Thời gian thấm thoát trôi, bọn họ đã đến Brazil được hơn một tuần.
Dự án của bọn họ đang trên đà thuận lợi.
Một buổi chiều thư thả khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, Tào Dịch Thiên ngỏ ý rủ rê Bella cùng lướt ca nô dạo vòng quanh biển đẹp.
Chiếc ca nô vi vu tự do trên mặt biển, làn gió mát phả vào người làm dịu đi biết bao nhiêu cái sự bức bối, khó chịu.
Yên bình quá, thật tuyệt vời! Với Bella mà nói, đây là cuộc sống rất đáng mơ ước.
Tào Dịch Thiên nhìn ra được tâm trạng vui vẻ của cô, không tự chủ được nở nụ cười.
Khi chiếc ca nô đã đi được một quãng khá xa bờ, anh lập tức cho ngừng động cơ, cứ để cho chiếc ca nô trôi nổi trên mặt biển.
Anh đến bên, ngồi kế sát cạnh Bella.
Phía xa xa, thành phố biển về đêm bắt đầu lấp lánh ánh đèn, có thể nhìn ra được sự sôi nổi, huyên náo là không bao giờ ngưng nghỉ.
Khung cảnh thế này rất dễ đưa con người vào những cung bậc cảm xúc lãng mạn, chính là như vậy.
- "Nơi này thật tuyệt, vô lo vô nghĩ"
-"Em không cảm thấy có điều gì đó sao, An Lăng?".
Tào Dịch Thiên vòng tay, ôm lấy eo của Bella, kéo sát cơ thể của hai người lại gần với nhau.
- "Điều gì chứ?".
Bella nhếch môi, một tay choàng qua vai anh, một tay thì đặt lên môi của Tào Dịch Thiên, khẽ vân vê.
- "Chính là...".
Ngay chính cái thời khắc ấy, cánh môi của hai người đã chạm vào nhau.
Không biết có phải hay chăng là do khoảnh khắc gần gũi này, tận sâu trong lòng anh ngọn lửa tình đang bừng cháy rất mãnh liệt.
Tào Dịch Thiên chủ động đưa đầu lưỡi quấn lấy cô, cả hai đang chìm đắm vào những giây phút rất đỗi ngọt ngào.
Ái tình là mật ngọt chết người, cứ như hương vị quyến rũ của rượu khiến người ta si mê, dù lòng chối từ nhưng lại cứ muốn trầm luân, trầm luân mãi vẫn không dứt ra được.
Nụ hôn kéo dài, rất lâu.
Mãi cho đến khi Tào Dịch Thiên cảm thấy hài lòng phải đành kết thúc.
Cả hai vẫn giữ nguyên tư thế cũ, rất gần, rất gần nhau.
Dường như cái dư vị quyến luyến, hối tiếc vẫn còn đọng lại, chẳng nói một lời, nhưng trong ánh mắt của cả hai lại chỉ có duy nhất một mình đối phương.
Bella chăm chú nhìn anh, bỗng dưng sao giờ phút này, đáy lòng cô lại dâng lên sự ái mộ khó tả đối với người đàn ông trước mặt.
Cô thừa nhận anh ta mặc dù đầu óc đôi khi có chút vấn đề, nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta thật sự rất đẹp trai, là người điển trai nhất trong "dàn hậu cung" đã từng đi qua bên đời cô.
Nói cô không động lòng trước cái nhan sắc yêu nghiệt vạn người mê kia, là giả dối!
Cái đẹp luôn khiến người ta say mê, cô cũng không phải là ngoại lệ.
Có được một cực phẩm nam nhân trí mạo song toàn thế này, ngu gì không lấy.
[Nhặt liêm sỉ lên chị ơi]
- "Pằng".
Giữa bầu không khí đang tình tứ, sẽ chẳng lấy làm niềm vui khi bị phá đám giữa chừng.
Từ xa, rất nhanh có hai chiếc ca nô khác bao vậy xung quanh ca nô của Tào Dịch Thiên và Bella.
Phát súng vừa rồi bắn lên trời như thể mang ý nghĩa cảnh cáo.
Tào Dịch Thiên đang rất không vui.
Rốt cuộc thì thằng nào con nào to gan tới mức lại dám phá hỏng chuyện tốt của anh cùng mĩ nhân chứ hả?
- "Đại vương, ngài nghĩ sao về màn chào đón đặc sắc này của chúng tôi?".
Một tên trên chiếc ca nô đối diện gian tà nói.
Đại vương? Tào Dịch Thiên nhíu mày.
Một tiếng sấm nổ sầm bên tai anh, bọn chúng vừa gọi "Đại vương!", ở đây ngoài anh ra, vậy người duy nhất mang thân phận này chỉ có thể là...
Đến đây, vẻ mặt của Tào Dịch Thiên nhìn Bella thật "ngây thơ, dại khờ".
An Lăng! Bắt được em rồi nha.
- "Lính đánh thuê? Tụi mày đến đây làm gì?"
Nhìn tình huống này Bella khẽ bĩu môi, thở dài.
Thật ra, cô đã sớm cho tai mắt đi trà trộn, rà soát động tĩnh của Ngũ đại hắc bang từ lâu, bởi họ có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Tuy mang danh là trùm hắc đạo, nhưng đã nhiều lần Ngũ đại hắc bang hợp tác với cảnh sát để truy bắt tội phạm quốc tế, hành động rất đáng để tuyên dương.
Vậy nên, việc anh là đế vương của thế giới ngầm, cô đã sớm biết.
Chỉ là cô đang thắc mắc, biểu cảm của anh khi phát hiện ra thân phận của cô sẽ ra sao, không nghĩ tới nó lại đáng yêu, ngộ nghĩnh như vậy.
- "Phantom đệ nhất vương! Ngài không cần phải biết quá nhiều, ngài chỉ cần suy nghĩ xem ngài sẽ chết như thế nào thôi".
Nói rồi tất cả đồng loạt rút súng chĩa vào đối phương.
Vì hiểu rõ sự nguy hiểm mà thân phận này mang lại, Bella bất cứ lúc nào cũng ở thế phòng bị, và súng chính là thứ vũ khí hàng đầu.
Bella cầm trên tay 2 khẩu súng lục, sau đó đưa lại cho Tào Dịch Thiên một khẩu.
Bọn lính đánh thuê này là một trong những người may mắn nhất trên đời khi được chứng kiến "trùm đầu" và "trùm cuối" cùng sánh vai chiến đấu.
- "Brum..."
Chiếc ca nô của Tào Dịch Thiên và Bella bất chợt tăng tốc, cũng là lúc phát súng đầu tiên được bắn ra khỏi nòng.
Người ra tay chính là Tào Dịch Thiên.
- "Cẩn thận đấy!".
Bella một tay giữ lái, một tay tiếp ứng, hỗ trợ cho anh.
Hai chiếc ca nô kia cũng khẩn trương theo sau, bọn chúng nổ súng liên hồi.
Tào Dịch Thiên và Bella cũng không ngại đáp trả.
- "Bám chắc vào".
Bella đột ngột bẻ lái, chiếc ca nô của họ rẽ lối thần tốc, hướng trở lại về phía đất liền.
- "An Lăng! Kế sách hoàn hảo nhất khi ta cập bến là gì?".
Tào Dịch Thiên vừa ngắm bắn, vừa hỏi Bella đang chật vật giữ bánh lái.
Chiến đấu trên biển vốn không phải sở trường của cô, càng không phải của Tào Dịch Thiên, trừ phi họ đang đứng trên một chiếc chiến hạm.
Ngoại trừ một vài lần cô có dịp được bước chân lên tham quan hàng không mẫu hạm cùng với ba trong một vài lần tập trận hoành tráng của hải quân Hoa Kỳ, chẳng còn gì khác.
Mẹ nó! Nếu đây là hàng không mẫu hạm của Mỹ, bà đây đã bắn vỡ đầu tụi bây rồi nhá.
- "Tẩu vi thượng sách" (Chạy là thượng sách).
Bella dõng dạc nói, mặc cho anh được một dịp ngu ngơ phía sau.
Anh không nghe nhầm chứ? Chạy? Phải rồi, cứ chạy đi, lời mà An Lăng của anh nói luôn là chân lí.
- "Pằng"
Một viên đạn sượt ngang qua cánh tay trái của Bella đang cầm súng, để lại trên đó một vết thương dài.
Mặc cho vết thương đang rỉ máu, Bella vẫn điềm nhiên tiếp tục lái chiếc ca nô.
Kia rồi, bến bờ gần ngay trước mắt.
Cô điều khiển chiếc ca nô chạy song song với bờ cảng, tính toán tỉ mỉ khoảng cách rồi cho dừng động cơ.
Ba, hai, một...
- "Đi thôi!".
Tào Dịch Thiên nắm lấy tay của Bella, cả hai cùng nhảy thẳng vào bờ.
Ngay khi chân vừa chạm đất, họ bước vào cuộc chạy đua thể lực.
- "Mẹ nó, đuổi theo, bắt cho bằng được tụi nó cho tao".
Đám người trên ca nô kia cũng vừa cập bến, tên cầm đầu lập tức ra lệnh rồi cả đám tức tốc đuổi theo.
Nơi mà bọn họ cập bến là thành phố biển.
Màn đêm đã buông xuống, cuộc sống rộn rã vẫn cứ tiếp diễn.
Trên phố, hàng ngàn người đổ xô ra đường trong bầu không khí vui tươi.
Lúc này, hình ảnh một đôi nam nữ tay trong tay chạy trên phố, phía sau họ là một đám người chạy rượt theo vô tình dấy lên sự tò mò của mọi người.
Nhưng lại khiến người ta hâm mộ nhiều hơn, đôi trai gái ấy quá xứng đôi, một sự kết hợp hoàn hảo và mĩ mãn.
Đường phố đông người thế này, thuận lợi để Tào Dịch Thiên và Bella cắt đuôi bọn chúng.
Cả hai chạy lạng lách hết mọi ngõ ngách, cùng nói, cùng cười đùa, cuối cùng thì biến mất trong dòng người đông đúc của phố đi bộ.
Đám người đó chỉ là lính đánh thuê, những nơi đông người thế này tuyệt không dám nổ súng bừa bãi.
Bọn chúng đuổi theo một cách khổ sở, cật lực.
Ngay khi nhận thấy bị mất dấu vết, bọn chúng dĩ nhiên tức tối không chịu được, bèn trút giận bằng cách đánh đấm loạn xạ trên tường, trên đất rồi thở hổn hển, chỉ hận không thể san bằng nơi đây.
Sau cùng, bọn chúng đành phải hậm hực, mất hết sức lực rời bỏ cuộc chơi.
**
Bella và Tào Dịch Thiên sau khi thoát khỏi bọn chúng thì tiến hành xử lí vết thương.
Cũng may, viên đạn chỉ sượt qua, vết thương không có vấn đề gì quá lớn.
Có lẽ hôm nay Tào Dịch Thiên cũng phải phá lệ, không phải là nhà hàng 5 sao cao cấp hay những món ăn đắt tiền, lần đầu tiên anh cùng cô tận hưởng những món ăn đường phố, cả hai đi rất nhiều nơi trong thành phố để vui chơi, thả mình vào cuộc sống bình dân như bao người bình thường khác, tiếng cười rộn rã mãi không dứt.
Quả là một trải nghiệm tuyệt vời.
- "Họ gọi em là đại vương cơ mà, còn ai được người khác xưng hô thế này ngoài Phantom đệ nhất vương chứ? Người thật có khí chất như vậy.
Anh đáng lẽ nên nghi ngờ em ngay từ đầu mới đúng".
Tào Dịch Thiên ngồi nhâm nhi lon nước ngọt.
- "Sao vậy? Thất vọng à, Phantom đệ nhất vương này không đáng để anh bận tâm?".
Bella cụng lon nước với anh, hãnh diện nói.
- "Không! Chỉ là...anh nghĩ bấy nhiêu đó cũng chưa đủ để phơi bày hết sự thật về em"
Bella nghe anh nói thế, nhún vai không nói gì.
Anh nói đúng mà, thân phận này chỉ là một phần sự thật, nó không đáng giá bằng cái tên Bella Drew Grey.
Nhưng, hãy để anh tự tìm hiểu cho vui, chứ lộ liễu quá thì nó mất hay!
- "Công tư phân minh, anh làm chuyện của anh, em làm chuyện của em.
Chúng ta, hai thế lực vốn không thù không oán, em cũng chưa bao giờ muốn can thiệp vào chuyện của hắc đạo, vậy nên...chúng ta hãy cứ mãi hoà nhau như thế đi!"
-"Thành giao".
Tào Dịch Thiên nghe chính cô thú nhận mọi chuyện, tâm tình không khỏi vui vẻ.
Có vẻ như công sức anh bỏ ra trong thời gian qua thật không uổng phí.
Cô, cuối cùng cũng đã chịu mở lòng với anh rồi.
Chặng đường chinh phục trái tim mĩ nhân của Tào Dịch Thiên anh, đã không còn quá xa vời nữa..
Danh Sách Chương: