“Anh mong chú nói ra những lời này không phải viện cớ để trốn tránh trách nhiệm vì mình không có bản lĩnh.”
Lục Phiến sững người, vẻ mặt trầm xuống.
Tuy nhiên vẫn cố nói lời chống đỡ: “Windy là con dâu tương lai của Lục gia, em không muốn con bé bị người ta lợi dụng thôi.
Có cha mẹ tài giỏi như vậy, biết chừng nắm rõ cớ sự lắm.”
“Chú mới là người thích châm chích đấy.
Cố lo liệu chuyện của mình cho tốt đi.” Lục Phúc An khó chịu nói.
“Một lúc nữa chị Lôi và Windy cũng đến, có thể nhân tiện thắc mắc qua.” Thượng Hân nhìn qua mỉm cười nói, tỏ ra rất thản nhiên.
Lục Phiến lập tức tái mặt.
Lục Phúc An hơi nhíu nhẹ chân mày, cuối cùng cũng chọn nói đỡ cho Lục Phiến: “Em và Linda hiếm khi gặp nhau kia mà, chỗ bạn thân tâm tình không nên gợi nhắc mấy chuyện không tốt đó, tránh lại thêm căng thẳng.
Windy là người trưởng thành, hơn ai hết con bé hiểu rõ nghiệp vụ mà mình theo đuổi.”
Thượng Hân lần nữa cười, “Cho nên chúng ta không cần lên tiếng góp ý để hiểu hơn về con bé?” Bà khinh khỉnh nhìn Lục Phiến sau đó xoay lưng đi.
Lục Tuấn cũng đi theo mẹ mình vu vơ bắt chuyện: “Windy tuy rằng còn trẻ nhưng làm việc tỏ ra rất nghiêm túc, lúc trước vẫn thản nhiên nhận mấy vụ liên quan đến đối thủ cạnh tranh của Lôi thị.
Trên cơ bản cô ấy làm việc xử sự chứ không xử người.
Về điểm này con thật sự thưởng thức ở cô ấy.”
Thượng Hân cũng gật đầu đồng thuận với đánh giá của con trai: “Windy còn trẻ nhưng đã sớm có lập trường và hiểu chuyện, không vì quan hệ thân thiết với dì Linda của con thì mẹ cũng rất ưng ý con bé.
Ngược lại mẹ lo cho con đấy, suốt ngày không có được nghiêm túc.”
“Mẹ lại hát bài ca chê con!” Lục Tuấn không buồn ngược lại mỉm cười tỏ ra xấu hổ.
Lúc này Thượng Hân dừng hẳn bước chân quay sang đánh giá con trai một lượt rồi nghiêm khắc nói: “Gần đây con cũng chịu khó lên mấy trang tạp chí lá cải lắm chứ? Con nên biết chừng mực để giữ hình tượng cho Thượng Thần.”
“Con vẫn luôn ghi nhớ!”
“Còn nữa, cộng tác của con đó...!rất xinh đẹp chứ nhỉ?”
Lục Tuấn hơi gật đầu mặc dù cảm thấy câu hỏi của mẹ mình có chỗ mập mờ.
Thượng Hân lại tiếp tục nói: “Một cô gái vừa xinh đẹp lại có học thức đôi khi còn khó đối phó hơn là những cô minh tinh ngoài kia.
Mẹ chỉ mong con thực sự chính chắn.”
Lục Tuấn hơi ngạc nhiên nhưng không muốn không khí thêm căng thẳng chỉ bâng quơ mỉm cười rồi cặp vai của mẹ tiếp tục bước đi.
Trên phương diện giải quyết công việc thì anh không giỏi nhưng nắm bắt tâm lý của phái nữ thì khả năng của anh cũng miễn cưỡng ở mức thượng thừa.
Nếu anh cố chấp tranh luận với mẹ mình chỉ e khiến bà ấy vô hình trung tạo dựng trong đầu ác cảm với Helen thêm mà thôi.
Giống như những gì báo chí đưa tin, mặc dù không đúng sự thật, nhưng họ cứ chuyên tâm nói miết về một đề tài cũng thành ra thuyết phục được người đọc.
...
“Luân à, miếng đất này rõ ràng chúng ta mua để xây chung cư mà sao lại thành phật đường rồi chứ?” Uông Thành cầm tờ báo, sáng sớm đã chạy đến văn phòng Dật Vĩ tìm gặp mọi người.
Mặc dù cuối tuần nhưng Cố Thừa Luân và Ân Hi vẫn dành thời gian để tụ họp ở đây chờ nghe Thượng Thần Hi nói lời giải thích cuối cùng.
Chỉ không ngờ rằng tin tức mà Uông Thành mang đến khiến Cố Thừa Luân càng thêm phát giận.
Anh giật mạnh tờ báo trên tay Uông Thành, chăm chú xem chỗ trang bìa, càng xem càng nhíu chặt chân mày lại với nhau, tức giận đến mức Ân Hi và Uông Thành nghe được tiếng rít qua kẽ răng của anh ấy.
Lúc này Thượng Thần Hi đẩy cửa đi vào, mặc choàng chiếc áo vest lên người tựa như vội vã đến đây: “Xem cái gì mà đông vui vậy ha?”
“Mày giở trò gì?” Cố Thừa Luân ném tớ bào về người của Thượng Thần Hi bực tức chất vấn.
“Chà, hiệu quả thật.
Nhanh vậy đã in quảng cáo lên trang bìa.
Đúng là không tiếc tiền đó ha.” Thượng Thần Hi nhìn ngắm trang bìa, rất vừa ý cảm khái.
“Tép Nhỏ! Tại sao bất chợt miếng đất này lại trở thành đi xây phật đường, nhằm vào mục đích từ thiện...!không cần bán ra kiếm lời hay sao?” Uông Thành không hiểu chuyện gì đang xảy ra vẫn mơ hồ chất vấn.
Vì hôm trước Thượng Thần Hi bảo cuối tuần sẽ họp với anh em và giải thích cặn kẽ cho nên Cố Thừa Luân và Ân Hi cũng chưa nói rõ lại với Uông Thành.
Thượng Thần Hi nghe bạn mình thắc mắc thì không chút nghĩ ngợi, rành mạch trả lời, vừa nói vừa cười, đến khóe mắt muốn lộ vết chân chim: “Cũng là xây chung cư đó, nhưng mà dành cho ni cô ở thôi.
Nhà cao ba tầng tầm 300 mét.”
“Không đơn giản như vậy.
Mày cho người sửa lại đồ án của tao, thay đổi cửa có hình bát quái, rồi bỏ tiền đăng trang quảng cáo lớn như vậy nhưng lại không định ngày khởi công với đặt sẳn lượng công nhân xây dựng và công ty cung ứng nữa.
Thật ra mày đang làm gì? Tại sao mày lại gạt tụi tao?” Cố Thừa Luân giận dữ truy vấn.
Tuy nhiên Thượng Thần Hi vẫn một mực thản nhiên: “Nếu như lúc đó tao nói rõ thì bọn mày sẽ không hiểu và không tán thành.”
“Đúng vậy.
Tao thì không phải trong nghề, nhưng không lí nào mày giấu luôn cả thằng Luân.” Uông Thành hậm hực không kém.
“Okay! Vậy giờ mày làm ơn nói hết cho tao biết đi.” Cố Thừa Luân nhịn xuống và hỏi thẳng thằng bạn.
Thượng Thần Hi gật đầu: “Được rồi.
Tao sẽ không giấu hai đứa mày, nhưng tất cả cần phải tin tao.
Lô đất vô dụng này giá cả của nó không tùy thuộc vào xây dựng cái gì mà tùy thuộc vào bản thân nó.
Thiên thời địa lợi...!thế cho nên tao muốn dùng thời gian ngắn nhất giúp chúng ta có lợi nhuận nhiều nhất.
Tao còn muốn có được lợi nhuận này mua hẳn miếng đất ở công trình Thành Nam như trước đây từng bàn trong kế hoạch.” Thượng Thần Hi chậm lại nhìn sâu vào ánh mắt Cố Thừa Luân, tựa như tâm huyết nói: “Luân à, tương lai của chúng ta thực sự đến rồi.
Những gì tao muốn luôn mong rằng trong thời gian ngắn nhất thực hiện được, bản tính của tao chính là không thích chờ.
Mày biết mà.
Tao xin lỗi.”
Cố Thừa Luân hoàn toàn chết lặng.
Ân Hi đứng ở bàn làm việc của thư kí cách một lớp kính mỏng, câu nào cũng nghe rất rõ, tâm tình không khỏi hỗn loạn tương tự mọi người bên trong đó.
“Nhưng là...!lợi nhuận ra sao?” Uông Thành khó hiểu hỏi.
“Hãy tin tưởng tao.” Thượng Thần Hi xoay lưng đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Thừa Luân, mặc kệ Uông Thành cố gọi lại.
Uông Thành nhìn Cố Thừa Luân càng không khỏi bất lực theo..
Danh Sách Chương: