Trước lúc tuyên thệ, mục sư không biết có phải là bị cảnh tượng nhìn nhau lãng mạn này làm xúc động hay không, vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, tạm thời bỏ thêm chút ít thời gian, để cho đôi tân lang mới ngắn gọn đánh giá đối phương một chút.
"? " Lâm Nhĩ Gia gây sợ hãi, này sao lại không giống *sáo lộ, công phu ngẫu hứng của y chưa ra hình dáng gì, đầu óc lại theo không kịp miệng, không biết mình căng thẳng sẽ nói tới cái gì.
(Cụm từ "sáo lộ" trong tiếng Hán vốn có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố định)
Y lo lắng nhìn về phía Thiệu Giang Tự, đối phương cũng không sợ hãi, trước sau như một thong dong bình tĩnh, gật đầu, "Được."
"... " Được cái đầu anh, hu hu.
Nghe không được nội tâm ai oán của vợ, Thiệu Giang Tự tiến lên kéo tay Lâm Nhĩ Gia, trân trọng vuốt mấy cái, nói: "Vợ của tôi, là một tên xui xẻo, bị ức hiếp cũng chỉ giữ trong lòng."
Những lời này nghe không quá lãng mạn, bốn phía đám cưới nhất thời thổn thức.
Thiệu Giang Tự không để ý, tiếp tục thong thả ung dung nói: "Tôi cũng từng là một trong những việc xui xẻo của em ấy, tôi đem chân thành của em ấy chiếm làm của riêng, nhưng không thèm quay đầu mà bỏ đi luôn."
"Nhưng em ấy khoan dung thiện lương, thay mọi người bào chữa, tha thứ hết thảy những người hại em ấy xui xẻo, cũng bao gồm tôi."
"Trong thế giới tính người ghê tởm tràn ngập khói súng này, em ấy vĩnh viễn bỏ quên thế giới độc lập sống, sống xinh đẹp đáng yêu như vậy, phóng khoáng vui vẻ như vậy, giống như dựa theo dáng vẻ tôi yêu bất thiên bất ỷ trưởng thành."
"Tôi biết ơn em ấy cho dù khổ sở cũng chẳng bao giờ ngừng yêu tôi, cho dù bất an cũng bằng lòng trở lại thu nạp tên tê liệt cảm xúc như tôi, cho tôi cơ hội bảo vệ và chăm sóc em ấy, cùng xây dựng mái ấm với tôi."
"Tôi là một người ở chung vừa khô khan lại cổ quái, là em ấy truyền nhiệt cho tôi, cho tôi nhiệt độ và màu sắc. Là em ấy tập yêu dáng vẻ của tôi, đã dạy tôi thế nào là nỗ lực yêu một người."
"Tôi yêu em ấy lắm."
Lâm Nhĩ Gia lẳng lặng nghe, khẩn trương bối rối vừa nãy thật giống như thoáng cái đã bị san bằng, thật là thần kỳ. Y có chút muốn khóc nhè, nhưng nghĩ tới sẽ làm phiền Thiệu Giang Tự lau nước mắt cho y, liền ra sức nén xuống.
Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía lại im lặng, cái này vẫn là đến phiên y nói chuyện, nhưng giờ khắc này trong đầu y khó thanh tĩnh bình tĩnh nổi, trong đầu không có chữ nào.
Thiệu Giang Tự nhìn tiểu Omega của mình khịt khịt mũi, mắt phiếm hồng cười ngọt ngào: "Chồng tôi nói đúng, quả thật từ nhỏ đến lớn đều xui xẻo. Ăn mứt quả bị thì bị hạt sơn trà làm nghẹn, chấm sủi cảo bị ớt cay làm sặc, uống ngụm nước lạnh cũng đau thần kinh phải đi nha sĩ một phen."
Dưới sân khấu truyền đến một trận tiếng cười thiện ý.
Lâm Nhĩ Gia len lén siết chặt tay Thiệu Giang Tự, "Nhưng anh ấy là may mắn duy nhất của tôi."
"Tôi bình thường không có gì nổi bật, cũng không làm nũng, nhưng trong mắt anh ấy toàn bộ đều biến thành đáng yêu. Anh ấy không ngại phiền phức yêu tôi, cho tôi cảm giác an toàn, thậm chí cho tôi một mái ấm."
Y nghẹn ngào, "Bởi vì anh ấy, tôi có gia đình rồi."
"Anh ấy trước nay làm chuyện tốt không lưu danh, giống như tất cả chuyện xui xẻo của tôi cũng do anh ấy chịu trách nhiệm, do anh ấy ra sức đền bù, mà tôi chỉ cần đúng tình hợp ý được yêu thương. Anh ấy thật ra một chút cũng không khó theo đuổi, bởi vì cho dù anh ấy làm bộ không quay đầu mà rời đi, cũng sẽ lập tức quay lại chạy về phía tôi."
"Bị anh ấy ngày qua ngày chiều chuộng yêu thương, sự tồn tại của tôi có ý nghĩa. Anh ấy là vọng tưởng xa vời không thể chạm năm mười sáu mười bảy của tôi, nhưng bây giờ đang ở bên cạnh tôi rồi."
"Tôi mãi mãi yêu anh ấy."
Dưới sân khấu chớp mắt yên lặng, sau đó tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Lâm Thành Hải lau khóe mắt ướt át, dùng sức vỗ tay. Ông cả đời mắc nợ con trai, chẳng bao giờ chân chính trả nợ, giờ phút này lại có thể được mời tới xem phần hạnh phúc viên mãn này, ông ngũ vị tạp trần, nhưng bụng đầy hân hoan.
Lâm Nhĩ Gia vẫn nhịn không được, nước mắt chảy ra, y có chút ngượng ngùng khịt mũi. Thiệu Giang Tự hiểu rõ cười, giơ tay lên dịu dàng dùng bụng ngón cọ cọ khóe mắt y.
Lâm Nhĩ Gia nhỏ giọng đổi chủ đề, che dấu xấu hổ khóc nhè, "Em freestyle ổn không."
Thiệu Giang Tự cười nhẹ, "Anh chấm một trăm điểm."
Mục sư khen ngợi lại lộ vẻ xúc động, bắt đầu tuyên đọc lời thề hôn lễ, ông nhìn Thiệu Giang Tự trước, "Thiệu Giang Tự tiên sinh, anh bằng lòng cùng người trước mặt này đây kết làm vợ chồng, chấp nhận y làm Omega của mình không? Thương y, trung thành với y, bất kể giàu sang hoặc nghèo khó, mắc bệnh hoặc tàn tật, cả đời chỉ thương một mình y, cho đến sinh mệnh kết thúc. Anh bằng lòng không?"
Thiệu Giang Tự gật đầu, "Tôi bằng lòng."
Mục sư gật đầu, ngược lại hỏi Lâm Nhĩ Gia, "Lâm Nhĩ Gia tiên sinh, cậu bằng lòng cùng người trước mặt này đây kết làm vợ chồng, chấp nhận y làm Alpha của mình không? Thương y, trung thành với y, bất kể giàu sang hoặc nghèo khó, mắc bệnh hoặc tàn tật, cả đời chỉ thương một mình y, cho đến sinh mệnh kết thúc. Cậu bằng lòng không?"
Lâm Nhĩ Gia gật đầu như bằm tỏi, "Tôi bằng lòng."
"Hú! " Bách Thiên Tề lau mặt, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên hô to, "Thành rồi!"
Anh em hạnh phúc, cậu còn mừng hơn.
Sau khi trao nhẫn cưới thêm lần nữa, trong tiếng mọi người hoan hô ồn ào, Thiệu Giang Tự lôi Lâm Nhĩ Gia hai bước đến trước mặt mình, "Cục cưng, hôn một chút."
Lâm Nhĩ Gia ôm lấy mặt của hắn, "Hôn nhiều hơn chút nhé."
Các camera của Thôi Tiểu Hạo sớm vào vị trí, sau một phút đồng hồ, tài liệu mới đã xuất hiện trong group nhiều chuyện, lập tức thu hút liên tục những lời chúc phúc không ngừng từ mọi người trong nhóm.
May mắn thấy được tướng mạo đôi người yêu thâm tình ôm hôn tràn màn hình, ai có thể không kích động.
Em họ Thiệu Giang Khâu ngàn dặm xa xôi vội vã quay về cũng kích động, chùi chùi hai hàng nước mắt của mình, quay đầu hỏi Đoàn Lương Tài bên cạnh, "Anh, em biết Alpha và Alpha kết hôn cần nhiều can đảm lắm, anh sẽ lấy em sao?"
Đoàn Lương Tài rót đầy nước trái cây cho cậu, "Nếu em chịu gả, đợi em tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn. Có đôi khi anh cũng muốn kết hôn trước rồi mới để em quay lại đi học, đỡ phải lo lắng em bị người khác lừa chạy mất."
Thiệu Giang Khâu bưng nước trái cây nháy mắt mấy cái, "Được nha."
"Được cái gì?"
"Kết hôn trước rồi mới đi, em nói được."
"... Em nghiêm túc hả? " Đoàn Lương Tài giật giật yết hầu, "Em còn nhỏ, anh sợ em hối hận. " Suy cho cùng bọn họ chênh lệch đến tận mười hai tuổi mà.
"Anh cũng không cần để ý không có cách đánh dấu hoàn toàn em, anh yêu thích vị chocolate của em như vậy, em làm sao lại hối hận chứ " Thiệu Giang Khâu xấu hổ lại thật thà nói ra, "Ngày mai chúng ta sẽ đi lĩnh chứng hả, cha mẹ của em sớm biết em thích Alpha rồi, bọn họ sẽ đồng ý."
Danh Sách Chương: