Thiệu Giang Tự đột nhiên nói: "Anh nhớ lúc trước em nói từ nhỏ đến lớn chơi với mỗi Beta, chỉ chơi với Alpha duy nhất là anh."
"À, đúng vậy." Lâm Nhĩ Gia mắt chứa đầy chân thành, "Là Kim Tử muốn chơi cùng em, không riêng gì cậu ấy, có rất nhiều Alpha muốn kết thân với em, em luôn là người bị động, em chỉ chủ động với anh."
Thiệu Giang Tự liếc y một cái, hỏi: "Về sau gặp lại mấy Alpha thích em, đã từng nghĩ qua muốn cùng bọn họ thử chút chưa?"
"Không có." Lâm Nhĩ Gia quyết đoán lắc đầu, "Anh tốt như vậy, vài ba năm sao có thể quên được."
Thiệu Giang Tự nhếch miệng, "Thật không biết anh tốt chỗ nào."
"Anh đẹp trai, có chí làm giàu, còn giống tảng đá, vừa lạnh lại vừa cứng." Lâm Nhĩ Gia ha ha cười.
Thiệu Giang Tự khuôn mặt nghiêm túc bị y chọc cười, y nói thêm một câu, "Khi xưa anh chỉ là không biết làm sao thích người khác mà thôi, nhưng mà sự ôn nhu năm đó của anh, em thật ra đều cảm nhận được hết, cho nên mặc dù người đến sau có vẻ dịu dàng hơn anh, em cũng quyết một lòng. Một bên thử quên anh đi, một bên lại luôn nhớ thương anh."
"Bây giờ em càng biết hơn, anh tốt hơn tất cả mọi người, ai cũng không bì được."
Mùi hương của bó hồng sâm panh ở ghế sau phảng phất ôn tình, Lâm Nhĩ Gia nhẹ giọng nói: "Thiệu Giang Tự, chúng ta tha thứ lẫn nhau đi. Anh tha thứ em không tin vào thái độ làm người của anh, em cũng tha thứ anh nợ em một phần tình yêu năm mười sáu mười bảy tuổi."
Thiệu Giang Tự quay đầu nhìn y, dịu dàng nói: "Được." Hắn rũ mắt thấy nhẫn cưới trên ngón áp út của Lâm Nhĩ Gia, "Nhìn thấy chữ trong nhẫn chưa?"
"Ừm, tối qua lúc tắm thấy rồi." Lâm Nhĩ Gia gật gật đầu, tháo nhẫn, đối mặt với ánh sáng ngoài cửa xe nhìn hàng chữ tiếng anh một lượt, khẽ đọc, "Owe You My Love."
Nợ em tình yêu của anh.
Thiệu Giang Tự lấy nhẫn kết hôn, nắm lấy tay y đưa lên bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống, lại giúp y đeo vào lần nữa, "Cho nên, cục cưng, em cũng là chủ nợ của anh."
Lâm Nhĩ Gia xấu hổ rụt cổ, nhỏ tiếng đáp: "...... Thích nghe anh gọi cục cưng thời điểm chỉ có hai ta thôi." Y chủ động tiếp cận, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi Thiệu Giang Tự, "Vậy thì trả dần đi, trả không hết thì cứ tiếp tục trả."
Thiệu Giang Tự ừ một tiếng, cởi bỏ dây an toàn cản trở, trước khi rời khỏi gara xe xuất phát đi chơi lễ tình nhân, hắn phải hôn kỹ quả cam nhỏ thơm thơm mềm mềm này trước cái đã.
Rốt cuộc có bao nhiêu may mắn mới có thể cửu biệt tương phùng?
Rõ ràng đã gần sát bên, nhưng cuối cùng chỉ muốn nói *"Vẫn khoẻ chứ?"
(Câu gốc là 别来无恙,t search tiếng anh thì nó ra "I hope that you are well", (câu này dùng hỏi thăm sức khoẻ, hôk biết dịch sao nên tạm dịch z đi nha ))
Thiệu Giang Khâu phải về Anh học, real love trong kỳ nghỉ đông của cậu tạm thời phải yêu xa, cay đắng nhất vẫn phải nói đến lão nam nhân cây khô vừa đơm hoa-Đoàn Lương tài.
Bởi vì Alpha ngây thơ đẹp trai nhà anh ưa thích ăn đồ ăn Đông Nam Á, anh liền đặt chỗ ở nhà hàng Thái, tiễn biệt người yêu nhỏ, thuận tiện kéo luôn Lâm Nhĩ Gia từ tòa sạn đến, cảm tạ Tiểu Lâm sư phụ trước đây dũng cảm làm bà mối.
Lâm Nhĩ Gia ôm một mâm gỏi gà kiểu Thái miệng nhỏ ăn không ngớt, giương mắt nhìn thấy Thiệu Giang Khâu ngày thường trong đầu đều nghĩ đến đồ ăn, hôm nay mặt nhỏ ấy vậy mà bày ra bộ dạng khổ sở, rầu rĩ không vui nhai đồ ăn Đoàn Lương Tài gắp cho cậu đến mức sắp thành ngọn núi.
Đoàn Lương Tài ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu Thiệu Giang Khâu, "Khâu khâu, vui vẻ lên, đợi xử lý xong vài việc, anh sẽ đến Anh thăm em, đến lúc đó anh ở cùng em thêm vài ngày."
"Đúng đúng đúng" Lâm Nhĩ Gia an ủi theo, Đoàn ca là người giữ chữ tín, nói là làm, khẳng định rất nhanh sẽ đi tìm cậu."
Thiệu Giang Khâu vẫn không vui, âu sầu cô đơn lầu bầu: "Em sắp đi rồi, anh Lương Tài sao lại không khổ sở tí nào...... Có phải còn lén giấu giếm tiểu Alpha khác hay không, đợi em quay về thì không cần em nữa."
Đoàn Lương Tài nghe vậy gấp đến độ líu cả lưỡi, không đợi anh sốt ruột vội hoảng giải thích, Lâm Nhĩ Gia liền mở miệng, "Khâu Khâu, hai ngày nay cậu thu dọn hành lý không đến tòa soạn nên không biết, đừng nhìn Đoàn ca ở trước mặt cậu giả vờ như không có việc gì, anh ấy mỗi ngày đều ôm hình của cậu ngồi trong phòng làm việc thở dài, buồn muốn chết luôn."
Đoàn Lương Tài liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng."
"Thiệt hông?" Thiệu Giang Khâu thiên hạ đệ nhất dỗ dành, biểu tình lập tức liền ngọt ngào, "Anh ơi, anh giả vờ như không sao có phải sợ làm ảnh hưởng cảm xúc của em không? Muốn em trước khi rời khỏi có thể bên anh vui vẻ mấy ngày?"
Đoàn Lương Tài khẩn trương bắt lấy tay Thiệu Giang Khâu, sợ người yêu bé bỏng của mình không vui, người đàn ông trưởng thành ba mươi hai tuổi giờ phút này hoàn toàn không còn dáng vẻ oai hùng mạnh mẽ như ngựa rong đuổi trên thương trường nữa, "Đúng đúng đúng, Khâu Khâu em đừng bao giờ hiểu lầm anh."
Thiệu Giang Khâu suy nghĩ một chút, có phần ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, "Anh, đêm nay em đến nhà anh ở được không?"
"A?" Đoàn Lương Tài nắm lấy tay người yêu nhỏ, nháy mắt mấy cái, không thể tin vào tai mình, "Em......"
Đoàn Lương Tài đã độc thân nhiều năm, Thiệu Giang Khâu với anh mà nói giống như là bảo bối rơi từ trên trời xuống, có thể có được tình cảm đáng yêu lại thuần túy như vậy, có thể nắm tay hôn má, anh đã vô cùng thỏa mãn.
Dù sao Thiệu Giang Khâu còn nhỏ, Đoàn Lương Tài từ khi xác định mối quan hệ yêu đương đến nay vẫn chưa bao giờ suy nghĩ qua chuyện cùng cậu làm mấy hành vi thân mật, sợ tiểu Alpha không rõ sự đời sợ hãi.
Thiệu Giang Khâu mặt đỏ nói: "Em chuẩn bị tốt lắm..... em muốn trước khi đi chừa cho anh chút hồi ức vui vẻ."
Đoàn Lương Tài không biết xử trí làm sao, càng mừng rỡ nói: "Được...... Anh anh anh lát nữa chuẩn bị kỹ một chút."
"......" Lâm Nhĩ Gia chỉ muốn bưng mặt mình chạy vội khỏi nhà hàng, cảm thấy được chính mình giờ phút này giống như cái bóng đèn 100W, vừa to vừa sáng.
Y cắn đũa, không biết lần trước tại nhà cũ Thiệu Gia Thiệu Giang Tự hỏi mượn đồ Thiệu Giang Khâu sau này đã trả hay chưa, nhưng nghĩ đến cũng không quan trọng cho lắm, Đoàn ca của bọn y từ trước đến nay tâm tư kín đáo, nhất định sẽ làm mọi việc chu toàn.
Mắt thấy hai người đối diện trở thành hư không, càng lúc càng ngọt ngào, Lâm Nhĩ Gia cũng càng phát giác được bản thân dư thừa, chỉ muốn rút lui. May thay sau đó Thiệu Giang Tự đến sớm đón y về nhà, bằng không y thực sự bị đôi Alpha cuồng nhiệt lưu luyến chia tay này làm cho ê răng mất.
Vừa bước vào nhà, Thiệu Giang Tự liền đẩy y về hướng phòng tắm, Lâm Nhĩ Gia nghĩ nghĩ, sáng tỏ nói: "Trên người em có mùi ngô và mùi chocolate hửm?"
Danh Sách Chương: