• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng năm, trời xanh gió mát, nắng vàng rực rỡ.

Từ trên xuống dưới Cảnh phủ đều hân hoan vui vẻ, lụa đỏ treo cao, bày cỗ trăm bàn, khách khứa trong thành ai nấy vui vẻ đi dự tiệc, nhao nhao chắp tay chúc phúc. Nhìn thoáng qua bên trong, từ xa xa đã có thể nhìn thấy ở bàn gần nhất, phủ doãn Y đại nhân khoác chiếc trường bào màu xanh, mặt mũi tươi cười hỗ trợ tiếp khách, dân chúng trong thành đi ngang qua đều tự nhủ thầm trong bụng, mặt mũi của chủ nhân Cảnh phủ này thật là lớn!

Trong gian phòng nào đó của Mạnh phủ, Kiều Sơ Huân mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, lụa là thướt tha, vạt váy tầng tầng lớp lớp, cổ áo và ống tay áo kết viền vàng vô cùng tinh xảo, trên cổ đeo một chiếc vòng vàng hoa văn rồng cuốn, ở giữa khảm một đóa phù dung bằng phỉ thúy, cánh hoa buông xuống ngay xương quai xanh. Làn da trắng nõn, vòng vàng trang nhã, phỉ thúy xanh biếc, mái tóc đen mượt như thác nước, hàng mi thanh tú, trên gò má phớt qua một lớp phấn hồng nhạt, cánh môi cũng thoa một lớp son đỏ tươi. Dáng vẻ xinh đẹp, ánh mắt trong veo, trên khuôn mặt xưa nay vốn dịu dàng lại lộ ra đôi phần quyến rũ.

Mạnh phu nhân và Liêu Hồng Đàm đứng phía sau, một người cầm lược gỗ vấn tóc cho Kiều Sơ Huân, người còn lại cầm hộp son môi vừa mới dùng xong, cả hai đều mỉm cười nhìn vào trong gương. Tiểu Đào Nhi thì đứng bên cạnh vừa sửa sang lại trâm cài trên đầu, vừa nhỏ giọng thầm thì: "Nếu phải cài hết tất cả chỗ này thì chắc là nặng lắm!"

Ba người còn lại nghe được câu này thì không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng, ngay sau đó Mạnh phu nhân trừng mắt, vội vàng nhìn vào Kiều Sơ Huân trong gương, nói: "Ai, Sơ Huân muội không thể cũng cười thế được! Mỉm cười là được rồi, không được cười lớn, đương nhiên lại càng không được khóc, nếu không đợi lát nữa..."

"Ôi chao nàng ấy cũng đâu có thoa nhiều son phấn, chỉ bôi một lớp mỏng thôi mà, ngươi còn sợ nàng ấy cười hỏng cả lớp phấn trên mặt hay sao!" Liêu Hồng Đàm đứng bên cạnh tiếp lời, cười nhìn về phía Kiều Sơ Huân: "Sơ Huân, không sao, muốn cười thì cứ cười!"

"Ngươi thì biết cái gì chứ!" Mạnh phu nhân liếc Liêu Hồng Đàm, nhẹ nhàng vén tóc cho Kiều Sơ Huân: "Sơ Huân, nghe lời ta, không được khóc lớn cười to! Đương nhiên lát nữa gặp phu quân muội, muội có thể thoải mái cười ngọt ngào..."

Liêu Hồng Đàm cũng trả lại Mạnh phu nhân một cái liếc mắt, hơi tức giận: "Lại còn bảo nàng cười ngọt ngào? Ngươi không phát hiện ra là Cảnh công tử bình thường đã như vậy, còn cười ngọt ngào nữa thì chẳng phải là muốn ăn sạch đến một mẩu xương cũng không còn sao!" Mặc dù đã biết rõ thân phận của Cảnh Dật nhưng mọi người vẫn gọi hắn là Cảnh công tử như trước kia. Dù sao Cảnh Dật ở đây là vì muốn sống những ngày yên bình, thân phận Hầu gia vẫn nên che giấu thì hơn.

Kiều Sơ Huân thoáng cái đã đỏ mặt, cúi đầu, hàng mi run run, theo bản năng lại muốn cắn môi. Mạnh phu nhân đứng sau nhanh tay nhanh mắt, vội vàng vỗ nhè nhẹ lên bả vai nàng: "Đừng cắn môi! Đã quên là vừa mới thoa son hay sao?"

Sau đó lại hơi bất đắc dĩ nhìn Liêu Hồng Đàm, nói: "Ngươi biết rõ da mặt nàng mỏng rồi mà lại cứ trêu chọc nàng! Mấy lời thế này nói với ta thì không sao, nhưng mà đừng có trêu chọc nàng như thế!"

Liêu Hồng Đàm nhếch môi lên, trong nụ cười còn mang ý chế nhạo: "Ta nhớ năm đó lúc ta vừa mới tới đây, Sở Yên Nhi xinh đẹp nổi tiếng khắp vùng Giang Nam là đề tài nói chuyện quanh năm suốt tháng của người ta, thế mà lại gả cho lão già họ Mạnh, so ra còn thuần khiết hơn con gái nhà lành?"

Sở Yên Nhi cũng cong môi cười, trừng mắt nhìn lại: "Ta đây chẳng phải là gặp được người đó rồi thì làm người lương thiện, toàn tâm toàn ý cùng lão gia nhà ta sống một cuộc đời bình lặng sao!"

Hai người đều vừa nói vừa cười, Kiều Sơ Huân thì lại vẫn thấy bất an, hai bàn tay xoắn vào nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, trong lòng luôn cảm thấy không ổn.

Hai người phía sau đều là kẻ tinh mắt, thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, Sở Yên Nhi cầm lược gỗ, nói: "Sơ Huân, ở đây chúng ta không có người lớn tuổi, đáng lẽ nên tìm một người tuổi tác lớn hơn một chút để chải đầu cho muội. Nhưng mấy người chúng ta đều là từ nơi khác tới, cho dù là Hồng Đàm, Y đại nhân hay là lão gia nhà ta thì cũng không quen ai như thế."

"Cái khác thì ta không dám ba hoa, nhưng nói về vận khí, dám chắc rằng mười tám dặm quanh Dương Châu chẳng ai có thể sánh bằng ta!"

"Nữ nhân thế nào thì tính là có phúc? Còn không phải là gả cho một mối tốt sao! Ta đã từng trải qua đủ thứ mới mẻ nhưng cũng không hề có cảm giác gì, duy chỉ có quen được vị kia nhà ta chính là việc ta cảm thấy may mắn nhất. Cho nên để ta chải đầu cho muội, nhất định cũng có thể mang lại may mắn cho muội."

"Muội và Cảnh công tử quen nhau còn chưa tới một năm, nhưng lại đã trải qua không ít sóng gió, mấy hôm trước Hồng Đàm đã kể cho ta nghe chuyện kia rồi, hai chúng ta đều cảm thấy muội thật sự không dễ dàng gì. Nhưng mà tấm lòng của Cảnh công tử đối với muội, chúng ta đều có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc này thấy sợ cũng là chuyện bình thường, người to gan như ta đây mà ngày xuất giá vẫn bị dọa sợ tới mức chân cũng run lên. Đừng lo lắng, muội và Cảnh công tử chắc chắn sẽ hòa thuận hạnh phúc, bạc đầu giai lão."

Kiều Sơ Huân ngước mắt lên nhìn vào trong gương, trong mắt thấp thoáng ánh nước, khóe môi cong lên, cười với hai người phía sau.

...

Phía bên kia, trời đã phủ bóng hoàng hôn, trong ngoài phủ đều đột nhiên trở nên náo nhiệt. Mọi người đều cố rướn cổ lên ngóng trông kiệu hoa đang tiến tới càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa, tân nương được bà mối đỡ đi ra. Có vài người nhỏ giọng tán tụng, mặc dù không nhìn được mặt mũi, nhưng dáng người của tân nương thật sự không tệ! Eo thon dáng mảnh, bước chân nhẹ nhàng, còn mang theo dáng vẻ dịu dàng như liễu buông trong gió.

Đôi tân lang tân nương bước vào phòng, Y Thanh Vũ cười ha ha đứng một bên, Kiều Lộ đã ngồi ngay ngắn trên ghế, đám người Cao Linh đứng gác bên ngoài phòng.

Y Thanh Vũ cất giọng sang sảng, lớn tiếng hô: "Nhất bái thiên địa."

Tân lang tân nướng quỳ xuống vái lạy.

"Nhị bái cao đường."

Tân lang tân nương vừa mới khom người xuống, tân nương lại đột nhiên vọt lên trước, kéo Y Thanh Vũ sang một bên, tránh thoát được một mũi tên, đồng thời Cảnh Dật cũng nhanh chóng chuyển bước chân, kéo Kiều Lộ đứng lên đẩy về một góc khác.

Cánh cổng lớn của Cảnh phủ đột ngột đóng lại, một tấm lưới lớn giăng xuống trước phòng, tóm trọn mấy kẻ vừa xông tới. Tên dẫn đầu mặc một bộ trường sam màu đỏ tía, vẫn đang cố giãy giụa dù cho trên cổ bị năm sáu lưỡi kiếm kề ngay sát cổ, lấy Cao Linh làm đầu, cả đám ảnh vệ mỗi người một thanh kiếm dài, chế trụ Tô Thanh Vân nằm yên trên mặt đất không thể động đậy.

Tô Thanh Vân chỉ có thể gắng gượng nâng cằm lên, trên khuôn mặt tinh xảo dính đôi chút bùn đất, trên môi lại là nụ cười đẹp đẽ xưa nay chưa từng thấy, ánh mắt hướng thẳng về phía trước nhìn chằm chằm Cảnh Dật trong bộ hỉ phục đỏ thẫm chói lọi.

Cảnh Dật bị ánh mắt nóng bỏng chăm chú của hắn làm cho khó chịu, nháy nháy mắt với Cao Linh, ý bảo kéo hắn ta đứng dậy, dẹp yên hiện trường trước.

Bên dưới tấm lưới còn có hai tùy tùng khác của Thất Sênh Giáo cũng cùng bị xách lên, dùng cùm xích tay chân lại. Tô Thanh Vân vô cùng hợp tác, trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ vui sướng như thể hôm nay hắn mới là tân lang thật sự.

Từ đầu tới cuối, khuôn mặt Cảnh Dật vẫn nguyên vẻ lạnh lùng, chẳng hề liếc mắt sang bên này lấy một cái.

Tô Thanh Vân lại không hề nhận ra, ánh mắt lúc thì thanh tỉnh lúc lại mê đắm, thế nhưng vẫn cứ nhìn chăm chú một bên gò má Cảnh Dật, trong miệng thì thào mấy tiếng, đám ảnh vệ đứng cạnh nghe được thì nhíu mày.

Người này rốt cuộc là thật lòng yêu Triệu Lân hay chỉ là si mê dung mạo xuất chúng của Triệu Lân và Triệu Kỳ, rốt cuộc chỉ thuần túy là sự thưởng thức và sùng bái đối với cái đẹp hay là bởi vì chính mình cũng có diện mạo xuất chúng như vậy mà muốn tranh cao thấp với người ta, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không còn phân rõ nữa.

Chia cây khèn ngọc màu đỏ tía của Thất Sênh Giáo làm mấy khối, hoặc là thông qua giỏ đựng thức ăn của Kiều Sơ Huân, hoặc là qua tay Y Thanh Vũ, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đưa một khối tới tay Cảnh Dật, lúc đầu nhìn qua có lẽ sẽ cho rằng người của Thất Sênh Giáo đang ác ý ám chỉ hoặc uy hiếp gì đó, nhưng trải qua thời gian dài thì lại giống như một hành động lấy lòng và khoe khoang của một tiểu hài tử.

Mấy năm trước Cảnh Dật từng có một thời gian rất thích mặc đồ màu đỏ tía, mà bởi vì hắn ta và Triệu Lân cùng là người của Thất Sênh Giáo, cho nên sau khi có được khối ngọc thạch màu đỏ tía kia thì liền cảm thấy thứ này rất xứng đôi với Cảnh Dật. Giống như người đi câu dùng mồi để câu cá, Tô Thanh Vân cũng dùng thứ này để lấy lòng Cảnh Dật, đồng thời cũng muốn nhờ vào đó để hấp dẫn sự chú ý và quan tâm của Cảnh Dật dành cho hắn ta. Về sau chuyện bức họa ở ngôi nhà cũ của Tô gia cũng là như vậy, hắn ta vô cùng tự tin đối với diện mạo của bản thân, lại muốn mượn việc này để khiến Cảnh Dật khắc sâu ấn tượng đối với mình, cho nên mới cố ý thiết lập đủ loại cơ quan, thậm chí còn bôi bột phấn dễ cháy lên mặt sau của bức họa.

Đối với những ý niệm này của Tô Thanh Vân, trước đó Cảnh Dật đã đoán được năm sáu phần, hơn nữa bên cạnh còn có Dung Khải cùng phân tích, cho nên càng hiểu rõ hơn động cơ của những chuyện mà hắn ta làm đối với mình. Cũng bởi vì điều này cho nên mọi người mới nghĩ ra mánh lới dùng hôn lễ để dụ hắn ta mắc câu. Mặc dù biện pháp rất đơn giản, nhưng dùng để đối phó Tô Thanh Vân thì chắc chắn sẽ có tác dụng.

Bởi vì Cảnh Dật đã thanh trừ đại bộ phận Thất Sênh Giáo ở trong thành Việt Châu nên bè đảng còn sót lại của Thất Sênh Giáo ở đây chẳng sót lại bao nhiêu người, chỉ còn Tô Thanh Vân cùng mấy tên thủ hạ. Mà trước kia hắn ta làm một loạt chuyện như vậy đều là xuất phát từ tình cảm cá nhân đối với Cảnh Dật, không liên quan tới những người khác, vì vậy chỉ dùng Cảnh Dật làm mồi nhử thì cũng đã đủ để dụ Tô Thanh Vân rồi. Lại nói, cho dù không hề thù hận hay ghen tị Kiều Sơ Huân nhưng Tô Thanh Vân chắc chắn sẽ không cam lòng bỏ qua cơ hội được nhìn thấy Cảnh Dật mặc hỉ phục như vậy.

Vở kịch này diễn tới đây vẫn còn chưa hết.

Bên ngoài phủ, đám khách khứa vốn đang vui vẻ uống rượu nói chuyện phiếm đều đồng loạt đứng dậy vây lại toàn bộ Cảnh phủ, mỗi người đều rút binh khí ra từ những vị trí khác nhau trên người, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.

Cả con đường đều vắng vẻ không một tiếng động.

Ngoại trừ Cảnh phủ chìm trong một mảng tối tăm.

Chẳng bao lâu sau, trên đường xuất hiện một bóng dáng trắng xóa.

Không hề dùng đến khinh công, chỉ giống như người bình thường, từng bước từng bước, thong dong đi tới, hệt như chỉ đang tản bộ, thỉnh thoảng lại dừng bước nhìn xung quanh một chút, có lúc lại nhìn lên bầu trời như thể đang ngắm trăng.

Bên ngoài phủ, mọi người đều đang bày thế trận đón địch, lặng câm như hến.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết thân phận của kẻ đang đi tới, chính là kẻ được đồn đại rằng có khuôn mặt rung động lòng người như thần tiên, nhưng hành vi cử chỉ lại có thể so với ác quỷ - Thất công tử của Thất Sênh Giáo.

Người kia mặc một bộ đồ trắng như tuyết, đầu đội một chiếc nón rộng vành cùng màu che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra hai cánh môi mỏng đỏ tươi hệt như màu máu, cùng với mái tóc đỏ rực phía sau, vẻ đẹp quỷ dị tới mức khiến người ta sợ hãi.

Tới trước cánh cổng của Cảnh phủ, người kia dừng bước, vươn một tay ra khỏi ống tay áo, lấy ra một dải lụa trắng xóa, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt, quét mắt qua đám người đứng trước cửa.

Quả thật là tuyệt sắc dung nhan hệt như thần tiên, ánh mắt cũng lạnh lẽo không hề giống người thường, ánh mắt kia thản nhiên lướt qua từng khuôn mặt, như thể xem thường, lại như thể thương hại.

Mọi người đều cố nén nhịn, cho dù trong lòng nghĩ gì thì cũng không dám nhúc nhích, bởi vì bên trên đã có lệnh, cho dù người tới có biểu hiện như thế nào, cho dù có cởi y phục ra ngay tại chỗ thì bọn họ cũng không được có bất kỳ hành động nào.

Người kia nhìn từng người một, cuối cùng dời ánh mắt về phía bức hoành phi tối màu trước mặt, bên môi lộ ra nụ cười như có như không, bước lên từng bậc, nhìn cánh cổng bị khóa chặt, dường như cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, ung dung vươn tay lên gõ như thể đến nhà bằng hữu làm khách.

Chỉ chốc lát sau, bên trong thật sự có người tới mở cổng.

Tất cả mọi người bên ngoài phủ đều không quay đầu lại, nhưng nghe tiếng cánh cổng mở ra thì đều kinh ngạc.

Người mở cổng chính là Dung Khải. Hắn mặc quan phục, tóc vấn cao, trên mặt vẫn mang nụ cười, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, vẻ mặt như thể vô cùng hoan nghênh khách tới nhà chơi.

Thất công tử nhẹ nhàng gật đầu: "Hạnh ngộ."

Dung Khải nheo mắt cười cười: "Ta cũng vậy."

Thất công tử bước qua cánh cổng, chậm rãi đi vào bên trong, dường như không phải đang xông vào đầm rồng hang hổ mà chỉ đang đi vào đình viện nhà mình. Hắn hơi nghiêng đầu đưa mắt nhìn Dung Khải, giọng nói rất êm dịu: "Người ta vẫn nói bắc Dung nam Đoàn, hôm nay lại gặp được cả hai người, Tiểu Thất ta thật sự rất vinh hạnh."

Dung Khải đứng yên tại chỗ không bước tiếp nữa, chỉ khẽ cười, nói: "Dung mỗ cũng không ngờ rằng, giáo chủ Thất Sênh Giáo trong lời đồn lại... có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy."

Thất công tử cũng không vì Dung Khải cố ý vũ nhục mà tức giận, chỉ hơi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi lại: "Tân nương không ở Mạnh phủ, cũng không ở Cảnh phủ, vậy thì ở đâu?"

Dung Khải cũng bắt chước hắn hơi nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ nói: "Thật ra ngươi là muốn hỏi, con sói trắng của ngươi không ở chỗ quan phủ, cũng không ở chỗ nào trong thành, không ở Cảnh phủ, vậy thì có thể là ở đâu?"

Trong mắt Thất công tử đã bắt đầu nổi sóng, thế nhưng hắn vẫn khẽ thở ra một hơi, bình tĩnh nói: "Hôm nay ta tới đây, không muốn thương tổn người khác."

Dung Khải nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên: "Nhưng mà hôm nay bản quan ta lại muốn sát sinh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK