lượng sức. Tình cảm mới dù có sâu đậm bao nhiêu cũng phải mang thua thiết, người làm lớn phải biết lấy đó mà câm miệng phải không? Cho tới bây giờ tôi và Nhiễm Du đều không phải là thế lực thù địch, cho dù tôi có tính toán đợi thêm ba mươi năm nữa, lòng của Âm Hạng Thiên cũng không thể chỉ dành cho một mình tôi?
"Đây chỉ là một phần, anh còn chưa nói xong." Âm Hạng Thiên bị nụ cười của tôi là cho sắc mặt đen như tóc, hiển nhiên là nghĩ rằng tôi đang chê cười hắn.
"Tôi đã hiểu, anh không cần ở đây lãng phí thời gian và nước miếng." Tôi nói.
"Em biết cái gì?" Mi mắt anh nhíu lại: "Em biết anh muốn làm như vậy là nhân nhượng cho Nhiễm Du sao? Em biết anh hiểu dụng ý khác với nhà họ Nhiễm mà còn phải tiếp nhận toàn bộ sao?"
"Không phải là bởi vì tình yêu ngu dại sao?" Tôi bật thốt lên, chợt thấy lỡ lời, tôi ngượng ngùng cười nói: "Vô ý châm chọc anh, tình yêu vốn là làm người ta ngu dại đi, không chỉ có anh, mọi người đều là như thế."
Tỷ như tôi khờ dại đợi hắn hai năm trời, còn phải đang cầm một trái tim bể tan tành không chịu nổi mà trốn đi, sau đó lại bị hắn nhốt lại đây, quả thực là ngu xuẩn quá mà!
"Anh không đến tình trạng ngu xuẩn như thế đâu!" Hắn phẫn hận nói. Mặc dù tôi giải thích, hắn vẫn rất tức giận
"Anh nói từ từ đi, đừng có rống lên." Tôi xoa lỗ tai ông ông, nói.
Đáy mắt của hắn chuyển thành tức giận, lộ ra tia khó hiểu và đau thương: "Làm sao em có thể bình tĩnh nghe anh nói những thứ này như vậy?"
"Nếu không vậy?" Tôi kỳ quái hỏi ngược lại: "Chuyện đều đã qua rồi, khách quan mà nói, những chuyện này không có liên quan đến tôi."
Tôi không hề lừa gạt hắn, cũng không cố làm ra vẻ kiên cường. Nghe hắn nói những thứ này, tôi cũng không thoải mái, nhưng tôi và hắn đang ở trong cái gọi là ranh giới không rõ ràng, nên những điều hắn nói là quá khứ. Mặc dù, hắn nắm không thả tôi; mặc dù hắn muốn nhốt tôi ở đây suốt đời, nhưng lý trí nói cho tôi biết, hắn không phải là người mà tôi thương, hắn chỉ là một kiểu quá khứ mà thôi. Tôi không kỳ vọng hắn quay đầu lại, không kỳ vọng hắn buông tha Nhiễm Du và quay về với tôi, nói đi nói lại, vẫn là câu nói kia, đau thương đến chết tâm.
"Chớ rõ ràng như vậy! Em không thể bỏ hết quan hệ!" Hắn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm tôi như thể muốn xé tan tôi đi: "Đừng cho là anh không biết em có ý định gì, hôm nay anh sẽ nói hết mọi chuyện cho em hiểu, em nghe cho cẩn thận: Buông tay anh? Kiếp sau đi!"
Lần này tính trẻ con ngoan lại để cho tôi có chút buồn cười. Về nguyên nhân thì có hai nguyên nhân, thứ nhất tôi không bao giờ có cái suy nghĩ tự đại rằng hắn có cái gọi là kiên nhẫn; thứ hai, tôi đã cho phép Ninh Vũ đợi tôi kiếp sau rồi, thật may là Âm Hạng Thiên nói không phải đời đời kiếp kiếp, ngộ nhỡ lời thề trở thành sự thật, này đời cũng không thể bình yên.
"Bách Khả, những lời anh nói, em có nghe được hay không?" Lòng của tôi không có ở yên đâu, làm hắn sinh lòng bất mãn.
Tôi mạn phép đầu nhìn hắn, không muốn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mở mắt, tức giận biểu thị rất rõ: "Nói thêm gì nữa, tôi sẽ khiến anh tức chết."
"Đã như thế thì đừng nói." Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Hắn bỗng dưng đứng lên, lấy thân hình một mét tám đè lên thân thể của tôi, khiến khí đang dừng chợt khởi động một chút.
Theo bản năng tôi quay ngược lại, mặt tràn đầy sự đề phòng.
Hắn tựa hồ bị hành động của tôi làm cho đau nhói, tức giận rút đi, đáy mắt hiện ẩn nhẫn tia khổ sở: “Chẳng lẽ anh lại làm tổn thương em sao?”
Tôi muốn cười châm chọc, cười hắn không có tự hiểu chuyện, cười mình rơi vào tình cảnh thật đáng buồn, nhưng khóe môi tôi dẫu làm cách nào cũng giương không lên được, hai người im lặng nhìn nhau cứ như thời gian trôi qua cả một thế kỷ vậy, tôi vô lực ngồi xuống, tâm như bị ai đó đào trống rỗng.
“Bách Khả, anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em, em đừng có như vậy có đc không?” Hắn thử dò xét, vươn cánh tay lên, tựa hồ muốn vuốt ve gương mặt của tôi.
Tôi mạn phép dưới đầu trốn khỏi cánh tay hắn: “Muốn nói cái gì cứ nói đi, tôi nghe là được.”
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật giống như đang điều chỉnh tâm tình của mình, sau giây lát, mới dùng một giọng nói bình tĩnh để nói: “Em có cảm thấy kỳ quái không? Anh không phải chủng loại không biết kỷ luật kia… Nhưng lại đối với Nhiễm Du rất rộng lượng, thậm chí có thể nói là dung túng.”
Không phải anh yêu cô ấy sao? Tôi hỏi không được, chỉ có thể trầm mặc nhìn hắn.
“Bời vì anh thiếu cô ấy.” Anh chậm rãi trả lời, vẻ mặt có chút phức tạp: “Anh và Nhiễm Du có thể xem là bạn thanhh mai trúc mã, tình cảm cũng không tệ lắm. Bọn anh tương đối thân thiết với nhau, hai nhà lại vì chuyện buôn bán mà kết thân rồi nâng đỡ lẫn nhau. Lão đại và Nhiễm Nghiên, anh và Nhiễm Du, vốn theo người lớn hai nhà thì hẳn đang muốn kết cành với nụ. nhưng anh không chấp nhận cuộc sống của mình bị người khác nắm trong tay, cho nên khi càng trưởng thành anh và Nhiễm Du càng xa cách. Khi đó Lạc Quân Dật lại tham gia vào. Em nói không sai, ý muốn chiếm giữ của anh thật sự rất mạnh cho nên anh liền muốn đoạt Nhiễm Du trở lại. tụi anh lấy tình cảm là cơ sở, người lớn hai nhà lại vui vẻ tác thành, cho nên tất cả coi như trôi chảy, cho đến lúc vấn đề hôn nhân của Nhiễm Nghiên bị lộ ra, người nhà họ Nhiễm bắt đầu dùng một loại thái độ khác để đối xử với anh, khi bọn họ nhìn thấy anh đối xử với Nhiễm Du không giống như lão đại dụng tâm với Nhiễm Nghiên, nhưng Lạc Quân Dật lại cho Nhiễm Du tất cả những gì cô ấy thích. Chỉ là, nhà họ Nhiễm với nhà họ Âm có quan hệ rất tốt, cho nên, bọn họ chỉ là có chút chần chờ, không hề tham dự vào việc của anh và Nhiễm Du. Thời gian lâu dài, anh và Nhiễm Du càng gần nhau hơn, trong ba năm tời lui cả hai đều xem nhau như người bạn mà mình sẽ nắm tay cả đời. nhưng quan hệ của lão đại và Nhiễm Nghiêm không tốt sau khi cưới được một năm, rốt cuộc Nhiễm Nghiêm đã không nhịn được việc lão đại mê công việc đến phát điên. Nhưng cô ta không dám nói ly hôn, bởi vì, khi đó nhà họ Nhiễm đang trong hoàn cảnh xuống dốc, nhà họ Nhiễm cần nhà họ Âm nâng đỡ, cho dù, Nhiễm Nghiêm nói ly hôn, cha mẹ chị ta cũng sẽ không đồng ý. Kết quả, cô gái kia không thể làm gì khác mà chọn cách trốn đi. Từ đó trở đi, bất mãn trong lòng nhà họ Nhiễm càng rõ ràng hơn, cư xử với anh từ không rõ ràng bắt đầu chuyển thành không đáng tin cậy, muốn Lạc Quân Dật bảo vệ Nhiễm Du. Vì bắt được kẻ gây án, ông Nhiễm đem Nhiễm Du đến bên cạnh Lạc Quân Dật. Nếu cứ như vậy, anh sẽ không tức giận, nhưng Nhiễm Du lại nghe lời ông Nhiễm. nói chuyện ba năm qua là chuyện rất bình thường, đoạn thoài gian đó, anh và Nhiễm Du rất hay cãi nhau, mỗi lần đều không phân được ai thắng ai thua và luôn phải có một người đi khỏi nhà, tự dẹp loạn như vậy, giải quyết việc như thế, đợi đến tâm bình khí hòa rồi mới trở về nhà. Ngày đó, tui anh lại cãi vã, anh không nhịn được, liền đóng sập cửa rời đi, anh không nghĩ tới… ” hắn từ đang nhìn về nơi xa xăm lại dừng tầm mắt dời về phía của tôi, tôi đây mới phát hiện, trong đáy mắt hắn là vẻ khổ sở nồng đậm như vậy, nặng như vậy, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể tan biến được: “Không lâu sau khi anh đi thì Nhiễm Du ngất đi… Ba tuần rồi, chính là lúc cô không biết, cô đã mang thai ba tuần rồi…”
Tôi bỗng nhiên nhớ lại cái lần dạ dày mình ra nhiều máu đó, hắn cũng sập cửa đi, rồi đi, hắn đến nhà Xảo Dĩnh nói xin lỗi tôi , thì ra đây là suy nghĩ trong lòng của hắn ta sao?
“Anh cũng không hề cố ý đem em đặt ở phía sau, nhưng anh và Nhiễm Du dây dưa quá sâu, thời gian lâu dài, anh cũng không được đó là tình yêu hay chỉ là sự áy náy đơn thuần.” Hắn dừng đề tài lại, lẳng lặng nhìn tôi, tựa hồ chờ đợi tôi nói cái gì đó.