• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì đã đuổi Liêu Hồng Đàm đi, Cảnh Dật lại không cho Kiều Sơ Huân xuống bếp, Cao Linh đành phải ra khỏi phủ từ sáng sớm, tới chợ ở thành đông để thuê người. Đi đi lại lại cả buổi mà vẫn còn chưa tìm được người thích hợp, không ngờ giữa đường lại gặp được phu thê Mạnh trang chủ.

Ba người từng gặp qua một lần ở phủ nha, phu thê Mạnh thị lại đều là người nhiệt tình, ngồi trong xe ngựa nhìn thấy Cao Linh mồ hôi nhễ nhại đi trên đường thì gọi lại. Đợi hỏi rõ đầu đuôi, Mạnh trang chủ vỗ vai Cao Linh cười ha ha, luôn miệng nói "Không phải chuyện khó", lại sai người hầu mượn ngựa chạy về sơn trang, giúp Cao Linh tìm người.

Cao Linh nhìn thấy tình huống như thế thì cũng biết là ngăn không được, miệng lưỡi lại không sánh nổi người thông minh lanh lợi như Mạnh phu nhân, chỉ đành chắp tay nói cám ơn, trong lòng cứ mãi lo nghĩ về đến nhà không tránh khỏi phải quỳ xuống nhận tội với Cảnh Dật. Mặc dù đối phương là thật lòng thật ý, nhưng vô duyên vô cớ nợ người ta một khoản ân tình thì cũng khó tránh khỏi cảm thấy thiếu tự nhiên. Hơn nữa Cảnh Dật vốn không thích nhất là nợ ân tình của người ta, mặc dù chuyện trước mắt đã xong xuôi nhưng Cao Linh vẫn cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Mạnh trang chủ này cũng là người ngay thẳng, trước giờ đều nói sao làm vậy, sai người đưa đầu bếp tới thẳng Cảnh phủ. Nhưng mà đến rồi Cảnh Dật có chịu nhận hay không thì vẫn còn khó nói! Đến lúc đó lại bởi vì chút chuyện này mà cả hai bên đều khó chịu, lại gián tiếp làm hỏng mặt mũi của Y Thanh Vũ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này không ổn.

Thấy Cao Linh vừa cười khổ vừa luôn miệng nói cảm tạ, Mạnh phu nhân cũng nhìn ra chút manh mối, kéo tay áo Mạnh trang chủ, mỉm cười nói: "Vừa khéo lần trước bọn ta và công tử cũng chưa thể nói chuyện tận hứng, chi bằng thế này, phiền Cao tiên sinh giúp bọn ta chuyển lời, đợi bọn ta đi dạo một chút, xế chiều hôm nay chúng ta tới "Hỏa Vũ" ở thành nam cùng nhau dùng bữa cơm, lão gia nhà ta sẽ mời khách, quả thật là hiện giờ có chút chuyện làm ăn đang muốn thỉnh giáo công tử, à, vị kia của công tử cũng phải tới đấy nhé!"

Cao Linh cũng là kẻ đầu óc nhanh nhạy, vội vàng chắp tay với hai người: "Chuyện tìm đầu bếp, trước hết Cao Linh thay công tử đa tạ hai vị, ta sẽ trở về phủ bẩm báo với công tử. Nghe nói phía trước có một trà lâu mới mở cũng không tệ, thế này đi, ta thay mặt cho công tử, mời hai vị uống chén trà. Mong Mạnh trang chủ và phu nhân nể mặt!"

Đương nhiên Mạnh trang chủ vui vẻ nhận lời. Bởi vì Mạnh phu nhân đang mang thai nên ba người chậm rãi đi bộ về phía trà lâu. Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho hai người kia, Cao Linh lập tức chạy về phủ, nói rõ đầu đuôi cho Cảnh Dật nghe.

Cảnh Dật lại chẳng hề trách móc, chỉ gọi hai tên ảnh vệ tới, bảo Tiểu Vãn ra ngoài thông báo cho mọi người biết, buổi tối sẽ tới "Hỏa Vũ" ăn tiệc. Đương nhiên không thể để cho đối phương mời hai mươi mấy người nhà mình ăn cơm được, Cảnh Dật bảo Tiểu Lục tới trà lâu chuyển lời, nói rằng ăn cơm tất nhiên không thành vấn đề, nhưng nhất định phải để bên hắn chi trả. Kiều Sơ Huân nhân lúc mấy người đang nói chuyện thì xuống bếp hâm lại thức ăn còn dư lại buổi trưa, bưng lên cho Cao Linh.

Như vậy, chuyện đầu bếp coi như đã tạm thời giải quyết xong. Chưa nói đến cái khác, cơm canh ở trang viên Mạnh thị cả Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân đều đã được nếm thử, tuyệt đối có thể vượt qua trình độ của đầu bếp trong các tửu lâu hàng đầu. Hơn nữa sau khi trải qua chuyện Kiều Tử An cũng có thể nhìn ra được phu thê Mạnh thị này thật sự không tệ, bây giờ còn chủ động giúp đỡ, Cảnh Dật cũng không phải người nhỏ mọn, liền có ý mượn chuyện bữa cơm lần này để kết giao bạn hữu với Mạnh trang chủ, cũng coi như đáp trả tấm thịnh tình của đối phương.

Còn chừng nửa canh giờ nữa là tới giờ hẹn, Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân ra khỏi phủ trước, hai người đã bàn nhau sẽ cùng đi bộ tới, còn đám người Cao Linh gần tới giờ thì ngồi xe ngựa tới thẳng "Hỏa Vũ" là được.

"Hỏa Vũ" là một quán ăn mới mở trước đó không lâu, át chủ bài là các loại đồ quay nướng, cách nửa con phố đã có thể ngửi thấy mùi thịt quay thơm lừng. Hai người rẽ ở góc phố, Kiều Sơ Huân khẽ kéo ống tay áo Cảnh Dật, hơi do dự nói: "Công tử, vị Mạnh phu nhân kia cũng đã gần tới ngày sinh, chúng ta mời người ta đi ăn đồ nướng, như vậy có phải là không thích hợp lắm hay không?"

Cảnh Dật quay đầu nhìn nàng một cái, khẽ cười, đáp: "Không sao. Lúc Tiểu Lục đi tới đặt bàn đã hỏi rồi, quán này ngoài các loại đồ quay nướng ra thì còn có mấy món canh bí truyền rất nổi tiếng. Người ta cũng là kẻ sành ăn, nếu không thích hợp thì sao lại chủ động hẹn ở chỗ này chứ."

Kiều Sơ Huân gật đầu, cắn môi liếc nhìn gò má Cảnh Dật rồi lại dời mắt nhìn về phía trước. Cảnh Dật liếc mắt thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng thì liền nắm lấy tay nàng, chậm rãi nói: "Có lời nào thì cứ nói, muốn hỏi chuyện Thất Sênh Giáo sao?"

Kiều Sơ Huân mím môi, im lặng một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Người kia nhiều lần tìm đủ cách đưa ngọc thạch tới, mấy khối ngọc thạch, ghép lại một chỗ chắc là chỉ khèn ngọc nhỉ!?" Kiều Sơ Huân nói lời này cũng không phải là chờ một câu trả lời khẳng định của Cảnh Dật, chỉ là nói ra những nghi ngờ và suy đoán trong lòng mình trước giờ, nhưng càng nói thì cảm giác sầu lo lại càng nặng nề: "Cái khèn ngọc kia là màu đỏ tía, toàn bộ bách tính trong thành Biện Kinh đều biết, công tử bình thường thích nhất là màu đỏ tía..."

Là do nàng nghĩ nhiều sao? Tại sao ngay từ đầu đã mơ hồ cảm thấy, người này là nhằm vào Cảnh Dật chứ không đơn thuần là giáo đồ Thất Sênh Giáo đang thị uy hoặc rêu rao.

Cảnh Dật nghe thế thì đột nhiên dừng bước, kéo tay Kiều Sơ Huân, nhìn vào mắt nàng hỏi: "Ai nói với nàng ta thích nhất là màu đỏ tía?"

Kiều Sơ Huân hơi ngẩn ra, bị hỏi vậy thì lơ mơ: "Trước kia lúc ở Biện Kinh, tất cả mọi người đều nói như thế..."

Cảnh Dật lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: "Trước kia đúng là có một thời gian ta thường xuyên mặc y phục màu đỏ tía, nhưng đó đều là chuyện của bảy, tám năm trước rồi. Mấy năm nay ta ít khi ở Biện Kinh, mặc y phục cũng không quan trọng màu sắc, Sơ Huân nàng nghĩ lại thật cẩn thận xem, nàng nghe thấy lời này là vào lúc nào, ở nơi nào?"

Kiều Sơ Huân cẩn thận hồi tưởng lại một lát, hơi do dự nói: "Chính là chuyện vài năm gần đây, hình như là... sau khi chuyện Thất Sênh Giáo xảy ra không lâu, ta nghe Tiểu Tụ nói với ta..." Có một khoảng thời gian, dường như các cô nương đều truyền tai nhau chuyện này...

Cảnh Dật tiếp tục truy hỏi: "Ngoại trừ nói ta thích màu đỏ tía thì bọn họ còn đồn cái gì nữa?"

Kiều Sơ Huân ngước mắt lên nhìn Cảnh Dật, lại cúi đầu nói: "Ngoài ra cũng không có gì..." Nhiều năm qua, những lời phong thanh về phủ tam vương gia vẫn luôn không được mấy hay ho, những lời đồn về Cảnh Dật cũng chẳng có chuyện gì tốt.

Cảnh Dật thấy cái dáng vẻ này của nàng thì cũng đã đoán được đại khái, liền cúi đầu xuống kề sát hơn một chút, cười nói: "Nàng còn chưa xuất giá đâu đấy, thế mà đã một lòng một dạ thấy bất bình thay cho vi phu rồi?"

Kiều Sơ Huân bị hắn trêu chọc cho hai má đỏ bừng, xoay mặt đi không nhìn tới ánh mắt bỡn cợt của hắn: "Công tử nói linh tinh gì thế..." Hôn sự còn chưa đâu vào đâu cả, thế mà đã "vi phu" rồi!

Cảnh Dật vươn tay kéo nàng lại gần hơn một chút, nghiêm trang nói: "Sao lại là nói linh tinh? Không phải ta đã nói với nàng từ trước rồi sao, vài tháng nữa sẽ tiến hành, nàng không cần phải bận tâm về phía bên nhà nàng, cái gì nên có thì sẽ có, nàng chỉ cần yên tâm ở bên cạnh ta là được."

Kiều Sơ Huân hơi cúi đầu xuống, cũng không còn tâm tư nào mà giãy giụa, trên mặt hơi lộ vẻ buồn bã: "Nhưng mà cha ta..." Cho dù nói như thế nào thì trước kia cũng là đào hôn, nàng lại là trưởng nữ, trong nhà trong họ chắc chắn đều đã làm loạn lên rồi. Bây giờ tùy tiện nhắc tới hôn sự với Cảnh Dật, lại thêm thân phận đặc thù của Cảnh Dật, còn cả nhị nương châm ngòi thổi gió, chắc chắn mọi chuyện không dễ giải quyết như thế...

Cảnh Dật vỗ nhẹ lên lưng nàng, thấp giọng trấn an: "Không sao đâu, tin ta đi." Giơ tay lên vén sợi tóc bên tai Kiều Sơ Huân, lại đỡ gò má nàng ý bảo nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Việc này cứ giao cho ta. Nàng muốn nghĩ thì cũng nên nghĩ xem đến lúc đó thì nên mặc giá y kiểu gì, mang món trang sức nào, hoặc là đêm tân hôn uống rượu hợp cẩn thì nên đi kèm với món nào, biết chưa?"

Kiều Sơ Huân bị hắn nói cho trái tim thiếu nữ xôn xao, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu theo lời nói của hắn, khó kiềm được cong môi lên, nhìn vào mắt Cảnh Dật, giọng nói ngọt ngào: "Công tử, chàng đối với ta thật là tốt."

Trước kia cho dù có nằm mơ nàng cũng chẳng ngờ được rằng, có một ngày mình sẽ được người ta yêu thương cưng chiều tới mức đó, mà người này cũng là người nàng thật sự yêu thương và kính trọng từ tận đáy lòng. Loại cảm giác này thật sự giống như ngậm một viên kẹo mật trong miệng, cảm giác ngọt ngào lan tràn từ cổ họng xuống tận trái tim, khắp người đều thấy vui vẻ ấm áp.

Cảnh Dật thấy rốt cuộc nàng cũng cười lên thì thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười, nói: "Thế này mà đã gọi là đối tốt với nàng rồi?" Thật đúng là dễ thỏa mãn, mới hứa hẹn ngoài miệng thôi mà đã khiến nàng vui vẻ tới như thế, đợi đến lúc tất cả hứa hẹn đều được thực hiện, không biết nàng sẽ có dáng vẻ thế nào nữa.

Kiều Sơ Huân gật đầu, ngón tay vuốt ve mu bàn tay Cảnh Dật, hơi ngượng ngùng xoay mặt đi: "Chúng ta mau đi thôi. Đã nói là công tử mời khách, đến muộn không tốt."

Đến lúc hai người tới quán ăn thì phu thê Mạnh thị đã ngồi ở bên trong, Cao Linh ngồi bên cạnh. Những ảnh vệ khác thì được sắp xếp ngồi trong gian phòng ngay sát bên, vừa rồi lúc hai người đi ngang qua, đám người kia đã gọi xong đồ ăn, đang nghiên cứu xem loại rượu nào uống kèm trong lúc ăn thịt quay thì sẽ thơm nhất.

Mấy người gặp nhau đương nhiên không tránh khỏi phải hàn huyên một hồi, cơm nước đã được Cao Linh gọi sẵn ngay khi tới, sau khi hai người ngồi xuống thì có nữ tử trẻ tuổi đi tới châm trà.

Mấy nữ tử ăn mặc nóng bỏng hơn nhiều so với các quán ăn thông thường, chỉ khoác một lớp lụa mỏng manh màu sắc diễm lệ bắt mắt, cổ tay và mắt cá chân đều lộ ra ngoài thì chưa nói, còn để lộ ra cả một đoạn eo trắng ngần. Khuôn mặt và ngũ quan của bọn họ cũng không giống với người Trung Nguyên, mũi cao mắt sâu, vô cùng quyến rũ. Hơn nữa lúc nói chuyện rất chậm rãi, phát âm rõ từng chữ từng chữ, Kiều Sơ Huân nhanh chóng hiểu ra được, mấy nữ tử này hẳn là các cô nương ngoại tộc vùng tây bắc.

Mặc dù cảm thấy mới lạ nhưng Kiều Sơ Huân cũng không dám nhìn chằm chằm vào người ta, chỉ liếc hai cái rồi rũ mắt xuống, mắt nhìn chằm chằm chén trà trong tay mình. Mạnh phu nhân ngồi cạnh thấy vậy thì bật cười thành tiếng, vỗ nhẹ lên tay Kiều Sơ Huân, dịu dàng nói: "Muội muội muốn nhìn thì cứ nhìn đi, các nàng ấy không giống nữ tử Trung Nguyên chúng ta, không sợ bị người khác nhìn."

Mạnh phu nhân vừa dứt lời thì nữ tử đang châm trà cho Kiều Sơ Huân dường như cũng nghe hiểu được một chút, cười khanh khách gật đầu với hai người, lại còn dùng tiếng Hán không trôi chảy lắm hỏi một câu: "Bọn ta có một loại thắng trà rượu, ăn với thịt quay là hợp nhất, tiểu thư có muốn nếm thử một chút không?"

Kiều Sơ Huân nghe thấy cái tên này thì cũng rất tò mò, lặp lại lần nữa: "Thắng trà rượu?"

Mạnh phu nhân hiển nhiên không phải lần đầu tới đây, khá quen với mọi thứ, thấy Kiều Sơ Huân có hứng thú với thứ này thì liền cười nháy mắt với nàng: "Rượu ở quán này bán theo chén, nếu muốn nếm thử thì bảo công tử nhà muội mua một chén cho muội nếm thử xem!"

Kiều Sơ Huân vẫn còn chưa kịp ngăn cản thì Cảnh Dật đã dặn dò, bảo đưa mấy chén lên nếm thử, thuận tiện cũng đưa lên cho mấy người ở phòng sát bên mỗi người một chén. Kiều Sơ Huân không tiện nói thêm gì nữa, chỉ lộ ra một nụ cười nhẹ, thấp giọng nói với Mạnh phu nhân: "Tửu lượng của ta không tốt."

Hai người ngồi bên cạnh nhau, trong lúc nói chuyện Mạnh phu nhân đã quan sát nàng tỉ mỉ, lúc này mới kề sát tới bên tai Kiều Sơ Huân, giọng nói chứa ý cười, thì thầm: "Nhìn sắc mặt muội đã khá hơn lúc trước nhiều, là nhờ chú ý chăm sóc điều dưỡng phải không!?"

Kiều Sơ Huân cũng không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đành lúng ta lúng túng miễn cưỡng nở nụ cười cho qua chuyện. Ánh mắt thoáng qua cái bụng đã nhô cao của Mạnh phu nhân, nhất thời không nén được hiếu kỳ, nhẹ giọng hỏi: "Chắc là sắp sinh rồi phải không!?"

Mạnh phu nhân mỉm cười nắm tay nàng, đặt lên bụng mình: "Vừa rồi lúc nói chuyện với muội, nó vẫn đang động đấy. Hình như từ sau lần muội giúp ta ở sơn trang, mỗi lần gặp muội nó đều sẽ động đậy kịch liệt, xem ra hài tử của ta thật sự rất thích muội đấy!"

Kiều Sơ Huân cũng bị lời này của nàng ta chọc cho bật cười, tay không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, lại thấp giọng dặn dò Mạnh phu nhân vài điểm cần chú ý. Năm đó mẹ nàng vì khó sinh mà qua đời trong lúc sinh nàng, sau này mỗi lần nhìn thấy một nữ tử mang thai, trong lòng nàng đều sinh ra một loại tâm tình khó tả, luôn cảm thấy nữ nhân lúc đó cực kỳ yếu ớt, rất cần người bên cạnh chăm sóc cẩn thận.

Mạnh phu nhân mặc dù bình thường nhìn có vẻ tùy tiện cẩu thả, nhưng lúc này lại lắng nghe rất chăm chú, chờ Kiều Sơ Huân nói xong thì nắm lấy tay nàng, nói: "Cô nương hiểu biết thật là rộng, đến lúc hài tử của ta chào đời, muội làm can nương của hắn có được không? Ta cũng không có tỷ muội huynh đệ, bản thân ta lại không biết chữ, muội làm can nương của hắn, có thể giúp ta dạy dỗ hắn..."

Bên kia Mạnh trang chủ và Cảnh Dật cũng trò chuyện làm ăn rất hăng say, lúc này nghe thấy hai người nói tới chuyện nhận can nương, Mạnh trang chủ lại không đồng ý, thấp giọng quở trách phu nhân nhà mình: "Yên Nhi nàng cũng thật là hồ đồ, cô nương người ta vẫn còn chưa xuất giá, một cô nương tốt thế này mà lại đi làm can nương cho hài tử nhà chúng ta sao? Muốn nhận thì cũng phải chờ Cảnh công tử và cô nương cưới xin xong đã, ngươi nói có phải không, Cảnh công tử?"

Kiều Sơ Huân bị hai người này kẻ tung người hứng làm cho càng xấu hổ thêm, Cảnh Dật thì vẫn chỉ khẽ mỉm cười, vẻ mặt sao cũng được. Chẳng bao lâu sau cơm canh đều được bưng lên, Cao Linh ngồi cạnh gắp thức ăn cho mọi người và mời rượu, việc này cũng không được nhắc lại nữa.

Trong số các món ăn có một món là thịt hươu nướng, bên ngoài sém lửa, bên trong lại non mềm, chắc hẳn thịt đã được ướp gia vị rất lâu rồi mới đem nướng lên, từ trong ra ngoài miếng thịt đều ngấm vị nước tương thơm lừng. Mùi vị của thịt hươu vốn đã rất ngon, lại thêm nước gia vị ướp thịt của quán này rất đặc sắc, độ lửa trong lúc nướng cũng được khống chế tốt, nhờ vậy mới làm ra món thịt hươu nướng tuyệt như thế này.

Mấy món ăn còn lại cũng mỗi món một vẻ, có món thì được nướng ướt, có món lại được nướng khô. Ví dụ như trong số đó có món vịt nướng khô, trước khi nướng không hề tẩm ướp, lúc nướng cũng không thêm chút gia vị nào, sau khi nướng xong thì mới trộn với hai loại gia vị khác nhau là nước tương và ngũ vị hương, một ẩm một khô, một đậm đà lại hơi ngọt, một tươi ngon lại hơi cay, vừa đặc sắc vừa có hương vị riêng.

Lại nhấp thử một ngụm thắng trà rượu, rượu tinh khiết hơi cay, giải trừ dầu mỡ, ăn kèm với thịt quay là hợp nhất. Nhấp phân nửa chén rượu, đôi môi Kiều Sơ Huân đã đỏ mọng và hơi sưng lên, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn, lượng cơm ăn được cũng nhiều hơn hẳn ngày thường. Mạnh phu nhân đã gần tới ngày sinh nên không dám uống rượu, chỉ ăn không ít thịt nướng, lại uống một bát canh gà ác ninh nhừ, cười cười, liên tục thì thầm với Kiều Sơ Huân.


76eeb3d67b5d2a112329e101e1256f89.jpg


Cả bàn đang ăn uống say sưa, bỗng nhiên Mạnh trang chủ đổi trọng tâm câu chuyện, ra vẻ thần bí hỏi Cảnh Dật: "Lại nói công tử đã tới đây hơn nửa năm rồi, đã từng nghe đến Tô gia ở Việt Châu chưa?"

Cảnh Dật không đổi sắc mặt cầm lấy chén rượu trong tay Kiều Sơ Huân, lại bưng chung canh tới cho nàng, đáp lời: "Chưa từng nghe qua, có chuyện gì đặc biệt sao?"

Mạnh trang chủ đã uống tới mức mặt đỏ lừ, vỗ tay lên mặt bàn, hơi kích động: "Đương nhiên là có! Lúc chúng ta mới đến đây, Tô gia ở Việt Châu có thể nói là danh gia vọng tộc, lúc đó Tô tiểu công tử cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, dáng dấp quả thật là phấn điêu ngọc mài!"

"Công tử hẳn là biết điển cố Vệ Giới chứ!?" Mạnh trang chủ cười sâu xa: "Trước kia ta thật sự không tin trên đời lại có nam nhân có diện mạo như thế. Nếu nói diện mạo dáng dấp tuấn tú khôi ngô thì ta cho rằng chính công tử cũng có, nhưng mà Tô tiểu công tử, dáng dấp phải nói là..."

Mạnh trang chủ đã uống khá nhiều rượu, ngẫm nghĩ một lát, vỗ đùi, nói: "Nói thẳng ra thì chính là không giống nam nhân! Nếu không phải được người khác nói cho thì ta cũng cho rằng hắn là một nữ tử."


* Vệ Giới (286 - 312) là một danh sĩ, mỹ nam nổi tiếng cuối thời Tây Tấn, được khen là người ngọc.

Bởi vì chuyện huynh đệ song sinh trong nhà mình nên trước giờ Cảnh Dật đều không thích tán gẫu với người khác về chuyện dung mạo, vì vậy vừa nghe tới lời này của Mạnh trang chủ, cho rằng Mạnh trang chủ đang định nói đến chuyện phong lưu của thiếu niên mỹ mạo, hắn mới sinh ra chút phản cảm. Nhưng dù sao cũng là đang mời cơm người ta, lại muốn tỏ lòng cám ơn, hơn nữa đối phương cũng chỉ vô tình nhắc tới chuyện này, thế nên hắn cũng không nói gì, chỉ yên lặng uống rượu.

Mạnh trang chủ nói tiếp: "Những người khác trong Tô gia đều có dáng dấp rất bình thường, duy chỉ có vị Tô tiểu công tử này là dung mạo hơn người, lại còn thông tuệ từ nhỏ, bảy tuổi đã biết ngâm thơ, mười tuổi biết viết thiên ngôn, người trong nhà lại càng cưng chiều hắn hơn. Nhưng rồi đến năm đó, đại khái cũng là vào khoảng đầu năm thế này, Tô tiểu công tử này chẳng biết là quen được ai, lặng lẽ dẫn người ta về nhà, cũng không giới thiệu cho trưởng bối làm quen, cả ngày nhốt mình trong phòng không hề bước chân ra khỏi nhà, nghe nói hạ nhân trong phủ đi qua ngang phòng luôn nghe thấy ở bên trong truyền ra âm thanh rất kỳ lạ, rõ ràng không phải chỉ có một người."

"Nữ quyến trong nhà thì lại bắt đầu sinh bệnh lạ, cuối cùng chưa tới nửa năm, Tô gia này ngoài vị Tô tiểu công tử kia, những người còn lại đều lần lượt chết hết!"

Cảnh Dật nghe nói tới đây thì mới giật mình kinh hãi. Mạnh phu nhân hiển nhiên cũng chưa từng nghe qua chuyện này, vừa ăn trái cây vừa chăm chú lắng nghe.

Kiều Sơ Huân chớp chớp đôi mắt đã mơ màng, xoay mặt sang nhìn Cảnh Dật, chuyện này nghe qua thật là đáng sợ! Cảnh Dật nhìn vẻ mặt ấy của nàng thì cũng vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu kia còn nghe được rõ người khác nói gì sao, còn nhìn như thế làm gì? Bình thường nàng đâu có nhìn hắn như vậy, đúng là say mèm rồi!

Nghĩ vậy, Cảnh Dật nắm lấy một tay Kiều Sơ Huân ở dưới đáy bàn, sợ với tửu lượng này của nàng, chốc lát nữa lại gây ra trò cười gì.

Mạnh trang chủ thấy mọi người đều chăm chú lắng nghe thì lại càng nói càng hăng: "Chuyện cũ tới đây vẫn chưa tính là xong! Phải biết rằng, mặc dù người Tô gia đã chết hết, thế nhưng gia nghiệp lại lớn, đâu thể ngày một ngày hai đã sụp đổ, Cảnh công tử cũng biết đấy, chuyện làm ăn này, chỉ cần thuộc hạ vẫn tiếp tục kinh doanh như thường, cho dù ông chủ mấy tháng không tới cửa hàng thì cũng không có chuyện gì."

Cảnh Dật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Mạnh trang chủ lại nói tiếp: "Chuyện này lại nói tiếp, lạ chính là ở chỗ này. Người nhà họ Tô chết chưa được mấy ngày, tiểu công tử kia đã ra mặt, bán hết tất cả các cửa hàng của Tô gia ở Việt Châu, chuyện làm ăn đều giao lại cho người ta, chỉ đổi lấy ngân phiếu mấy vạn lượng bạc, một mình rời đi!"

"Đương nhiên, đây chỉ là cách nói với người ngoài." Mạnh trang chủ ra vẻ thần bí hạ giọng xuống thật thấp, lộ ra một nụ cười: "Không phải là hắn có quen người nào đó sao. Ta nghĩ, người này là nam hay nữ không quan trọng, chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới cả một chuỗi những chuyện này. Bao gồm cả chuyện Tô tiểu công tử đổi toàn bộ gia nghiệp lấy bạc rồi đi đến nơi khác, chắc chắn cũng có liên quan tới người kia!"

Lần này Cảnh Dật lại nghiêm túc gật đầu. Chưa biết chuyện này thực hư thế nào, nhưng nghe những gì Mạnh trang chủ vừa kể lại, người bằng hữu mà Tô tiểu công tử kết giao chắc chắn là một nhân tố quan trọng.

Mạnh trang chủ lại nhấp một ngụm rượu, chậc lưỡi, phả ra một hơi rượu, chậm rãi nói: "Trong câu chuyện này, tất cả những người bên cạnh đều không còn sống nữa, nhưng mà có một người, hai vị cũng có biết đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK