Lưu Hằng đứng giữa Bella và Tần Vương, sắc mặt không chút biến hóa.
Thoạt nhìn thì trông có vẻ như cô ấy không quá để ý chuyện quá khứ của hai người.
Nhưng mà nếu nói thật lòng Lưu Hằng có ghen hay không? Đáp án không cần phải nghĩ, chắc chắn có.
Ghen là gia vị không thể thiếu của tình yêu, ghen tuông mới khiến tình yêu trở nên vị kỷ, dần khiến con người khi yêu bộc lộ ra bản tính chiếm hữu mãnh liệt.
Bọn họ chính là phải đường đường chính chính mặt đối mặt, nói cho rõ ràng như thế này, tránh để ngày sau e ngại phiền phức khi tiếp xúc.
Còn về chuyện Lưu Hằng và Tần Vương làm thế nào yêu nhau? Kể ra, cũng là một câu chuyện dài.
Một tháng trước, vào một ngày mưa gió bão bùng, đoàn xe Audi chở theo cô chủ tập đoàn Infinity - Lưu Hằng đến buổi tiệc từ thiện cho Quỹ nhi đồng bất ngờ bị tập kích ngay trong đêm.
Sự việc xảy ra nằm ngoài dự tính, Lưu Hằng cùng các vệ sĩ tiến thoái lưỡng nan.
Trong lúc nguy khốn, cô ấy với tinh thần dũng cảm, tiên phong mở đường, để các anh em có cơ hội thoát thân.
Đúng như dự đoán của Lưu Hằng, mục tiêu của cuộc tập kích, không ai khác chính là cô.
Nhờ vào sự nhanh nhẹn cùng với kinh nghiệm khá dày dặn và còn có một chút may mắn, Lưu Hằng thoát chết trong gang tấc.
Đáng tiếc, cô vẫn bị trúng đạn.
Hơn nữa, đầu đạn còn có độc.
Thương tích trở nặng lại cộng với việc chiến đấu đến kiệt sức, Lưu Hằng coi như mất nửa cái mạng mà ngất đi trong cơn mưa định mệnh.
Khi cô ấy tỉnh dậy đã là ba ngày sau.
Vừa mở mắt, cơn đau nhức từ hai bên thái dương truyền tới.
Lưu Hằng vội xoa xoa, một tay tìm điểm tựa thuận lợi ngồi dậy.
Ngồi bên giường bệnh của Lưu Hằng là một người đàn ông xa lạ, ngũ quan tuấn tú đậm chất Á Đông.
Anh ta nhìn Lưu Hằng bằng nét mặt lo lắng dư thừa.
-"Cô tỉnh rồi?"
Giọng nói trầm ấm từ tính vang lên, kéo lí trí của Lưu Hằng từ cõi mơ trở về thực tại.
-"Anh là ai? Tôi đang ở bệnh viện?"
-"Đúng vậy! Tôi thấy cô ngất xỉu ở bên đường, còn trúng đạn dẫn đến bị thương nặng.
Thấy tình hình cô rất xấu, tôi đã đưa cô đến đây"
Lưu Hằng nhíu mày, từng chút nhớ lại những sự việc vừa mới trải qua.
-"Trong đạn có độc"
-"Đừng lo! Chất độc đã được các bác sĩ loại bỏ khỏi người cô rồi.
Cô sẽ không sao đâu"
Lưu Hằng liếc mắt nhìn chăm chú người đàn ông, tâm tình có chút gì đó rất kì lạ.
Nam nhân như anh ta không phải cô chưa từng thấy qua.
Nhưng lần này, so với mọi lần, quả thật có sự khác biệt.
-"Nói đi! Bất cứ thứ gì anh muốn? Tôi xưa nay không thích thiếu nợ người khác.
Anh đã cứu tôi, tôi muốn báo đáp"
Lưu Hằng ngẫm nghĩ, nhìn Tần Vương một cách dứt khoát.
-"Người Tần gia chúng tôi không thiếu thứ gì.
Vậy nên, không cần cô phải báo đáp.
Nghỉ ngơi cho khỏe đi"
Lưu Hằng lấy làm khó hiểu.
Không ngờ người đàn ông này lại từ chối cô?
-"Tần gia?"
-"Không sai! Tôi họ Tần, tên Vương, Tần Vương"
Thiên chi kiêu tử nhà họ Tần?
Tần gia tuy không thể sánh bằng Lưu gia nhưng cũng được coi là nhà giàu danh giá nổi bật nhất trong số những đại gia khác.
Không nghĩ rằng, kể từ giây phút ấy, phần tình mà Lưu Hằng hướng về Tần Vương sinh nhiều thiện ý.
Ban đầu, cô cứ nghĩ, dẫu sao anh ta cũng là ân nhân cứu mạng, cô đối với anh ta nảy sinh chút cảm tình là lẽ hiển nhiên...
-"Còn cô? Cô là ai? Những chuyện súng đạn như thế, người bình thường sao có thể dính líu đến?"
-"Tôi là ai, chuyện đó anh không cần quan tâm, cũng đừng biết quá nhiều"
Lưu Hằng dứt khoát phũ phàng.
Thân phận của cô, vinh quang hiền hách nhưng mang lại cho chính cô không ít nguy hiểm.
Người ngoài cuộc biết càng nhiều, càng dễ gặp rắc rối.
Mọi thứ cô sẽ tự mình nhận lấy, không muốn làm liên lụy bất cứ ai.
Tần Vương đáy lòng có chút thất vọng.
Người phụ nữ này, lãnh khốc lại tuyệt tình đến như vậy.
Cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?
Tuy Lưu Hằng đã tỉnh, nhưng thương thế không hề nhẹ.
Cô ấy cần nằm viện theo dõi, điều trị cho đến khi tương đối bình phục.
Khoảng thời gian đó, Lưu Hằng giấu nhẹm mọi chuyện, không nói với bất cứ ai, kể cả mẹ của cô, Lưu phu nhân - Châu Bích Hà.
Lưu phu nhân mỗi ngày gọi điện thoại hỏi thăm con gái, mỗi lần như thế, Lưu Hằng đều viện lí do bận rộn công tác xa nhà, nói mẹ phải giữ gìn sức khỏe.
Có ai mà không biết, Lưu Hằng yêu thương mẹ của cô ấy nhiều như thế nào.
Từ sau khi cha cô Lưu Vĩnh Kỳ biệt tăm biệt tích sau lần ám sát, các thế lực thù địch của Lưu gia nhanh chóng chớp thời cơ nổi loạn.
Châu Bích Hà cắn răng chịu đựng nỗi đau thương nhớ chồng, buông rèm nhiếp chính, phải đứng lên gồng gánh Lưu gia.
Cuối cùng không thể đấu lại, đành cùng các em của Lưu Hằng chịu cảnh lưu lạc.
Mãi đến sau này, khi Lưu Hằng chân chính đưa Lưu gia về lại với gốc gác nguồn cội.
Lưu phu nhân và các em được đón trở về, bà lại là một quý phu nhân người người nể phục.
Chỉ những người Lưu gia hiểu, các con chính là động lực để Châu Bích Hà nỗ lực.
Trong thời gian dưỡng thương, vệ sĩ thân thuộc thường xuyên lui tới, âm thầm canh giữ.
Chỉ có Tần Vương hằng ngày đều ở bên chăm sóc cho Lưu Hằng.
Mặc dù Lưu Hằng đã nói là không cần, nhưng anh ta cứ một mực đòi ở lại.
Một tháng, không dài không ngắn, đủ để tác động lên tâm tư tình cảm của ai đó.
Tần Vương rung động, cứ thế vô tình đem tình ý dâng cho Lưu Hằng.
Anh đem lòng yêu thương cô gái ngoài mặt rất lạnh lùng, kiệm lời nhưng bên trong lại là con người ấm áp.
Lưu Hằng dù vẫn thể hiện nét băng lãnh trước mặt Tần Vương, nhưng sâu tận tâm can đã ngấm ngầm dậy sóng.
Bốn ngày trước lễ đính hôn của Tần Vương, Tần Vương đột ngột biết tin tức từ mẹ anh.
Cuộc nói chuyện giữa anh và mẹ, Lưu Hằng nghe rõ ràng.
Cũng trong ngày đó, cô xuất viện rời đi không một lời từ biệt với anh.
Sự tuyệt tình của Lưu Hằng làm Tần Vương rất thất vọng, lại cộng thêm việc Tần phu nhân liên tục uy hiếp mặc cho anh từ chối.
Bất quá, anh nhận lời.
Nhưng anh không ngờ, Lưu Hằng lại tặng anh một món quà ý nghĩa như vậy.
Sau này, chờ đợi hai người phía trước dẫu có tươi đẹp hay trở ngại, anh quyết mãi mãi không buông tay.
***
Sau khi về nhà từ tiệc đính hôn của Tần Vương, Bella vốn định chợp mắt nghỉ ngơi.
Nào ngờ, cuộc điện thoại hối hả gọi đến.
Là mẹ.
-"Mẹ gọi con có chuyện gì không?"
Qua vài giây, vẻ mặt Bella thoáng bỗng sửng sốt.
-"Mẹ nói cái gì? Ba bị ám sát?"
....._•• to be continued ••_......
Danh Sách Chương: